Bước chân Thích An hơi khựng lại, đột nhiên lùi lại vài bước, nhìn Từ Thường nói: "Không được, tôi muốn thấy viên Tỏa Hồn Thạch của ông trước, lỡ như ông nói dối thì sao?"

Từ Thường cau mày: "Sao cô phiền phức quá vậy?"

"Bởi vì ông mạnh hơn tôi quá nhiều, tôi cẩn thận một chút cũng không vấn đề gì chứ?"

Từ Thường mất kiên nhẫn đưa tay vào trong vạt áo lấy ra một thứ, để trong lòng bàn tay cách Thích An xa xa cho cô nhìn: "Sao, không lừa cô chứ?"

Thích An biết, đã đến nước này thì không còn cách nào kéo dài hơn nữa.

Cô gật gật đầu, một lần nữa cất bước về phía hắn. 

Một bước, hai bước... Chỉ vài giây cô đã đến trước mặt Từ Thường, đưa ra chiếc hộp khóa mã bị nắm chặt trong tay, nói : "Được, tôi giao cho ông, tự ông mở đi. Mật mã là..."

Mới nói tới đây, bỗng nhiên Tùy Uyên không hề dự báo trước xuất hiện ngay cạnh Từ Thường. Anh vừa xuất hiện đã ném túi cho Thích An, đồng thời tung chân đá lên mạn sườn Từ Thường!

Cú đá này mang theo năng lực quỷ hồn khiến Từ Thường bất ngờ không kịp phản ứng, bị đá đập vào lưng ghế kêu thảm. Tùy Uyên nhân cơ hội thừa thắng xông lên, không để hắn đứng dậy đã liên tiếp tung thiết quyền tấn công!

Thích An nhân cơ hội kéo khóa túi lấy động vật gấp giấy chuẩn bị từ trước, không kịp tìm bình máu liền cắn mạnh ngón tay bôi máu lên. Giây phút cô bôi máu lên hạc giấy, Từ Thường hét lên một tiếng, cả người phát ra một luồng sáng chói mắt.

Thích An bị ánh sáng mạnh kích thích phải vội nhắm mắt lại, chưa tới một giây sau cô mở mắt ra đã phát hiện trong thạch thất tràn ngập những hình người bán trong suốt. Toàn bộ căn phòng này, khắp mọi nơi đều có quỷ hồn!

Từng âm thanh âm trầm phát ra từ miệng chúng, chỉ nghe từng đợt rên rỉ đó cũng đã khiến Thích An cảm thấy khó chịu.

"Đến cạnh tôi!" Tùy Uyên hô lớn, vẫn tiếp tục tấn công Từ Thường.

Từ Thường lại không né tránh, chịu đựng một quyền lớn tiếng ra lệnh: "Giết chúng cho ta!"

Ngay sau đó đám quỷ hồn gào thét chia làm hai đánh úp về phía Tùy Uyên và Thích An. Thích An đã bôi máu lên hai con hạc và một con chó giấy, giữa không trung vang lên hai tiếng hạc ngân, còn kèm theo một tiếng sủa.

Lúc trước khi cô sử dụng hạc giấy lệ quỷ thấy lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng những quỷ hồn bây giờ hoàn toàn không tỏ vẻ sợ hãi, động tác tấn công không chậm lại chút nào, tiếp tục tru lên bay về phía cô.

Quỷ hồn hình dạng khủng bố, có con đứt đầu, có con mất nửa người dưới, còn có cả ruột lòi ra ngoài, khi chúng nó cùng nhau bay về phía Thích An, áp lực mãnh liệt đập vào mặt khiến cô sợ hãi. 

Ngay lúc con quỷ dẫn đầu sắp chạm tới Thích An, một con tiên hạc như hóa thành lợi kiếm đâm xuyên qua thân thể nó, giây lát ác quỷ hóa thành hư ảo. Con chó săn kia cũng vô cùng hung dữ cắn chặt chân một quỷ hồn, tiên hạc còn lại bay lượn vòng quanh Thích An, sau đó nhắm ngay một lệ quỷ khác lao tới.

Ba tờ giấy gấp hình động vật phút chốc đã bị dùng hết, Thích An nhìn mấy cái còn lại trong tay mình do dự. Cuối cùng cô cắn môi, quyết định chọn một con voi. Giây phút máu bôi lên giấy, chỉ nghe tiếng rống lớn đã thấy một con voi vô cùng to lớn xuất hiện chắn ngay trước mặt Thích An, cô nhân lúc đó dùng cơ thể khổng lồ của nó chắn đám quỷ hồn lao đến liếc nhìn Tùy Uyên một chút.

