"Chị mặc kệ những người khác, chị liền hỏi em, có muốn chị hay không?"
Tiêu Mộ Vũ cảm giác đại não bắt đầu không nghe sai sử, Thẩm Thanh Thu ở bên tai mình cơ hồ là hàm chứa khí âm nói ra lời này, khiến nhiệt độ cả người nàng trong nháy mắt bay lên.
Nàng hít vào một hơi nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, nhưng trên thực tế, sự bình tĩnh của nàng ngay khi đối mặt Thẩm Thanh Thu đã sớm một kích bất kham. Phó bản này mang đến kích thích quá lớn, trong lòng nàng đã loáng thoáng hiểu được sự thật, làm nàng không có biện pháp liền an tĩnh thủ Thẩm Thanh Thu, phía trước Thẩm Thanh Thu còn trêu chọc nàng không cần hối hận, chính là nàng thật sự hối hận.
Vô luận chân tướng thế nào, sự thật thế nào, nàng chỉ biết nàng không cho phép chính mình lãng phí mỗi một giây mỗi một phút cùng Thẩm Thanh Thu ở bên nhau.
Tiêu Mộ Vũ trong đầu lộn xộn nghĩ, thế cho nên nàng không kịp thời cấp Thẩm Thanh Thu đáp lại, sau đó nàng liền cảm giác được Thẩm Thanh Thu buông lỏng ra nàng.
Không đợi nàng làm ra phản ứng, Thẩm Thanh Thu thẳng tiến lên, đem nàng đẩy ấn đến trên tường, hô hấp dồn dập thanh âm khàn khàn, "Chị đã cho em hai lần cơ hội, nếu em không bắt lấy, chị liền không cho nữa, đến lúc đó em không được nói chị khi dễ em."
Tiêu Mộ Vũ ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt từng chút gia tăng, tựa hồ cũng không bởi vì Thẩm Thanh Thu giam cầm nàng mà cảm thấy kinh hoảng, thậm chí trên mặt nàng từng chút lộ ra tươi cười. Ngọn lửa nơi đáy mắt nàng từng chút thổi quét lại đây, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi còn hỏi em muốn chị hay không, hiện tại liền nói không cho, chị làm sao có thể thiện biến như vậy?"
Thẩm Thanh Thu sửng sốt, nhưng Tiêu Mộ Vũ lần này thực quyết đoán, dưới chân bước tới, không chút do dự ngậm lấy đôi môi khẽ nhếch của Thẩm Thanh Thu, rất nhanh dùng đầu lưỡi đẩy ra nàng hàm răng, tinh tế xâm nhập lãnh địa của nàng.
Thân thể Thẩm Thanh Thu bắt đầu căng thẳng, theo sau nhiệt ý dâng lên, nàng bắt lấy tay trái Tiêu Mộ Vũ đè ép lên tường, nhiệt liệt đáp lại.
Nàng cũng không hề lưu lại cho Tiêu Mộ Vũ một chút khe hở, nàng muốn chiếm lấy mỗi một hô hấp của Tiêu Mộ Vũ, đầu lưỡi mềm mại duỗi đi qua, dường như muốn tìm đến mỗi một góc trong miệng đối phương, tỉ mỉ dò xét, cấp thiết đòi hỏi, tựa hồ phải đem linh hồn của Tiêu Mộ Vũ đều hút ra tới.
"Thanh Thu, em không thở được." Tiêu Mộ Vũ gian nan nói.
"Không cho nói nữa, nói nữa chị liền muốn em." Thẩm Thanh Thu cũng không nhượng bộ, đều hai lần, nàng làm sao có thể cấp Tiêu Mộ Vũ đường thoát. Bàn tay nàng dời qua nâng đầu Tiêu Mộ Vũ, làm nụ hôn càng thêm sâu sắc, một tay giữ lấy eo đối phương, đem Tiêu Mộ Vũ gắt gao ôm vào trong ngực.
Tiêu Mộ Vũ chỉ cảm thấy đôi môi bị gặm cắn có chút phát đau, cả người lại bị giam cầm trong lửa nóng, tay nàng theo bản năng luồn vào ngực áo Thẩm Thanh Thu vuốt ve, liền chạm tới một mảng da thịt mềm mại trơn nhẵn, nữ nhân đang kìm chế nàng ngày thường thân thể lạnh như băng, giờ phút này mỗi một nơi nàng chạm đến đều nóng rực, ngay cả nhịp tim nàng ấy cũng đập dồn dập lên, hỗn loạn bất kham.
