Thích An dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi, thầm nhắc nhở mình chắc chắn hắn ta đang lừa cô. Hắn muốn cô thả lỏng cảnh giác mới tiện cướp Tỏa Hồn Thạch từ tay cô.

Thấy Thích An không nói lời nào, hắn cũng không nhiều lời nữa mà đề cập chuyện chính: "Cô muốn trường sinh bất lão, rất đơn giản. Nhưng trước hết cô phải giao Tỏa Hồn Thạch ra đây."

Thích An ôm chặt hộp khóa mã, nhìn chằm chằm hắn nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, đây cũng chính là mục đích hôm nay tôi tới tìm ông. Nhưng làm sao tôi biết được sau khi ông cầm đồ có lật lọng hay không?"

Hắn cười hai tiếng: "Nói cũng có lý. Vậy cô muốn thế nào?"

Thích An nói: "Ít nhất tôi phải biết rõ ràng, dù ông có lật lọng tôi cũng được chết minh bạch."

Hắn đánh giá trên dưới cô một chút, ánh mắt chuyển qua người đàn ông đang đứng cạnh cô: "Lúc tới đây có đuôi không?"

Người đàn ông cúi đầu, cung kính trả lời: "Có thể chắc chắn rằng không có, nếu không tôi cũng không dám mang cô ta vào đây gặp ngài."

Thích An tỏ vẻ không quan tâm lắm mở miệng hỏi: "Ông vẫn trốn ở đây sao? Trốn suốt một ngàn năm?"

Hắn nhìn cô cười một tiếng: "Nếu không phải vì gặp cô thì ta hiện đang ở trong thành phố rồi."

Những lời này là mấu chốt. Thích An nghĩ thầm hiện tại nhất định đã có người bắt đầu điều tra tư liệu của hắn. Đã sinh hoạt ở xã hội này thì phải có một thân phận, nếu không bước chân ra đường là bất tiện đủ kiểu.

"Trước hết cứ đưa Tỏa Hồn Thạch cho ta, cô muốn biết gì ta sẽ nói cho cô biết." Hắn nói thêm.

Thích An cười cười: "Tôi chỉ là một nữ sinh chẳng có năng lực gì, còn có thể chạy trốn khỏi tay mấy người hay sao? Nếu hiện tại tôi đưa ông Tỏa Hồn Thạch chỉ sợ ông sẽ giết tôi ngay lập tức? Muốn tôi tin tưởng thì bày tỏ chút thành ý của ông đi?"

Hắn trầm mặc một chút mới nói: "Được, cô muốn biết gì?"

"Ví dụ như ông là ai? Tỏa Hồn Thạch có quan hệ gì với thuật trường sinh bất lão? Còn có, mấy thủ hạ của ông vì sao phải dùng ngũ hành giết người?"

Nghe xong những lời Thích An hỏi, hắn ta im lặng như đang hồi tưởng điều gì đó, lộ ra vẻ mặt hoài niệm, rất lâu sau mới nói: "Nếu Tùy Uyên ở đây hẳn sẽ nhận ra ta là ai. Năm đó bọn ta là quan cùng triều, hắn nhiều lần lập công lớn, chèn ép khiến cho Tây Bắc Đại tướng quân như ta giống như một con chuột nhắt. Người người trong triều bàn tán sau lưng ta, nói ta là kẻ rảnh rỗi vô dụng... Thậm chí còn có kẻ làm trò nhục nhã ngay trước mặt ta... Nhưng thế thì sao chứ?" Hắn cười lạnh: "Những kẻ khốn kiếp đó đều chết sạch, chỉ có ta, chỉ có mình Từ Thường ta còn sống đến giờ!"

Từ Thường? Thích An mơ hồ nhớ lúc tìm tư liệu về Hề quốc cô quả thật thấy một Từ Thường tướng quân, quan trọng nhất... Hắn ta chính là kẻ dẫn đầu nhóm người được Dương Đế phái đi tìm thuật trường sinh bất lão!

Thấy thần sắc Thích An biến hóa, hắn nhướng màu hổi: "Sao? Cô biết ta là ai?"

Thích An hỏi: "Khi đó ông thực sự tìm thấy thuật trường sinh bất lão ư? Nhưng lại giấu riêng không giao cho Dương Đế?"

"Ha ha..." Hắn cười to: "Tên ngu xuẩn đó không biết dùng đầu mà suy nghĩ, ai tìm thấy thứ đó lại đi dâng lên cho hắn hưởng thụ chứ? Hắn ta trừ việc cả ngày trầm mê tửu sắc thì còn biết việc gì nữa? Nhưng mà cô nói cũng có chỗ không đúng."

Hắn tạm dừng, nói với người đàn ông vẫn đứng cạnh Thích An: "Ra ngoài chờ."

