Mặc dù bữa tối đơn giản nhưng tay nghề Tiêu Mộ Vũ rất tốt, ngay cả chiếc bánh rán đơn giản cũng làm hài lòng Thẩm Thanh Thu, hơn nữa vừa rồi tiêu hao quá nhiều năng lượng, nàng đã sớm bụng đói kêu vang, vì vậy ăn đến phá lệ ngon.
Tiêu Mộ Vũ sợ Thẩm Thanh Thu đói cho nên làm hai phần, nhưng Thẩm Thanh Thu cũng không ăn nhiều lắm, thậm chí còn ăn ít hơn lượng cơm ngày thường.
"Vẫn còn mà, chị không ăn thêm sao?" Tiêu Mộ Vũ lo lắng hỏi.
Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ lắc đầu: "Bánh em làm ăn khá chắc bụng, chị cũng hơi no rồi."
Tiêu Mộ Vũ hồ nghi gật đầu, ánh mắt lại đang đánh giá Thẩm Thanh Thu, trong lòng mơ hồ cảm thấy không đúng.
Phía trước Thẩm Thanh Thu vẫn luôn nháo nàng, nàng còn không có cảm thấy, nhưng bây giờ nhìn kỹ thì phát hiện tinh thần Thẩm Thanh Thu không được tốt, sắc mặt cũng không tươi tắn lắm.
Nghĩ đến sau khi thân mật, Thẩm Thanh Thu ôm nàng ngủ thật lâu, nàng càng thêm cảm thấy không đúng. Tuy rằng hai người lăn lộn đến lợi hại, nhưng thể lực Thẩm Thanh Thu tốt hơn nàng nhiều, nàng còn có thể dậy đi nấu cơm, nàng ấy làm sao vẫn chưa khôi phục?
Trong lòng nổi lên một tia bất an, Tiêu Mộ Vũ buông chiếc đũa, sắc mặt nghiêm túc, "Thanh Thu, có phải chị không được thoải mái?"
Thẩm Thanh Thu ngưng lại động tác, đánh lên tinh thần cười nói: "Làm sao như vậy, vừa rồi chị đã nói với em, chị rất thoải mái."
Đổi thành bình thường Tiêu Mộ Vũ lại muốn đỏ mặt hết chỗ nói, nhưng lần này nàng biểu hiện thật sự nghiêm túc, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, sau đó nghĩ đến cái gì, giơ tay sờ sờ cái trán nàng ấy, lại chạm vào thân thể nàng ấy một chút, sắc mặt càng thêm khó coi, "Chị phát sốt rồi."
Bởi vì nhiệt độ không nóng lắm, trên mặt Thẩm Thanh Thu còn không lộ rõ bệnh trạng, nhưng thân thể phát nhiệt vẫn cao hơn chính mình.
Thẩm Thanh Thu giống như không nghĩ tới, nàng sờ sờ trán, ngơ ngác nói: "Chị phát sốt sao?"
Tiêu Mộ Vũ vừa tức giận lại bất đắc dĩ, "Chị không khỏe như thế nào không nói cho em biết?"
Nghĩ đến trước đó chính mình còn lăn lộn Thẩm Thanh Thu lợi hại, Tiêu Mộ Vũ vừa hối hận lại tự trách, "Đều do em không chú ý tới, vừa rồi còn...."
Thẩm Thanh Thu sợ nhất nàng như vậy, vội vàng xua tay: "Không phải tại em, chị rời phó bản liền cảm thấy hơi khó chịu, nhưng cũng không phải chuyện lớn, không ảnh hưởng chị và em ôn tồn. Chỉ là có chút mệt, chị ngủ dậy liền thấy có chút choáng váng đầu, mặt khác vẫn ổn."
Tiêu Mộ Vũ con ngươi hơi khẩn, "Trong phó bản chị không khỏe, ra ngoài rồi vẫn vậy sao?"
