“Thiếu chủ, nữ nhân kia vẫn là mạnh miệng không chịu nói một câu.”

Trong địa lao ẩm thấp, có một nữ tử bị đánh đến hấp hối, ngoại trừ khuôn mặt, những nơi khác đều không có nơi nào là tốt, máu từ trên quần áo chảy xuống, thậm chí có chỗ quần áo dính vào trên miệng vết thương, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

“Bên Tư Đồ Hoàng Vũ, tra ra thế nào ?” Giọng nói Lãnh Diệu Liên lạnh lùng vang lên.

“Hồi thiếu chủ, ở chung quanh phòng được bố trí quá chu đáo chặt chẽ, ít nhất cũng có mấy chục cái cao thủ ẩn núp. Thuộc hạ, thuộc hạ không thể tới gần”

“Phế vật!” Chỉ thấy tay hắn vung lên, người kia vừa rồi còn đứng ở bên cạnh đã bị bay ra ngoài đến năm thước, ngọ nguậy rồi lại không còn khí tức .

Lãnh Diệu Liên thản nhiên liếc mắt nhìn nữ tử trong địa lao một cái, sau đó chậm rãi đi qua, nâng cằm của nàng lên.

Thật sự rất giống, nhưng ngoại trừ khuôn mặt, còn những cái khác không có chỗ nào là giống nàng.

Hắn biết nữ tử truyền nhân của bộ tộc kia thông thường đều tự mình tiến hành ngụy trang, nếu Tư Đồ Hoàng Vũ đã tìm nữ tử như vậy làm lá chắn, như vậy khuôn mặt của nàng khẳng định đã bại lộ .

Nghĩ đến chuyện đó, tay Lãnh Diệu Liên không tự giác nắm chặt thêm chút.

Người thứ nhất nhìn thấy bộ dáng chân chính của nàng lại không phải là mình.

“Người đâu, mau đến xem nàng, không được để cho nàng đã chết, nếu không các ngươi chôn cùng.” Váy áo hắn vung lên, khom người ra địa lao.

Nữ nhân này sẽ còn có chỗ dùng nếu đúng như hắn suy đoán.

Lãnh Diệu Liên ý tứ sâu xa, cuối cùng liếc mắt nhìn nữ tữ đang nằm trong vũng máu “Gọi Ngọc Lộ tới đây, trị liệu cho nàng ta, chỉ cần giữ lại mạng sống là được.”

“Dạ.”



Đợi hắn đi ra, đang ẩn nấp trên mái đình, một con đại điểu lượn vòng đáp xuống trên người hắn, mà vẻ mặt đại điểu lại có vẻ như châm biếm, tâm tình Lãnh Diệu Liên quả thật đi nơi nào.

“Chẩm, ngươi đang cười nhạo ta sao?” Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời đêm đầy sao, mái tóc dài như ngọc đen ôn nhu động đậy, nhưng lại giống như đang kể ra thống khổ. Thân hình đơn bạc dưới ánh trăng sáng chói lộ ra vẻ cô đơn. Ánh mắt lãnh liệt như hồ băng ngóng nhìn xa xa, khuôn mặt tuyệt mỹ thế nhưng lại có chút ưu sầu.

Đại điểu miễn cưỡng kêu cạc cạc một tiếng, cho dù nó muốn biểu đạt cái gì, ra khỏi miệng cũng chỉ là điểu ngữ mà thôi.

Câu thông có chướng ngại.

Đúng là một vấn đề.

“Chẩm, ngươi nhớ nàng sao?” khóe miệng Lãnh Diệu Liên nhợt nhạt gợi lên:“Nếu ngươi muốn đi theo nàng, ta sẽ không giữ ngươi lại.”

Lúc này đây, ánh mắt trên đầu con điểu đảo một cái thành trắng dã, đây là động tác nó có thể làm ra nhất.

Ý tứ là ‘dẹp đi’.

Lãnh Diệu Liên đau khổ thoáng nở ra nụ cười, cúi đầu thì thào, giống như kể chuyện cho ai, mà cũng giống như đang lầm bầm:“Nàng cái gì cũng không nhớ. Ngay cả vận mệnh đeo trên lưng nàng cũng không nhớ rõ. ”

Gió nhẹ nhàng thổi qua, đung đưa cánh hoa sen. Nhẹ nhàng đem câu chuyện đang nói kia tiêu tan vào không khí (Editor chém)

**************

Lại thêm một ngày, Hạ Ngữ Mạt hoảng loạn giữa đêm khó ngủ.