"Ưm....." Nơi mềm mại trước ngực bị người nắm giữ, Thẩm Thanh Thu trong nháy mắt rùng mình, hơi buông ra đôi môi bị nàng hôn đến sưng đỏ. Mà Tiêu Mộ Vũ vừa thoát khỏi trói buộc, lập tức lấy lại quyền chủ đạo, một tay tiếp tục ôn nhu vuốt ve an ủi, một tay kéo xuống áo khoác vướng víu bên ngoài.
Trong phòng chỉ có hai người cùng một nữ quỷ đã bị che chắn ngũ cảm, vì thế sở hữu âm thanh đều đến từ Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, động tĩnh phát ra do vải vóc cọ xát, tiếng ái muội nỉ non làm căn phòng yên tĩnh đã lâu trong nháy mắt bừng lên nhiệt ý.
Quần áo ở thời khắc này đều trở nên dư thừa, thực mau bị chủ nhân của chúng kéo xuống rơi đầy trên đất, sau đó đồng dạng đôi chân trần mảnh khảnh trắng nõn giẫm lên y phục, đường cong cùng cơ bắp không giống nhau nhưng đồng dạng hút ánh mắt người.
Tiêu Mộ Vũ tiếng nói ngày thường trong như tiếng suối, giữa thanh nhuận mang theo lạnh lẽo, nhưng giờ phút này sự lạnh lẽo kia hoàn toàn tan biến, thanh nhuận cũng trở nên dính nhớp nóng rực, "Thanh Thu, vào phòng thôi.... Đừng ở đây..."
"Được, đều nghe theo em." Thẩm Thanh Thu cũng không rời nụ hôn, nàng từng bước mang theo Tiêu Mộ Vũ lùi về sau, Tiêu Mộ Vũ từng bước tiến tới, bước chân hai người hỗn độn mà đi vào phòng ngủ của Tiêu Mộ Vũ.
Cửa phòng tắm bị người mở ra, tiếng nước xôn xao truyền tới, nhưng như cũ che đậy không được động tĩnh của tình yêu mãnh liệt.
Lần này Tiêu Mộ Vũ không có lại lùi bước, nếu đến thời khắc này còn dừng lại, nàng đều hoài nghi chính mình không được, mà Thẩm Thanh Thu hiện tại liền được mở rộng tầm mắt, Tiêu Mộ Vũ nhìn đứng đắn lại muộn tao, nhưng đích xác về phương diện này rất có thiên phú.
Dòng nước ấm từ vòi sen tuôn xuống, bọt nước bắn khởi, từng giọt trong suốt đọng trên da thịt trắng nõn của Thẩm Thanh Thu. Là người có giá trị vũ lực cuồng bạo, đi kèm vòng eo thon cùng dáng người quyến rũ, chính là cơ bụng số mười một săn chắc khỏe mạnh đầy nữ tính.
Tiêu Mộ Vũ không biết đã bao nhiêu lần hình dung ra Thẩm Thanh Thu đường cong nóng bỏng, như thể chính mình đã nắm trong tay vô số lần, chạm đến vô số lần. Nàng thuận theo bản năng, bàn tay mang theo sữa tắm từ phía sau xoa lên người Thẩm Thanh Thu, mềm nhẹ vuốt ve, một đường đi xuống bụng nhỏ thon gọn, trằn trọc lưu luyến.
"Thích không?" Thẩm Thanh Thu thuận theo động tác của nàng, lại mang theo tay nàng xoa ở trước ngực, híp mắt hỏi.
Tiêu Mộ Vũ bao lấy nơi mềm mại trước ngực người kia, xúc cảm tốt đẹp đến mức khiến nàng nhịn không được thở dài, yết hầu trượt động, cỗ khô nóng từ dưới thân đánh tới để nàng khống chế không được gia tăng lực đạo, thân thể dán Thẩm Thanh Thu càng gần, nhẹ giọng đáp: "Thích."
"Mộ Vũ...." Mỗi một nơi Tiêu Mộ Vũ chạm đến, Thẩm Thanh Thu đều cảm thấy nóng bỏng khó nhịn, dòng nước đổ xuống cũng không làm nàng dễ chịu hơn.
Tiêu Mộ Vũ hôn lên sau gáy Thẩm Thanh Thu, bàn tay vẫn không rời nơi bụng nhỏ của nàng ấy, như thể đã vuốt ve đến nghiện. Nàng mang theo bọt xà phòng dời xuống giữa hai chân Thẩm Thanh Thu, lại phát hiện được giữa ướt át xen lẫn một tia dinh dính khác thường.