Đây không phải chuyện nhỏ, dưới tình huống bình thường, người chơi chịu thương tổn ở phó bản, ra ngoài rồi đều sẽ biến mất, thậm chí thiếu cánh tay gãy chân đều có thể lành lặn, không đạo lý một hồi bệnh còn có thể mang ra ngoài.
Tiêu Mộ Vũ vội vàng nhoài người qua, cọ cọ cái trán Thẩm Thanh Thu, xác nhận nàng ấy thật là nóng lên, khẩn trương hỏi: "Ngoài chóng mặt còn có bệnh trạng khác sao? Ngực có đau hay không, thân thể chị nơi nào khó chịu?"
Thẩm Thanh Thu nghiêm túc đáp: "Chị không muốn em lo lắng nên mới không nói cho em, chị cũng không quá mức khó chịu, bằng không em thông minh như vậy, chị làm sao giấu được em. Thật sự không có việc gì, so với trong phó bản khá hơn nhiều."
Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt lông mày, "Nhưng bị thương trong phó bản, làm sao sẽ mang ra ngoài, chuyện này không hợp lý."
Thẩm Thanh Thu trầm mặc, theo sau nghĩ nghĩ nói: "Có lẽ ai đó lại muốn nhân cơ hội này trừng phạt chị."
Đôi mắt Tiêu Mộ Vũ hơi trầm xuống, tức khắc minh bạch, nàng nửa quỳ ở trước mặt Thẩm Thanh Thu, nắm đôi tay nàng ấy: "Là do em liên lụy chị."
Thẩm Thanh Thu nhíu cái mũi, đầy mặt không ủng hộ, "Em nói bậy gì đó, sao lại là em liên lụy chị. Trước không nói chị tự mình tiếp cận em, liền tính không phải chị nguyện ý, nhưng chị yêu thích em, muốn cùng em ở bên nhau, chị trăm phần trăm xác định mình nguyện ý. Thích một người, đương nhiên muốn bồi nàng cùng nhau tiến lui, em có thể đối bất luận kẻ nào dùng từ liên lụy, nhưng không được nói với chị, lại nói nữa chị liền sinh khí."
Tiêu Mộ Vũ tuy rằng luôn khẩu thị tâm phi trước mặt Thẩm Thanh Thu, nhưng nàng thật là yêu đối phương đến trong xương tủy, hiện giờ Thẩm Thanh Thu không khỏe, nàng cũng sẽ không để sự ngạo kiều của mình đè ép đi tình yêu cùng đau lòng đối với nàng ấy.
Vì thế nàng nhịn không được bật cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Thẩm Thanh Thu, "Chị sinh khí sẽ thế nào?"
Nói xong lời này Tiêu Mộ Vũ mới chợt nhớ tới, trừ bỏ ở 《 Tử Vong Thất Ban 》 Thẩm Thanh Thu đối nàng phát giận bởi vì nàng không nghe lời, nàng ấy trước nay đối nàng đều chưa từng sinh khí qua.
Nhận tri này không hiểu ra sao lại mang đến róc rách ngọt ý, đồng thời lại khiến cõi lòng nàng lên men, làm nàng có chút khó chịu.
Thẩm Thanh Thu nghe nàng nói xong cũng ngây ngẩn cả người, theo sau hừ một tiếng: "Chị nóng giận quỷ đều sợ, em nói xem sẽ thế nào đây?"
Trong lòng nàng hiểu rõ, chính mình chưa từng đối Tiêu Mộ Vũ sinh khí, càng không thể nào hung dữ với đối phương.
Tiêu Mộ Vũ nghe xong rũ mắt nở nụ cười, nghiêng đầu nghịch ngợm nói: "Ừm, thật là như vậy, chị nổi giận đều có thể hù chết người. Lần đó chị bảo 'nếu em muốn chết, chị có thể thành toàn cho em', nghe lên đặc biệt hung dữ."