Tình huống bên anh thực sự rất không ổn. Số lượng quỷ hồn tấn công anh nhiều hơn bên cô rất nhiều, phải khoảng 30 con. Anh không thể không cố hết sức, vừa đối phó quỷ hồn lại còn phải tấn công Từ Thường, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, chỉ ngắn ngủi trong 10 giây anh đã bị đánh trúng hai lần!

Đã vậy nhưng năng lực của anh mạnh yếu còn gắn liền với Tỏa Hồn Thạch. Thích An siết chặt đám giấy gấp trong tay nhưng chậm chạp không dám dùng tiếp nữa. Thấy con voi muốn dùng vòi siết chết một quỷ hồn, cô vội vàng chạy về phía ít quỷ hồn tập trung nhất, vừa chạy vừa móc ra bình máu nhỏ chuẩn bị từ trước. Lúc này hai con lệ quỷ đuổi theo cô đã sát sau lưng, há miệng phả ra hơi thở tanh hôi khủng khiếp muốn cắn xuống vai cô!

Cùng lúc đó một đốm lửa ma trơi không biết từ đâu tới rơi xuống tay Thích An, lập tức làm cô đau đến mức run rẩy cả người! Nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo khiến cô cắn chặt môi không dám phát ra một chút âm thanh nào, bởi vì cô sợ tiếng kêu của mình làm Tùy Uyên phân tâm, tình huống của anh bây giờ so với cô còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.

Càng ngày càng nhiều lệ quỷ chen chúc tới muốn cắn nuốt Thích An, cô mặc kệ lửa bám trên tay nhịn đau giật mở nắp bình máu. Không có cả một chút thời gian xoay người, cô dùng sức vẩy bình máu về phía sau, ngay lập tức vang lên từng trận tiếng gào thảm thiết của lệ quỷ.

Lúc này cô mới dám quay đầu lại xem thử, chỉ thấy đám lệ quỷ bám theo cô đang bốc khói trắng, thân thể chúng cũng đang nhanh chóng biến thành trạng thái thực thể. Dưới hình dạng này chúng sẽ yếu ớt hơn nhiều, ít nhất sẽ không thể dùng mấy năng lực như lửa ma trơi được nữa.

Nhưng dù thế tình huống vẫn không tốt hơn được. Đã kéo dài gần một phút, Tùy Uyên bị đánh trúng liên tục nhiều lần, thân thể anh đã bắt đầu dần dần trong suốt. Anh vung một quyền lên mặt Từ Thường nhưng cũng đồng thời trúng lửa ma trơi từ phía sau đánh úp lại.

Thích An nhìn bình máu trong tay thấy đã chẳng còn bao nhiêu, lập tức rút con dao nhỏ từ ba lô ra, cắn răng mạnh tay cắt ngay một nhát trên cổ tay mình. Một dao này không nương tay chút nào nhưng cô như chẳng cảm giác được đau đớn, hét lên gọi Tùy Uyên, dùng tay phải bịt miệng vết thương trên tay trái, chạy về phía Tùy Uyên.

Anh quay lại nhìn cô đồng thời nghiêng đầu tránh một cú đấm, thuận thế nắm cánh tay đó quăng ngã, vội vàng nghiêng người tránh một đốm lửa ma trơi bay tới bên sườn, còn phải bớt thời gian hét lên với cô: "Đừng đến đây, nguy hiểm!"

Thân thể anh lúc này đã trong suốt hơn rồi. 

Thích An không dừng lại, cô cắn răng dùng sức vung bàn tay dính máu tươi ra ngoài, hai lệ quỷ cách cô gần nhất lập tức dính phải, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.

Cô còn muốn tiếp tục nhưng mấy lệ quỷ biến thành thực thể không cho cô cơ hội đó. Bảy tám con quỷ vây quanh cô, chỉ bằng vào công phu mèo cào của cô một con cũng không đối phó nổi. Chúng nó giữ chặt hai tay cô gầm rú cắn xuống như một đám zombie vậy. Cơn đau khắc cốt cuối cùng cũng khiến cô nhịn không nổi kêu ra tiếng.

Thích An xuyên qua khoảng trống giữa đám lệ quỷ nhìn về phía cửa đá... Cửa vẫn đóng chặt như cũ.

Quân chi viện đâu? Vì sao còn chưa đến?!

"Tiểu An!"