"Em không thể.... kiềm chế lâu hơn nữa." Tiêu Mộ Vũ hít một hơi thật sâu, bàn tay chuyển qua nâng đùi Thẩm Thanh Thu, mang theo nàng ấy tiến lên vài bước, đem cả người Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng ép vào trên tường.
Lưng Thẩm Thanh Thu dán vào bức tường trơn nhẵn, trong phòng tắm tràn đầy nhiệt khí cũng không hề lạnh, chỉ là hai chân nàng lúc này có chút mềm nhũn, một chân còn bị Tiêu Mộ Vũ nâng lên dán ở bên eo nàng ấy, đổi là ngày thường Thẩm Thanh Thu nhất định không một chút rung chuyển, nhưng giờ phút này nàng cả người có chút thoát lực, tư thế như vậy nàng thật sự chống đỡ không nổi.
"Chúng ta đến trên giường.... lại....ưm..." Lời nói ở giữa chừng bị người ngăn chặn, Tiêu Mộ Vũ nóng bỏng hôn đến, tình nhiệt đã đem khóe mắt nàng nhuộm đỏ, giờ phút này nàng chính là muốn đối phương, làm sao có thể đợi đến lúc lên giường.
Nàng hôn một trận nồng nhiệt, bắt lấy đầu lưỡi đối phương tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy đây quả thực là mỹ vị nhân gian. Tâm tư tình cảm mà nàng kìm chế bấy lâu nay rốt cuộc được dòng nước ấm kích thích bùng nổ, như sóng lớn vỗ trời, quyết không để người trước mắt có cơ hội chạy thoát.
Nàng giữ chặt vòng eo Thẩm Thanh Thu, bờ môi dời qua bao bọc vành tai nàng ấy, nỉ non nói: "Nếu chị đứng không vững...vậy ôm chặt em đi."
Thẩm Thanh Thu cả người đã trở nên hư vô, hai mắt khép hờ chìm đắm vào nụ hôn sâu của nàng, lúc này nghe đến Tiêu Mộ Vũ nỉ non, toàn thân nhất thời dâng lên một cỗ khô nóng, khiến cho mạch máu trên cổ chính mình thình thịch nhảy.
Tiêu Mộ Vũ nhìn nơi cổ nàng lóng lánh giọt nước, mạch máu xinh đẹp từng chút nhảy lên, dưới ánh đèn phòng tắm vàng nhạt càng trở nên quyến rũ. Nàng nhịn không được cúi đầu, ngậm lấy kia một phiến da thịt trong suốt, dùng lực cắn một ngụm.
"Mộ Vũ.... Đau......" Một trận cảm giác tê dại từ cổ truyền đến, làm Thẩm Thanh Thu có chút rùng mình.
Nàng nâng Tiêu Mộ Vũ lên, sóng mắt lưu chuyển mà nhìn nàng ấy: "Vừa rồi nói em không biết làm, em liền vội vã chứng minh như vậy?"
Tiêu Mộ Vũ khóe mắt đỏ bừng, vòng tay ôm Thẩm Thanh Thu cũng không một chút nới lỏng, đè nặng giọng nói: "Em cảm thấy... chị càng thích em như vậy." Vừa nói, nàng vừa cọ lên người Thẩm Thanh Thu, hàm hồ lẩm bẩm: "Thanh Thu không phải.... càng thích em chủ động một chút sao?"
Thẩm Thanh Thu: "....." Nàng hoàn toàn sửng sốt, nàng lúc nào nói qua muốn Tiêu Mộ Vũ chủ động? Trước đó các nàng cũng chưa thật sự làm qua chuyện này, nhưng một câu như vậy, trong ký ức Thẩm Thanh Thu tựa hồ đã từng xuất hiện, trong lúc nhất thời nàng cũng nghĩ không ra là ở tình huống nào.
Mà Tiêu Mộ Vũ cũng không cho nàng thời gian tự hỏi, rất nhanh lại lần nữa hôn lên vành tai nàng, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng sợ.... em sẽ thật ôn nhu."
Nàng sợ sao? Thẩm Thanh Thu nhướng mày nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngày thường cường đại như nàng tất nhiên không để bụng việc này, thậm chí Tiêu Mộ Vũ chủ động một chút nàng cũng không nao núng. Nàng bưng lấy mặt Tiêu Mộ Vũ, tràn đầy khiêu khích nói: "Xem ra, Mộ Vũ em cũng chỉ có thể làm đến đây, thực sự là không được rồi.... A..."