Tiêu Mộ Vũ nói thật nghiêm trang, Thẩm Thanh Thu vốn đang không biết làm sao phản ứng, lại nghe được mấy lời này có chút quen tai. Phát hiện dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ ý cười khó nén, nàng rốt cuộc nhớ lúc ở phó bản《 Tử Vong Thất Ban 》, chính mình thực tức giận, nhất thời khống chế không được mới đối Tiêu Mộ Vũ nhăn mặt mắng một câu như thế.
Nàng mở to hai mắt, đầy mặt không thể tưởng tượng, "Mộ Vũ, em.... em cũng quá lòng dạ hẹp hòi, chuyện lâu như vậy em thế nhưng vẫn còn nhớ rõ." Liền nguyên lời đều nhớ như in.
Tiêu Mộ Vũ đứng lên, thản nhiên nhìn nàng một cái, chỉ chỉ đầu, "Không phải em lòng dạ hẹp hòi, là trí nhớ em quá tốt, mỗi câu chị nói em đều nhớ kỹ. Cho nên mời Thẩm tiểu thư cẩn thận từng lời nói đến hành động, chị nợ em cái gì, em đều ghi lại đấy."
Thẩm Thanh Thu ngăn không được bật cười, "Ây, đã sớm thấy qua." Thậm chí lúc ở phó bản Hỉ nàng bị mất trí nhớ, từng lời của nàng đều bị Tiêu Mộ Vũ nhớ kỹ, ngay khi nàng có lại trí nhớ liền bị nàng ấy lấy ra đòi nợ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn dáng vẻ kia của Thẩm Thanh Thu, đại khái nghĩ đến một vài sự tích của mình trong phó bản, mặt hơi hơi đỏ lên.
Nhưng việc cấp bách là làm Thẩm Thanh Thu nghỉ ngơi thật tốt, "Được rồi, em không quấy rầy chị nữa. Người chị còn nóng lắm, hẳn là do phó bản tàn lưu ảnh hưởng, đi trước đơn giản rửa mặt, sau đó lên giường ngủ sớm được không?"
Thẩm Thanh Thu thấy sắc mặt Tiêu Mộ Vũ khá hơn rồi, cũng có chút yên tâm, gật đầu trở về phòng chuẩn bị lấy đồ tắm. Chỉ là nàng đột nhiên dừng lại, giống như lơ đãng hỏi: "Chị đây tắm rửa xong, liền ngủ sao?"
Tiêu Mộ Vũ ngay từ đầu còn không rõ nguyên do, gật gật đầu, "Ừ, em đi thu dọn chén đĩa."
Thẳng đến Thẩm Thanh Thu chậm rãi đi một bước tới gần nàng, hỏi: "Chị ngủ ở đâu đây?"
Tiêu Mộ Vũ lúc này mới phản ứng kịp, nhịn không được cười ra tiếng, "Chị thật là, em......"
Nàng nhịn cười, lại có chút mặt nhiệt, nhanh chóng nói: "Cần phải đổi khăn trải giường trong phòng ngủ chính, vậy đêm nay chúng ta ngủ tạm phòng còn lại đi."
Thẩm Thanh Thu tâm hoa nộ phóng, gật gật đầu vẻ mặt nhận đồng: "Là phải đổi, vậy chỉ có thể ngủ tạm phòng phụ, ngày mai chúng ta lại về phòng chính, đúng không."
Kỳ thật trước đây các nàng đều gọi là phòng chị, phòng em, nhưng hiện tại Tiêu Mộ Vũ đổi thành phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ, trong đó ý tứ Thẩm Thanh Thu hiểu đến rõ ràng, vì thế rất nhanh sửa miệng, hơn nữa lại một lần được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tiêu Mộ Vũ đối Thẩm Thanh Thu một chút biện pháp đều không có, tuy rằng chính mình có chút biệt nữu, nhưng khóe miệng đều ngăn không được dương lên.