Người đàn ông hơi chần chừ một chút, hiển nhiên gã ta cũng muốn biết những bí mật đó. Lúc mặt Từ Thường càng ngày càng lạnh như băng nhìn chằm chằm gã, gã cuối cùng cũng xoay người bước ra ngoài.

Chờ khi cửa đá đóng lại, Từ Thường mới nói: "Lúc Hề quốc diệt vong thì Dương Đế cũng chết, còn thứ đồ này sau đó mới tìm được, khoảng hơn 5 năm sau khi hắn chết."

"Nếu ông gọi thuật trường sinh bất lão là thứ đồ, vậy nó hẳn chính là Tỏa Hồn Thạch phải không?" Thích An hỏi.

"Nói với cô cũng không sao." Hắn nói: "Không sai, chính là Tỏa Hồn Thạch. Ta vốn tưởng rằng trên đời này chỉ có duy nhất một viên trong tay Thích Thiệu, lại không ngờ rằng có thể tìm thấy trong tay một người khác."

"Người đó cũng giống người nhà Thích gia sao? Là người bảo vệ Tỏa Hồn Thạch?"

Hắn cười nhẹ hai tiếng: "Nói giống thì cũng không quá giống, bởi vì bọn họ khác đám người Thích gia bảo thủ, biết quý cái mạng của mình."

Thích An áng chừng trong lòng một chút, kéo dài đến bây giờ cũng vẫn chưa được bao lâu nên lại hỏi: "Có thể nói cụ thể chuyện là như thế nào không?"

"Không có gì để nói, mọi chuyện vô cùng đơn giản. Ta tìm được người giữ Tỏa Hồn Thạch lúc đó, bắt người nhà hắn, buộc hắn nói hết những gì liên quan đến Tỏa Hồn Thạch ra. Nhưng thật ra cũng chẳng cần phiền toái như vậy, bởi vì hắn đã sớm muốn thoát khỏi lời nguyền từ lâu rồi."

Hắn nói viên Tỏa Hồn Thạch đó đã nằm trong tay gia tộc hắn hơn ba trăm năm, đến thế hệ của hắn đã không muốn vì một linh hồn xa lạ mà liều mạng nữa rồi. Hắn cũng biết phải làm sao để tiêu trừ quỷ hồn bên trong kết thúc tất cả, nhưng ngại với lương tri không muốn xuống tay hại người vô tội. Ngay lúc này thì Từ Thường xuất hiện giải quyết bối rối trong lòng hắn. 

Dưới tình huống nửa ép bức hắn nói tất cả tin tức về Tỏa Hồn Thạch cho Từ Thường, bao gồm cách làm sao để trừ bỏ hồn phách đang ngủ say bên trong, lại làm sao đưa hồn phách khác vào trong Tỏa Hồn Thạch.

Thật ra đây không phải là "Thuật trường sinh bất lão" mà Dương Đế và Từ Thường muốn, nhưng bức họa hắn nhận được từ Dương Đế chính là vẽ Tỏa Hồn Thạch. Nghe nói chuyện này bị hoàng đế biết là do sau khi Thích Thiệu bỏ trốn khỏi hoàng thành đã đi tìm một người anh em kết nghĩa vô cùng tin cậy nhờ giúp đỡ, cũng nói tất cả mọi chuyên cho đối phương. Ai ngờ được kẻ đó lại bị danh lợi làm mờ mắt, thêm mắm dặm muối bẩm lên hoàng đế để hòng nhận quan to lộc hậu.

Tóm lại, Từ Thường theo như phương pháp đó, dẫn một đội người ngựa  tìm những người phù hợp, giết chết họ lấy máu tiêu diệt linh hồn trong Tỏa Hồn Thạch. Sau khi hắn mang Tỏa Hồn Thạch đi lại mất thêm 2 năm nữa tàn sát hơn trăm người, chuẩn bị ổn thỏa tất cả xong thì tự sát. Sau khi chết linh hồn hắn bị hút vào Tỏa Hồn Thạch, trở nên "Trường sinh bất lão".

Do dùng cách giết chóc để nhập vào Tỏa Hồn Thạch nên hắn và Tùy Uyên có sự khác biệt. Lúc ban đầu có đầy đủ năng lượng nên hắn có thể tự do ra vào, biến thành trạng thái thực thể như người sống bình thường. Lúc đó cũng coi như hắn đã đạt được mục đích trường sinh bất lão, lại còn có năng lực của quỷ hồn, lợi hại hơn người bình thường rất nhiều. Để đảm bảo năng lượng đầy đủ, hắn đã lấy việc trường sinh bất lão ra dụ dỗ người khác, thành lập tổ chức thay hắn làm việc, còn cụ thể làm việc gì hắn không nói cho Thích An biết.