Lời còn chưa nói xong, đã bị người chiếm lấy đôi môi, đầu lưỡi Tiêu Mộ Vũ tiến vào trong miệng nàng, liếm quét từng chút từng chút, đem tất cả đều xâm lược một lần mới thôi. Thẩm Thanh Thu lúc này mới biết, lời nói vừa rồi của mình chính là một sự khiêu khích trí mạng, ngay khi nàng muốn đẩy ra Tiêu Mộ Vũ, đối phương càng thêm dồn ép nàng vào tường.
Bàn tay Tiêu Mộ Vũ dời xuống, đi vào giữa hai chân của nàng, dịu dàng vuốt ve. Mới bắt đầu lâm trận một màn dạo đầu mãnh liệt cũng chỉ là biểu tượng mà thôi, Tiêu Mộ Vũ chỉ là có chút bất mãn nàng bảo mình không biết làm, cho nên mới nhất thời nóng vội. Lúc này đây cảm nhận được thân thể Thẩm Thanh Thu run nhẹ, đứng không vững mà dọc theo vách tường trượt xuống, Tiêu Mộ Vũ trong lòng từng đợt rung động, ôn nhu đỡ lấy eo nàng, giúp nàng đứng vững.
Ngay lúc Thẩm Thanh Thu nghĩ rằng Tiêu Mộ Vũ đã muốn dừng lại, đối phương đột nhiên ngồi quỳ xuống trước người nàng, ngưỡng đầu ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.
Hành động đột ngột như vậy khiến cho Thẩm Thanh Thu toàn thân đều căng thẳng, nàng nhìn ánh mắt sáng rực của Tiêu Mộ Vũ, không cần nói cũng biết nàng ấy muốn làm gì.
Không hề do dự, cũng không cho Thẩm Thanh Thu thời gian phản ứng, Tiêu Mộ Vũ đã đem đầu vùi vào giữa hai chân nàng, nóng nhiệt hôn đi lên phiến da thịt non mềm ẩm ướt kia, đầu lưỡi như nguyện chạm đến hương vị làm say lòng người.
"Mộ Vũ... không cần ......"
"Chị có thích em làm thế không?" Tiêu Mộ Vũ ngưỡng đầu nhìn lên, cẩn thận quan sát ánh mắt Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu không lời có thể nói, sự săn sóc ôn nhu kia đã khiến nàng phân không rõ thân thể mình đang ở nơi nào, cả người mềm thành một đoàn bột, một cỗ sóng nhiệt từ dưới bay thẳng lên trán, sau đó truyền khắp tứ chi bách hải, làm nàng đầu óc trống rỗng, chỉ có thể từng chút buông lỏng thuận theo Tiêu Mộ Vũ.
Nguyên bản cho rằng đều là lần đầu tiên khả năng sẽ có trúc trắc, nhưng hết thảy phát sinh đến vô cùng thuận lợi, liên tục chiến đấu ở các chiến trường từ phòng tắm đến trên giường, Thẩm Thanh Thu đều không kịp phản ứng Tiêu Mộ Vũ.
Nàng vốn muốn câu dẫn đối phương, nhường Tiêu Mộ Vũ lấy trước một thành, ai biết Tiêu Mộ Vũ thuần thục như vậy, lại cuồng nhiệt như vậy, giờ phút này nàng hoàn toàn bị nàng ấy nắm giữ ở trong tay, trừ bỏ chấp nhận hết thảy nàng đã phân không ra tâm tư dư thừa.
"Mộ Vũ.... Em... lên đây." Ngay khi tìm về một tia lý trí, nàng lập tức muốn kéo Tiêu Mộ Vũ lên, đối phương chỉ một mực dùng đầu lưỡi vuốt ve an ủi, nhưng như vậy càng khiến nàng thêm kích thích khó nhịn.
Tiêu Mộ Vũ theo lời đi lên, ánh mắt trìu mến nhìn Thẩm Thanh Thu: "Chị không thoải mái sao?"
Thẩm Thanh Thu đã nhẫn không được nữa, nắm lấy ngón trỏ của Tiêu Mộ Vũ vuốt nhẹ, không màng an nguy mà khiêu khích nói: "Chẳng lẽ Mộ Vũ chỉ biết như vậy thôi?"
"Chị nói cái gì?" Tiêu Mộ Vũ cái trán đã thấm ra một tầng mồ hôi tinh mịn, có chút không thể tin được mà nhìn nàng.
"Nếu em không biết, thì để chị tới." Thẩm Thanh Thu tiếp tục nói, cả người ngồi dậy muốn lật mình, nhưng rất nhanh đã bị Tiêu Mộ Vũ đè nặng.