Trừ bỏ dung túng đối phương, Tiêu Mộ Vũ còn có thể làm gì. Nàng ra vẻ nghiêm túc đứng đắn cũng không được, chỉ cảm thấy yêu nghiệt trước mắt đáng yêu vô cùng.
Vì thế nàng thành thật nói: "Đúng vậy, ngày mai mình về phòng ngủ chính, chị còn có em, về sau đều ngủ cùng em, chúng ta không xa rời nhau nữa, chịu không?"
Thẩm Thanh Thu nhấp miệng cười cười, lại rụt rè áp xuống khóe môi, vẻ mặt thập phần nghiêm túc, "Là em nói đó, chúng ta ngủ cùng nhau, cũng không phải là chị đòi."
Nàng vừa nói vừa đi, cuối cùng cười ra tiếng nhanh như chớp chạy về phòng mình, cầm y phục đi tắm rửa.
Tiêu Mộ Vũ bị dáng vẻ của nàng trêu đến buồn cười, con ngươi tràn đầy sủng nịch, "Ngây ngốc."
Xoay người thu dọn xong chén đĩa, tranh thủ rửa sạch sẽ, Tiêu Mộ Vũ vẫn có chút không yên tâm, đi trong phòng tìm nhiệt kế.
Thẩm Thanh Thu tắm rửa xong càng thêm cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Mộ Vũ đo nhiệt độ cho nàng, 37.9℃, là có chút sốt nhưng cũng may không cao. Lúc Tiêu Mộ Vũ đi lấy máy sấy tóc, điện thoại của Thẩm Thanh Thu vang lên.
Ngay khi chuông đổ, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu cơ hồ nhất trí nhìn qua.
Thẩm Thanh Thu biểu tình có chút trầm, mà Tiêu Mộ Vũ cũng có chút ngưng trọng, ở thế giới Thiên Võng, người liên hệ với Thẩm Thanh Thu lại có thể là ai.
Tiêu Mộ Vũ nhìn di động rung, quét mắt Thẩm Thanh Thu liền chuẩn bị rời đi. Nhưng Thẩm Thanh Thu cầm tay nàng, khẽ lắc đầu.
Các nàng đã lẫn nhau bày tỏ nỗi lòng, so với việc giấu Tiêu Mộ Vũ, chi bằng cùng nhau giải quyết. Tiêu Mộ Vũ quá mức thông minh, chính mình luôn thất bại mỗi khi muốn giấu nàng ấy, ngược lại khiến nàng ấy càng thêm khổ sở, không bằng đơn giản ngả bài.
Huống hồ căn phòng này có tác dụng che chắn, hệ thống sẽ không phát hiện được Tiêu Mộ Vũ ở bên cạnh nàng.
Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, ánh mắt thư hoãn xuống, ngón tay trượt lên màn hình điện thoại, mắt lạnh quan sát.
"Ông gọi điện tới làm gì?" Thẩm Thanh Thu ngữ khí thập phần lạnh lẽo, không kiên nhẫn hỏi.
"Đã thật lâu chưa hỏi thăm cô, cô vẫn khỏe chứ?" Tiếng nói nam nhân lộ ra một tia cười âm hiểm, hiển nhiên không có ý tốt.
"Muốn gì cứ việc nói thẳng, tôi không rãnh nghe ông âm dương quái khí."
"Ha ha, đang bệnh nặng còn cường ngạnh như vậy, không hổ là Thẩm đại úy."
Hắn vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ ngón tay đều không khỏi siết chặt, quả nhiên Thẩm Thanh Thu bệnh là do đám người kia giở trò.
"Xem ra ông lại muốn chúc mừng tôi phải không? Lần này các ông cũng nhân từ đấy, liền một chút thủ đoạn như vậy thôi sao?"