Tiếng kêu kinh hoảng của Tùy Uyên vọng tới, Thích An rất muốn nói với anh không có việc gì, nhưng cô đau đến mức không nói nổi. Chẳng lẽ hôm nay họ thaajt sự phải chết ở đây ư?

Thần trí cô đã hơi hoảng hốt, chỉ còn cảm giác được đám quỷ hồn đang lôi kéo tứ chi, coi cô như con mồi ngon lành tranh nhau giằng xé, muốn xé cô làm mấy mảnh. Cô rất muốn phản kháng nhưng sức lực giãy dụa nhỏ gần như không có.

Đột nhiên cô nghe tiếng gầm giận dữ của Tùy Uyên ngay sát bên, sau đó cánh tay trái mềm nhũn buông thõng xuống, như quỷ hồn đã buông tay ra. Thân ảnh Tùy Uyên xuất hiện trước mắt cô, hai mắt anh đỏ bừng vung nắm đấm, từng quyền từng quyền đánh vào đám quỷ hồn bám trên người cô, không mành tới đám quỷ đuổi theo sau lưng, thậm chí còn cứng rắn chịu đựng quỷ hỏa đáng sợ.

Thân thể anh bị lửa cắn nuốt, ánh lửa xanh lam gần như bao trùm anh vào trong, nhưng anh còn đang gọi tên Thích An, tập trung đánh đuổi đám quỷ bám trên người cô. Thích An sửng sốt một giây, cảm giác dường như đau đớn khắp người đã biến mất, cô hét lên lao vào Tùy Uyên, dùng đôi tay đầm đìa máu tươi ôm chặt anh cùng ngọn lửa đang thiêu đốt. Máu... Máu của cô không chừng có thể dập được lửa của quỷ... Nếu không được, vậy cùng anh chết chung một chỗ cũng không tồi.

Quỷ hỏa phừng phừng sau lưng Tùy Uyên cuốn hết lên người Thích An. Tùy Uyên bị cô đột ngột ôm lấy thì sửng sốt, giật mình phản ứng lại vội vàng muốn kéo cô ra, vừa lôi kéo vừa hét: "Cô làm gì vậy?! Hiện tại nhân cơ hội chạy đi, bọn họ chắc chắn lập tức đến! Sau khi tôi chết lời nguyền của Thích gia cũng sẽ được giải trừ, cô sẽ có cuộc sống của chính mình!"

Anh không thể hiểu nổi, một cô gái đến mấy tên côn đồ tép riu cũng sợ lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, rõ ràng anh dùng lực rất lớn kéo tay cô nhưng lại hoàn toàn không kéo ra được!

Tùy Uyên hạ quyết tâm, nhắm mắt nắm lấy ngón trỏ cô muốn bẻ ngược ra.

Nhưng ngay vào lúc này, một tiếng "Ầm" vang lên, cánh cửa đá vẫn đóng chặt từ đầu tới giờ bỗng dưng nổ tung, dưới lớp bụi tung mờ mịt từ đá vụn và khói thuốc súng, một đám người nhanh chóng vọt vào.

"Tiểu An! Không sao chứ?!" Triệu Nhất vội vàng gọi to. Anh ta là người đầu tiên xông lên, vừa hỏi xong đã nhìn rõ tình hình trong phòng, lập tức cả kinh thất sắc. Giật mình phản ứng lại, anh ta lôi ra một xấp giấy vàng, cắn tay lấy máu vẽ phù chú dán lên cánh tay Thích An, sau đó nhanh chóng vẽ tiếp.

Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trên người Thích An nhanh chóng biến mất, để lại làn da bị thiêu thê thảm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Cô đã sớm đau đến mất ý thức, chỉ là giờ phút này tiềm thức khiến cô buông tay ra khỏi Tùy Uyên, duỗi tay bóc lá bùa muốn đem nó dán lên người anh.

Ngay khi cô buông tay, Tùy Uyên vội vàng tránh ra, muốn cách xa Thích An hết mức. Nhưng vừa tránh ra anh đã quay cuồng ngã xuống, hiện tại anh yếu đến mức không thể đứng lên nổi. Ngọn lửa ma trơi màu u lam thiêu đốt anh chỉ còn một bóng hình mờ ảo, ngay chính bản thân anh cũng cảm giác được hồn phách mình đang dần dần tiêu tán.

Có lẽ đã đến lúc tạm biệt rồi.

Anh cố gắng làm mình ngồi ngay ngắn, không đến mức quá khó coi, sau đó nói với Thích An đang tiến về phía mình: "Thật xin lỗi, hại cô sống trong nguy hiểm lâu như vậy, về sau phải sống tốt..."