"Thanh Thu, chị nghĩ như vậy sao?" Tiêu Mộ Vũ cọ lấy cái trán của nàng. "Em là sợ chị đau, mới không dám động."
Thẩm Thanh Thu nhướng mày cười khẽ một tiếng, còn câu lấy ngón tay Tiêu Mộ Vũ, "Mộ Vũ ngoan, để tiên sinh dạy cho em."
Lời này quả thật là đem sinh mạng ra đùa giỡn, Tiêu Mộ Vũ lập tức bắt lấy tay Thẩm Thanh Thu áp ở bên gối, "Thế thì để em cho tiên sinh mở rộng tầm mắt."
Thẩm Thanh Thu nheo mắt, một bộ như chị không tin đâu, chờ đến lúc ngón tay người kia nóng bỏng dời xuống, nàng đã không thể nào bình tĩnh nổi, bởi vì trước đó một màn dạo đầu, nơi phiến non mềm đã hoàn toàn ướt đẫm, Tiêu Mộ Vũ không chút trở ngại thăm dò vào bên trong.
Vừa mới ban đầu dịu dàng tinh tế, đã biến thành dồn dập mãnh liệt, kích thích quá mức không ngừng kéo đến, từng đợt sóng triều đánh úp lại, làm Thẩm Thanh Thu cả người trôi nổi, Tiêu Mộ Vũ động tác kịch liệt như vậy là muốn lấy mạng nàng sao?
"Mộ Vũ.... Em chậm một chút." Nàng cả người run rẩy, hạ thân chống đỡ không nổi trở nên mềm nhũn, mà Tiêu Mộ Vũ sau khi đưa nàng lên cao triều vẫn không dừng lại, không một chút nào ngừng nghỉ.
"Chị thích không? Thanh Thu?" Tiêu Mộ Vũ hôn hôn bên tai nàng, mềm giọng hỏi.
"Thích.... Nhưng em......."
Lúc nằm ở trên giường tầm mắt mơ hồ, Thẩm Thanh Thu tồn một chút kiêu căng rụt rè cũng hoàn toàn dứt bỏ rồi. Theo suy nghĩ càng ngày càng hỗn độn, nàng hoảng hốt cảm thấy đây đã không phải các nàng lần đầu tiên, phảng phất nàng cùng Tiêu Mộ Vũ như vậy quấn quýt si mê qua vô số lần.
Nơi nào làm nàng thích nhất, thoải mái nhất, không cần nàng nói, Tiêu Mộ Vũ luôn có thể chuẩn xác bắt lấy, sau đó khiến nàng cảm giác chính mình hoàn toàn bị nàng ấy xoa nát.
Ngoài phòng sớm đã chuyển sang đen, nhưng Tiêu Mộ Vũ phảng phất không biết mệt mỏi, hận không thể đem Thẩm Thanh Thu xoa tiến trong thân thể chính mình. Thẩm Thanh Thu cảm thấy có điểm không chịu nổi, cuối cùng vẫn là bất chấp một chút kiêu ngạo mở miệng xin khoan dung.
"Mộ Vũ...... Đủ, đủ rồi."
Đôi tay nàng ôm cổ Tiêu Mộ Vũ, thấy được đôi mắt nàng ấy, trong đôi con ngươi mặc ngọc xinh đẹp kia giờ phút này phiếm màu đỏ, bên trong cực nóng khát vọng cùng tàng không được đau thương đan chéo ở bên nhau, làm Tiêu Mộ Vũ giống thiêu thân lao đầu vào lửa không chịu buông tha chính mình.
Thẩm Thanh Thu đột nhiên cảm giác được thời khắc này Tiêu Mộ Vũ đang khổ sở, nhận tri này làm nàng có chút tỉnh táo lại, từ trong mê đắm thoát ra: "Mộ Vũ, em......như thế nào, làm sao vậy?"
Tiêu Mộ Vũ từ trên xuống dưới nhìn nàng, trong mắt sương mù ngăn không được lan tràn mở ra. Cúi đầu cọ lấy cái trán Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ nghẹn ngào nói: "Em.... em không biết, em rõ ràng thực vui vẻ, nhưng trong lòng lại cảm thấy khổ sở đến lợi hại, thực xin lỗi, em không nên tại thời điểm này......"
Rõ ràng là thời điểm tình triều mãnh liệt, cảm xúc đau buồn không sao diễn tả được lại cứ dâng trào, nàng như vậy đối Thẩm Thanh Thu quá không tôn trọng, nhưng nàng khống chế không được.