Tiêu Mộ Vũ biểu tình có chút căng chặt, nhưng vẫn là nhẫn nại. Nam nhân bên kia tựa hồ cảm thấy đây là chuyện rất sảng khoái, dừng một chút liền tiếp tục nói:
"Chút bệnh vặt kia đối cô mà nói đương nhiên không tính là gì, nhưng đau đớn thống khổ từng nhận trong phó bản, chẳng lẽ cô quên được? Thẩm đại úy, tôi lần nữa cảnh cáo cô, không cần khiêu chiến điểm mấu chốt, cô sẽ không bao giờ biết mình đang chống lại vị nào. Loại cảm giác sắp chết kia, cô muốn lần nữa nhận lấy sao? Nếu cô vẫn không chịu phối hợp, ngài ấy thật sẽ lấy mạng cô, đến lúc đó không ai có thể cứu cô. Con kiến còn muốn sống tạm bợ, cô vì sao muốn gàn bướng hồ đồ?"
Thẩm Thanh Thu cau mày, có chút hối hận vì để Tiêu Mộ Vũ nghe được. Nam nhân bên kia càng nói, sắc mặt Tiêu Mộ Vũ càng kém, hiện tại Thẩm Thanh Thu đều có thể cảm giác được sự phẫn nộ cùng bất an trên người Tiêu Mộ Vũ.
"Ông không cần nói lời vô nghĩa, tôi biết nên làm sao, giữa chúng ta cũng không quy định thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Nếu hắn nghĩ tôi làm không tốt, khẳng định sẽ tìm người khác thay tôi, hiện tại hối thúc tôi như vậy là bởi vì sao? Là do hắn không còn bao nhiêu thời gian, cần thiết lấy được thứ kia? Hay là nói, hắn đã dùng mọi phương pháp đều vô dụng, có đúng không?"
Những lời của nàng khiến đối phương rơi vào trầm mặc, Thẩm Thanh Thu lập tức bắt được điểm phản kích, "Vừa rồi ông nói rất đúng, muốn lộng chết tôi dễ như trở bàn tay, nhưng vì sao hắn lại thả tôi đường sống? Là bởi vì không ai thay thế được tôi tiếp cận Mộ Vũ đúng không? Các ông trăm phương nghìn kế tác hợp tôi cùng nàng, còn không phải muốn nhìn cục diện ngày hôm nay? Bằng không cũng không mắt nhắm mắt mở để mặc cho tôi yêu Mộ Vũ, vậy kế tiếp, các ông còn muốn làm gì? Dụ dỗ hay ép buộc tôi?"
Nam nhân một câu cũng nói không nên lời, sau một lúc lâu hắn mới tức giận nói: "Tôi chỉ là nhắc nhở cô, vì muốn tốt cho cô cùng nàng, để nàng không cần ngạnh chống lại, không có ý nghĩa." Nói xong đối phương liền cắt đứt điện thoại.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, sau một hồi trầm mặc, nàng mới mở miệng nói: "Hắn thường xuyên gọi điện cho chị hả?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Không phải, phía trước thường xuyên một ít, sau khi chị và em tổ đội, hắn liền hạn chế rất nhiều."
"Kế hoạch của bọn họ, liền bao gồm chị cùng em ở bên nhau sao?" Tiêu Mộ Vũ hỏi.
Thẩm Thanh Thu sợ nàng nghĩ nhiều, vội vàng giải thích: "Là như vậy, để chị tiếp cận em, làm em yêu thích chị, sau đó chị sẽ tùy thời lấy đi đồ vật bọn họ cần. Nhưng Mộ Vũ, chị đối em đều là chân thành, không có lừa gạt tình cảm của em. Trừ bỏ phó bản đầu tiên chị diễn kịch, mặt sau chính là hoàn toàn động lòng với em rồi."
Tiêu Mộ Vũ vẫn không hề chớp mắt nhìn nàng, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể đầu hàng, "Kỳ thật em đều cảm giác được đúng không, chị là chân thành hay giả ý, cho nên em mới để chị ở bên cạnh em.'