Trong lúc đó hắn còn tàng trữ số lượng lớn vàng bạc và cổ vật. Về điểm này có thể nói hắn là người nhìn xa trông rộng, bởi hắn biết mình có thể sống rất lâu, tương lai như thế nào không ai biết trước, nhưng có mấy thứ này là không lo thiếu ăn thiếu mặc. 

Nhưng trước đây hắn không biết được rằng Tỏa Hồn Thạch nằm trong tay người bảo vệ chỉ cần liên tục làm nhiệm vụ thì năng lượng sẽ được bổ sung đầy đủ, không bao giờ xuất hiện tình trạng cạn năng lượng. Mà viên trong tay Từ Thường dù có giết chóc bao nhiêu người, dùng bao nhiêu hồn phách bổ sung năng lượng cũng dần dần suy kiệt. Nếu cứ thế mãi, chẳng bao lâu sau hắn sẽ trở thành một quỷ hồn thật sự, cho nên hắn rất cần một viên Tỏa Hồn Thạch mới đầy đủ năng lượng.

Một vấn đề cuối cùng hắn cũng không trả lời Thích An, nhưng từ những tin tức mà Triệu Nhất cung cấp và ảnh chụp của bố cô có thể thấy rằng đó chính là phương pháp mà hắn dùng để chế tạo lệ quỷ.

Sau khi nói xong hết, Từ Thường lại bổ sung: "Tuy nói là vậy nhưng viên Tỏa Hồn Thạch trong tay ta vẫn có thể trụ vững 300 năm nữa, chỉ cần cô đưa ta viên trong tay cô, ta sẽ dạy cho cô cách sử dụng, viên của ta cũng đưa cho cô. Trong vòng 300 năm nữa, tin rằng cô có rất nhiều cơ hội tìm ra một viên Tỏa Hồn Thạch khác."

Thích An cũng không thèm tin lời hắn nói. Nếu thật sự còn 300 năm nữa thì hiện tại hắn cần gì phải gấp gáp cướp của Thích gia chứ? Hắn nói thế là do sợ cô có suy nghĩ nếu giao ra Tỏa Hồn Thạch rồi sẽ mất cơ hội trường sinh bất lão, không chịu đưa cho hắn nữa.

Nhưng đối với Thích An, hắn có nói dối hay không không quan trọng. Cô nhẩm tính đến giờ chắc đã kéo dài được khoảng 20 phút rồi, thấy đề tài sắp kết thúc nhưng không nghĩ ra cớ gì khác để hỏi nữa, lại thêm nếu còn nói nữa thì người ngốc cũng phát hiện được cô đang cố ý câu giờ. Lúc trước đã thương lượng với mấy người Trương Đông, khi họ đến nơi di động cô sẽ rung lên nhắc nhở. Ban đầu còn phải suy nghĩ xem ở đây liệu có sóng hay không nên Bạch Thự đã làm một phần mềm không cần dùng sóng điện thoại, chỉ cần hai bên cách nhau một phạm vi đủ gần phần mềm sẽ tự động nhắc nhở. Thêm nữa chỗ này tuy hẻo lánh thật nhưng vẫn có tín hiệu, chỉ có điều đến tận giờ này di động cô vẫn không có phản ứng gì cả.

Chẳng lẽ phải mạo hiểm động thủ bây giờ ư? Chỉ bằng vào cô và Tùy Uyên... chính xác ra mà nói, chỉ bằng vào một mình Tùy Uyên, thật sự sẽ không sao chứ?

Đúng lúc này Từ Thường lại lên tiếng: "Được rồi, những gì cô muốn biết ta đã nói hết cho cô biết. Lấy Tỏa Hồn Thạch ra đây đi."

Thích An mím môi, móng tay dùng sức bấm chỗ khe hở trên hộp khóa mã, vô cùng khẩn trương. 

Còn cách nào kéo dài thời gian thêm chút nữa không?

Hay là... Lợi dụng lúc tiếp cập giao viên đá cho hắn, ở khoảng cách đủ gần thì bảo Tùy Uyên động thủ? Đây chính là biện pháp hai người đã nghĩ ra để đối phó với tình huống tồi tệ nhất.

Chính là lúc này sao?

Thích An hít sâu một hơi, mở miệng: "Được, nhưng ông nhất định phải tuân thủ lời hứa."

Tay cầm hộp hơi hơi run rẩy, Thích An nỗ lực bình tĩnh một chút, cất bước hướng về phía Từ Thường.

Từ Thường đang ngồi trên long ỷ chậm rãi đứng lên, trong mắt tràn đầy sự chờ mong.

Khoảng cách càng ngày càng gần, chỉ còn 5 bước nữa thôi.

Thích An cảm giác sau lưng mình đầm đìa mồ hôi lạnh. Cô khẽ cắn môi, quyết định liều mạng.

Ngay lúc cô muốn bước nhanh hơn, bỗng nhiên di động treo trước ngực rung nhẹ một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play