Tiêu Mộ Vũ trong mắt cơ hồ muốn rơi lệ, đuôi mắt đỏ bừng, phân không rõ là khổ sở hay là vừa rồi một hồi kích thích mãnh liệt, nhưng dáng vẻ nàng yếu ớt như vậy, Thẩm Thanh Thu rất hiếm khi có thể nhìn đến. Tiêu Mộ Vũ kỳ thật ở một mức độ nào đó, so với nàng còn có thể nhẫn.
Nhưng Thẩm Thanh Thu không có trách Tiêu Mộ Vũ, thậm chí nàng thực lý giải nàng ấy bất thình lình khổ sở, nàng trong lòng cũng rầu rĩ đau. Không phải thống khổ, càng không phải bởi vì không thoải mái, giống như là xa cách quá lâu rồi, đột nhiên ở chỗ rẽ gặp được người chính mình tìm thật lâu, vui vẻ đến khó có thể ức chế, đồng dạng cũng sẽ lệ nóng doanh tròng, nàng đợi Tiêu Mộ Vũ lâu lắm.
"Chị hiểu tâm tình của em, em không cần phải nói, không có việc gì." Thẩm Thanh Thu ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, hai người chậm rãi bình phục kia còn sót lại tình cảm mãnh liệt.
Có Thẩm Thanh Thu tại bên người, Tiêu Mộ Vũ thực mau liền bình phục xuống, Thẩm Thanh Thu nói nàng ấy hiểu tâm tình của mình, Tiêu Mộ Vũ không biết là trấn an hay là nàng ấy thật sự biết.
Nàng khổ sở cũng không phải vì nguyên do nào khác, mà ngay khi nàng hãm sâu trong hoan ái, loại cảm giác quen thuộc cùng tư vị khắc vào trong xương tủy như sóng cuộn dâng trào, nàng lại một lần cảm thấy chính mình không phải lần đầu thượng giường cùng Thẩm Thanh Thu. Nàng ấy than nhẹ, nàng ấy khó nhịn, dáng vẻ vũ mị lại nhiệt liệt, câu hồn nhiếp phách, làm người thấy như thế nào đều không thể quên được, những ký ức vốn bị vùi lấp từ lâu phủ đầy bụi, ở thời khắc nàng cùng Thẩm Thanh Thu thật sâu chạm đến nhau, một lần nữa về tới trong đầu nàng.
Hai người ôm nhau, làm Tiêu Mộ Vũ trong lòng nói không nên lời an ổn, chẳng sợ những phỏng đoán như vậy làm người khủng hoảng, chính là hiện tại nàng rõ ràng chính xác có được Thẩm Thanh Thu, nàng ôm nữ nhân ấm áp quyến rũ này trong tay, đây đã là trời cho an ổn.
Chỉ là sau khi bình tĩnh lại, nàng nhìn Thẩm Thanh Thu híp mắt ngủ gật, trên người đều là dấu vết nàng lưu lại, vừa mới phát sinh hết thảy như mộng ảo rồi lại trong nháy mắt rõ ràng chân thật lên, nghĩ đến lúc đó chính mình quấn quýt si mê không thôi, Thẩm Thanh Thu đều xin khoan dung, Tiêu Mộ Vũ tức khắc mặt đỏ tai hồng, lại cảm thấy có chút bất an.
Nàng nhìn Thẩm Thanh Thu rất nhiều lần, thẳng đến nữ nhân kia mở mắt ra nhìn nàng, mặt mày hàm mị mang cười nói: "Làm sao vậy?"
Tiêu Mộ Vũ do dự, cắn cắn môi, lúc này mới chịu đựng túng quẫn nói: "Em vừa rồi có chút mất khống chế, chị cảm giác có khỏe không?"
Thẩm Thanh Thu tuy rằng trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng đối diện Tiêu Mộ Vũ, chút ngượng ngùng này cũng không đáng kể, nàng đại khái biết Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ cái gì, vì thế cọ đi qua nhìn Tiêu Mộ Vũ, liếc mắt một cái đứng đắn nói: "Em biết thời điểm đó chị nghĩ gì không?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ trốn tránh, lại không thể không nhìn nàng, hàm hồ nói: "Chị nghĩ gì?"
Thẩm Thanh Thu lật người lại, vẻ mặt thoả mãn lại tiếc nuối: "Quá sung sướng, sớm biết rằng thoải mái như vậy, lúc đầu chị liền mặc kệ, vừa gặp em liền ôm em lên giường, ngủ xong lại nói."