Tiêu Mộ Vũ cong cong khóe môi, gật đầu. Bởi vì đều cảm giác được, cho nên nàng mới không chán ghét Thẩm Thanh Thu, rõ ràng biết đối phương tiếp cận mình có mục đích, rồi lại ngăn không được động lòng, không ngừng tới gần nàng ấy.
Ban đầu Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy thực không thể tưởng tượng, nhưng hiện tại lại cảm thấy đương nhiên, các nàng thật sự từng trải qua rất nhiều lần bên nhau, dù ký ức không có một mảnh, dù lý trí nhắc nhở nàng rằng Thẩm Thanh Thu chỉ diễn trò mà thôi, trái tim nàng lại không ngừng bị nàng ấy hấp dẫn.
"Khó trách em luôn cảm giác chị vào phó bản để hẹn hò, thật đúng là như vậy."
Nhắc tới việc này Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười, nhưng có một chuyện khiến nàng vẫn luôn sợ hãi, nàng vốn dĩ muốn đè ép xuống, chính là trái tim hoảng loạn đến không được, nàng cắn răng hỏi: "Nếu bọn họ phát điên rồi, có phải sẽ đối với chị....."
Phó bản lần này Thẩm Thanh Thu bị hệ thống áp chế đến tàn nhẫn, suýt chút nữa liền phải chết.
Thẩm Thanh Thu đã sớm biết nàng để ý chuyện này, nắm tay nàng nói: "Vừa rồi chị chất vấn ông ta, chính là muốn để em hiểu rõ, kẻ phía sau màn hận chết chị rồi lại chỉ có thể trông chờ ở chị, thậm chí hắn muốn chị và em phải chết, nhưng không thể làm được."
Tiêu Mộ Vũ trầm mặc, sau đó mở ra máy sấy, nàng đã cảm giác được, cho dù hung hiểm đến thế nào, hệ thống cũng phải lưu lại một đường sinh cơ, hơn nữa đưa ra gợi ý để các nàng phá giải.
Sau khi hong khô tóc cho Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ nghiêng người tới, dùng trán mình cọ lên trán nàng ấy.
"Vẫn còn nóng, chị uống ly nước rồi ngủ sớm đi, ngày mai chờ chị khỏe hơn rồi, chị còn nghi hoặc gì chúng ta lại thương lượng, được không?
Tiêu Mộ Vũ ôn nhu cực kỳ, loại ôn nhu này làm Thẩm Thanh Thu tâm động đến lợi hại, vì thế nàng ngửa đầu nhịn không được hôn lên.
Tiêu Mộ Vũ mười phần dung túng, để Thẩm Thanh Thu ở trong nụ hôn chìm vào mộng đẹp. Mà nàng liền canh giữ ở mép giường, nhìn nàng ấy, chỉ mong nàng ấy mộng đẹp tỉnh lại, hết thảy mạnh khỏe.
----------------------------------
* Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Thẩm hảo đáng yêu, ta đều phải thích nàng, ha ha.
Cho nên mẹ ruột phải cho nàng chính danh, có tiểu khả ái nói Tiểu Thẩm bị Tiểu Tiêu đè tới xin tha, vậy là các ngươi đã bỏ qua một đoạn rồi đúng không? (Đoạn bị thiếu xem tại weibo). Không nên xem nhẹ Tiểu Thẩm cũng đẩy Tiểu Tiêu một trận, cũng không ngừng một lần...... Chậc, ta đang nói chuyện gì vậy.
Còn có tiểu khả ái nói Tiểu Tiêu có thể nấu cơm, Tiểu Thẩm lại ngủ mê man, ta đây giải thích một chút: không phải do vấn đề thể lực, mà do Tiểu Thẩm sinh bệnh. Lần này Tiểu Thẩm chỉ nhường Tiểu tiêu lấy trước mà thôi, về sau sẽ rõ.