Cho dù là được Tư Đồ Hoàng Vũ ôm, cũng khó lấy nhắm lại đôi mắt to đen như mực kia.

Có khi nàng lại lặng lẽ đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, ngẩn người nhìn vào trong đêm tối vô tận. Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn thấy bóng lưng nàng nhanh chóng gầy đi, trong lòng có một ít tư vi nói không nên lời.

“Vật nhỏ, hôm nay phụ hoàng muốn tới rừng cây ở Nam Châu săn dã thú, ta mang nàng đi, được không?”



Rốt cục sáng sớm ngày thứ hai, Tư Đồ Hoàng Vũ trong lúc mặc cho nàng một bộ áo lông cừu hồng nhạt, làm bộ như lơ đãng nhắc tới.

Nếu như nàng lại tiếp tục uất ức như vậy thì người hắn nhất định sẽ chịu không nổi.

“Phu quân, ta không muốn đi. Bích Dao tỷ tỷ còn chưa có trở về, ta”

“Vật nhỏ, Bích Dao không hy vọng nhìn thấy nàng như vậy .” Con mắt Tư Đồ Hoàng Vũ thâm thúy chống lại nàng, nghiêm túc nói :“Ta đã tra ra được là ai bắt Bích Dao đi, phỏng chừng này hai ngày, liền có thể mang nàng ta trở về.”

“Thật sự?”

“Phu quân đã lừa gạt nàng sao?” Hắn dựa vào trán của nàng: “Lúc trở về, thân thể Bích Dao có thể sẽ có chút suy yếu, nàng tự mình đi làm vài món ăn dân dã, nàng ta nhất định sẽ thích .”

“Thực sự?” Lần này, đôi mắt trống rỗng của Hạ Ngữ Mạt mới có chút thần thái: “Nhưng vì sao thân thể Bích Dao tỷ tỷ lại suy yếu? Chẳng lẽ chẳng lẽ nàng lại bị ngược đãi?!” Hạ Ngữ Mạt kinh hô.

Tư Đồ Hoàng Vũ gật đầu:“Không loại trừ khả năng này.” Bởi vì theo tin tức của vô ảnh, Bích Dao vừa bị mang liền trực tiếp bị nhốt vào trong lao ngục nào đó, tại nơi như vậy gặp phải chuyện gì cũng không khó đoán.

Sau đó lại sợ tiểu tử kia đau lòng, lại bồi thêm một câu: “Chỉ là phỏng đoán, chuẩn bị mọi thứ trọn vẹn mới là tốt nhất.”

Hạ Ngữ Mạt vẫn là lo sợ bất an, mi tâm xiết lại một chỗ, thật lâu vẫn không giãn ra.

“Vật nhỏ, nếu như để nàng một mình ở trong phòng, vạn nhất đã xảy ra chuyện gì, khổ sở mà Bích Dao phải nhận hóa ra vô ích?” Tư Đồ Hoàng Vũ tiếp tục ân cần chỉ bảo, đứa nhỏ này tích tụ quá sâu, cần chậm rãi điều tiết:“Ở bên cạnh phu quân là an toàn nhất, không phải sao?”

Hạ Ngữ Mạt thế này mới chậm rãi, thần sắc lộ ra một chút đồng ý:“Nhưng ta nên như thế nào mới ở cùng chàng?”

“Dùng cái kia” Hắn từ trong gương lấy ra một cái mặt trong suốt cùng với nam trang, có trời mới biết hắn phải dùng bao nhiêu quyết tâm để chịu đựng bộ dạng xấu xí như vậy của vật nhỏ:“Nàng ngày mai sẽ là gã sai vặt của ta, đứng chung một chỗ với Khánh Minh, nhớ kỹ, bất kể tình huống gì, nàng đều phải ở bên cạnh ta, đã hiểu chưa?”

Đối lại cặp mắt nghiêm túc của hắn, Hạ Ngữ Mạt cái hiểu cái không gật gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play