Tiêu Mộ Vũ bị lời hào phóng của nàng dọa cho chết khiếp, muốn nói cái gì lại bị nước miếng chính mình sặc đến, ngăn không được ho khan lên.
Thẩm Thanh Thu vẻ mặt tràn đầy ý cười, vội cho nàng thuận khí, cười đến như hồ ly tinh, "Em còn thẹn thùng làm gì, vừa rồi đối người ta mạnh tay như vậy."
Tiêu Mộ Vũ mặt đỏ đến lợi hại, trong lòng vừa tức giận vừa có chút muốn cười, bất đắc dĩ nói: "Thanh Thu, chị thật là nữ nhân sao?"
Thẩm Thanh Thu kinh ngạc nói: "Chị có phải nữ nhân hay không, em đều nhìn thấy hết, lại sờ qua hết, còn không rõ ràng?"
Nàng thò lại gần nháo Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không chịu nổi, vội vàng quay đầu đẩy nàng, "Không được lại đây, cách em xa một chút, da mặt dày."
Thẩm Thanh Thu ôm nàng không chịu rời đi, đem cằm gác lên xương quai xanh của nàng, nghiêm túc nói: "Chị nói chính là thật, chị rất hối hận."
Tiêu Mộ Vũ vành tai đỏ lên, không có nói nữa, tuy rằng ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ Thẩm Thanh Thu vì nàng mà động tình, mỹ đến không gì sánh được, nàng đích xác cũng hối hận, nếu sớm một chút....
Thẩm Thanh Thu làm sao không biết Tiêu Mộ Vũ mạnh miệng mềm lòng, vì thế trở mình cọ lên người nàng, thấp giọng nói: "Để tránh cho em ngày sau lại hối hận,, chúng ta......"
Nhìn nàng ánh mắt sáng quắc, ngữ khí lại không tự giác mềm nhẹ, dưới tay lại như có như không câu lấy ngón tay mình, Tiêu Mộ Vũ tâm tư lả lướt, một chút liền nhìn ra tới Thẩm Thanh Thu có ý tứ gì.
Nàng không nói chuyện, rũ xuống con ngươi cũng không xem Thẩm Thanh Thu, nhưng đây đã là dáng vẻ cực kỳ dung túng cùng e lệ, Thẩm Thanh Thu như thế nào không biết nàng đồng ý. Tuy rằng câu dẫn được người rồi, Tiêu Mộ Vũ sẽ đối nàng không nương tay, nhưng không đại biểu nàng không muốn Tiêu Mộ Vũ, vì thế được đến nàng ấy đồng ý, ánh mắt Thẩm Thanh Thu càng sáng đến dọa người.
Nhịp tim Tiêu Mộ Vũ vừa mới bình phục lại đập dồn dập lên, dư quang nhịn không được liếc Thẩm Thanh Thu, nhưng Thẩm Thanh Thu chỉ là nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.
Vì thế Tiêu Mộ Vũ có điểm chịu không nổi, con ngươi chuyển đi qua, ngập ngừng hỏi: "Chị làm gì.... Làm gì nhìn em như vậy?"
Nói xong nàng liền có chút hối hận, bất quá Thẩm Thanh Thu vẫn luôn thích trêu đùa nàng cũng không bắt lấy cái đuôi của nàng, trong đôi con ngươi màu xám kia đều là ôn nhu.
Theo sau Thẩm Thanh Thu ngồi dậy, duỗi tay túm qua chăn vội vàng đem hai người bọc tiến vào, nhiệt độ vừa mới bình ổn liền nhanh chóng bị bậc lửa. Trong phòng trản đèn đêm an tĩnh tản mát ra ánh sáng nhu hòa, chiếu rọi lên góc chăn chảy xuống trên mặt đất, nhu cũ là đôi tay ở kia gắt gao nắm chặt.
Chờ đến hết thảy ngừng lại, đã là ban đêm hoen 20 giờ. Tiêu Mộ Vũ nghiêng người nhìn Thẩm Thanh Thu chìm trong giấc ngủ, ánh mắt nhu hòa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn cái trán của nàng, lặng lẽ xốc lên chăn rời giường.
Chân đạp lên trên mặt đất phảng phất giẫm lên bông, Tiêu Mộ Vũ mím môi, quay đầu lại nhìn đầu sỏ gây tội đang ngủ thật thơm ngọt, muốn tìm quần áo mới nhớ tới quần áo các nàng còn ở trong phòng khách.
Mặt có chút nóng, nàng tay chân nhẹ nhàng mở ra tủ quần áo thay đổi một thân sạch sẽ, mở ra cửa phòng.