"Đừng mẹ nó lừa tình! Tôi có cho phép anh chết sao?"

Thích An bùng nổ một câu thô tục, lao tới trước mặt anh dán tờ bùa lên bả vai, tiếp theo hét lên: "Còn thất thần gì nữa, mau quay về Tỏa Hồn Thạch đi!"

Cùng lúc khi phù chú rời khỏi tay cô, ngọn lửa ma trơi bùng cháy trở lại. Cô đau đến mức kêu rên ra tiếng, Tùy Uyên vội vàng muốn bóc lá bùa trên vai mình dán cho cô. Triệu Nhất ngay lập tức chạy tới dán lá bùa khác vừa vẽ xong lên trên người Thích An. Động tác của Tùy Uyên khựng lại, nói nhỏ: "Cảm ơn."

Ngọn lửa trên người anh bốc cháy mãnh liệt, dù phù chú đã dán lên rồi nhưng lửa không lập tức biến mất, chỉ là bắt đầu từ vị trí dán bùa thì thế lửa cũng nhỏ dần rồi chậm rãi tắt. Khi ngọn lửa biến mất hoàn toàn, Thích An thấy anh chỉ còn lại một tàn ảnh gần như trong suốt.

Cô xoay người chạy về phía đám người đang giao chiến, luống cuống nhặt lên chiếc hộp khóa mã hét lớn với anh: "Mau quay vào đi, ngu ngốc!"

Tùy Uyên cười cười, hơi há miệng rồi lại đem lời nói nuốt xuống, thân hình nhoáng lên một cái biến mất. Thích An vội vàng mở hộp lấy Tỏa Hồn Thạch ra, siết chặt trong tay.

Vẫn còn tốt... Chỉ cần anh không chết là tốt rồi. Dù cho có phải tích góp năng lượng lại từ đầu cũng không sao cả, chỉ cần anh còn ở đây, dù sớm hay muộn cô cũng sẽ kiếm đủ.

Trái tim cô cuối cùng cũng được thả xuống, đến tận lúc này mới bắt đầu cảm giác được từng cơn đau nhức thấu tim, đặc biệt là chỗ hai cánh tay bị lửa thiêu gần như không còn mảng da thịt nào lành lặn, toàn là những vết bỏng rộp lên, thậm chí còn có chỗ bị đốt cháy khét. Thích An cười khổ, có lẽ về sau không thể mặc áo ngắn tay nữa rồi.

Triệu Nhất hỏi: "Cô có khỏe không? Vết bỏng này cần chữa trị ngay lập tức, để tôi đưa cô đi trước."

"Không có việc gì." Thích An quay đầu nhìn về phía Từ Thường đang bị hai người khác vây công, nghiến răng nghiến lợi: "Trước tiên giải quyết lão quái vật kia đã, nếu để hắn chạy mất thì phiền lắm! Triệu Nhất, đưa tay anh cho tôi."

Triệu Nhất duỗi tay ra, Thích An hít sâu, dùng sức nhấn lên vết thương cô cắt lúc nãy trên cổ tay khiến cho vết thương vốn bị thiêu đốt nên đã ngừng đổ máu lại nứt vỡ ra lần nữa, máu tươi ào ạt chảy ra.

"Tìm cơ hội vẩy lên người hắn."

Thích An đau đến mức mồ hôi đầy đầu, nói xong câu đó đã ngã ngồi dưới đất. Triệu Nhất gật đầu không nói thêm gì nữa, lập tức tiến lên gia nhập chiến trường. 

Đám quỷ hồn lúc nãy bị Tùy Uyên đả thương một ít, bị Thích An vẩy máu một ít nữa, đám còn lại bị mười mấy người chia nhau đối phó cũng dần dần yếu bớt. Vốn dĩ Từ Thường thấy tình thế không ổn, vừa đánh vừa lui về phía cửa tìm cơ hội trốn thoát, nhưng Triệu Nhất lại chặn một phía hình thành tam giác vây hắn vào giữa khiến hắn không thể lui được nữa, chỉ có thể cắn răng đánh trả. Dưới tình huống đó mà hắn vẫn kêu gào thuật trường sinh bất lão hòng dụ dỗ những người đang tấn công.

Đau đớn trên thân thể khiến cho việc duy trì sự tỉnh táo của Thích An trở nên vô cùng khó khăn, kiên cường chống chịu nhìn cục diện một lúc, cô bất tri bất giác dựa vào tường ngất đi.

Khi tỉnh lại, Thích An đã nằm trên giường bệnh viện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play