"Đồng Lâm, bật đèn lên." Tiêu Mộ Vũ mở miệng mới kinh ngạc phát hiện giọng nói hơi ách, tức khắc cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng đã không kịp, Đồng Lâm đã bật đèn lên rồi.
Đồng Lâm chân vẫn chưa tiếp đất, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, cô vội vàng ngoan ngoãn chạm đất đứng thẳng. Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười, ho khan một tiếng nói: "Không sao, chị ấy không ở đây, cô cứ thoải mái đi."
Đồng Lâm nhẹ nhàng thở ra, lại một lần trôi nổi lên, cô đánh giá Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng vẻ mặt thiên chân vô tà nói: "Đã lâu không thấy, lần này hơn bốn tiếng, thật là lợi hại."
Tiêu Mộ Vũ: "......"
Nàng thật sự không muốn nói chuyện với nữ quỷ thiếu tâm nhãn này, chỉ yên lặng đi vào phòng bếp.
Hôm nay chuyện có chút vượt qua nàng đoán trước, một hồi lăn lộn hai người không nghỉ ngơi, ngược lại rất là mệt nhọc, thế cho nên Thẩm Thanh Thu cuối cùng hống nàng, hống đến chính mình ngủ rồi.
Hồi lâu không ăn cơm, một phen vận động khiến Tiêu Mộ Vũ đói đến trước ngực dán phía sau lưng, nàng nghĩ Thẩm Thanh Thu cũng đói bụng rồi, cho nên tính toán làm chút gì ăn.
Bởi vì vừa rời phó bản, nguyên liệu nấu ăn trong bếp cũng không nhiều, nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể làm món bánh đơn giản.
Đem hai củ khoai tây cắt thành sợi chiên lên, Tiêu Mộ Vũ bật chảo điện, bắt đầu làm món bánh quẩy.
Lấy bột ngô cùng bột mì trộn đều, sau khi chảo nóng lên, múc một muỗng để vào trải đều, đến khi bột hơi phồng lên thì lật bánh lại, một cái bánh rán thực mau liền thành hình.
Trứng gà cùng dăm bông vừa vặn có thể dùng, chỉ tiếc không có rau xà lách, không đủ tươi non xốp giòn. Nàng đại khái biết khẩu vị Thẩm Thanh Thu, thích vàng giòn một ít, cho nên nàng chiên bánh hơi vàng tiêu mới cuốn lại với dăm bông trứng gà. Gắp bánh ra bày lên mâm, nhìn cũng thực phong phú.
Mùi hương thoang thoảng lan tỏa từ phòng bếp, Tiêu Mộ Vũ vừa đặt sạn xuống, phía sau đã có người đi tới, là Thẩm Thanh Thu, đối phương vừa tỉnh liền như con bướm bay đến, dừng bên người Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu không xương cốt dựa đi qua, đem cằm gác lên vai Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt còn híp, cái mũi động đậy, "Thơm quá, em đang làm món gì."
Thẩm Thanh Thu tiếng nói thanh mị, lúc này lộ ra một chút khàn khàn lười biếng, tựa hồ mang theo một chút khiêu khích, câu đến Tiêu Mộ Vũ ngực phát run.
Tiêu Mộ Vũ cổ họng giật giật, lúc này mới ổn định thanh âm nói: "Nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, em đơn giản làm bánh quẩy, chị đói lả rồi đi, trước ăn cái này, ngày mai em lại làm món ngon cho chị, được không?" Lời của nàng không tự giác mang theo sủng nịch cùng dỗ dành, Thẩm Thanh Thu như thế nào lại không thích đây.
Thẩm Thanh Thu nhìn dĩa bánh quẩy nóng thơm trước mắt, tuy đơn giản nhưng đích xác rất hấp dẫn, Thẩm Thanh Thu là thật đói bụng, cảm thấy thập phần thèm ăn.
"Hôm nay ăn đã đủ no, hiện giờ một chút cũng chấp nhận được, vất vả em." Lời này Thẩm Thanh Thu nói đến ôn nhu lại chân thành, nếu không phải ánh mắt nàng tà mị, Tiêu Mộ Vũ liền tin.
Đưa bánh cho nàng, Tiêu Mộ Vũ thúc giục nàng: "Không cho phép nói nữa, chị mau ăn đi."
"Mộ Vũ thật hung dữ, vừa rồi còn đối người ta rất ôn nhu mà."
Hồ ly tinh này lại bắt đầu trêu chọc nàng, Tiêu Mộ Vũ vừa tức giận vừa buồn cười.
-------------------------------