Hạ Cẩm Thần dùng khóe mắt liếc mắt một nữ tử trên giường với đôi gò
má đỏ ửng, khuynh thành tuyệt sắc, một loại cảm giác quen thuộc không
hiểu nổi nảy lên trong lòng, không biết nói như thế nào, đúng là rất
quen.
Nàng chung quy không phải Mạt Nhi a.
“Quấy rầy.”
Hắn ảm đạm buông màn xuống, rồi có chút loạng choạng đi ra khỏi
phòng. Khánh Minh thấy thế, lập tức tiến lên đóng lại cửa cho tốt, rồi
lại giống như chó bị rụng lông (Hg: cách nói khác là chó ghẻ!!) dán bên
người Hạ Cẩm Thần: “Hạ tướng quân, vị tân phu nhân này là nữ nhân điện
hạ coi trọng, Hoàng Thượng kia”
“Ta biết, ta sẽ không nói .”
Hắn thản nhiên nói, sau đó liền biến mất ở tại trong viện.
Khánh Minh lại lo lắng lại duỗi đầu ra xem xét xem xét, xác định hắn
đã đi xa , mới trở về tiếp tục ngồi xổm một chỗ mà canh cửa.
Sau đó lại cảm thấy buồn bực, vì sao Hạ tướng quân đã trở lại, Bích Dao còn chưa chịu trở về?
*******************
“Phu quân, vừa rồi thật là dọa người.” Hạ Ngữ Mạt chưa hết hoảng sợ,
trong lòng đã đem Hạ Cẩm Thần ra mắng trăm ngàn lần, hắn đã đi rồi thì
cũng không nên chọc giận phu quân chứ, kế tiếp, công tác dập lửa vất vả
lấy lòng này tự nhiên vì vậy mà lại rơi xuống trên đầu nàng.
“Vật nhỏ, nàng xem đều là tại nàng xông ra gây họa.”
Tư Đồ Hoàng Vũ nheo mắt lại quan sát, giờ phút này hắn đúng là con sư tử oai hùng đang nổi giận, mà khí thế làm cho người ta sợ hãi kia vẫn
chưa bỏ xuống, khí tràng cả người cũng giống như con nhím bức người.
“Phu quân, ta sai rồi còn không được sao?” Hạ Ngữ Mạt nhăn nhăn cái
khuôn mặt nhỏ nhắn, cực kỳ ủy khuất, nàng làm sao mà biết rằng chuyện
mình đứng ở trong phòng phá cửa sổ nhảy ra ngoài lại có kết quả phiền
toái như vậy: “Hồi nãy, lúc người ta nhảy ra có đụng phải chân, đau quá
đi.”
“Xứng đáng!” Tư Đồ Hoàng Vũ giận dữ trừng mắt với nàng, khẩu khí u
ám, nhưng là chỉ chốc lát lại ôm lấy nàng, lột cái váy của nàng ra, sờ
vào cái đầu gối có chút sưng đỏ, nhẹ nhàng xoa xoa.“Lần sau lại làm cái
chuyện ngu xuẩn như vậy, liền thẳng tay đánh gãy hai cái đùi này của
nàng, xem coi nàng còn dám chạy loạn nữa hay không.”
“Dạ, dạ, đã biết.” Hạ Ngữ Mạt hắc hắc cười rộ lên, chắc chắn phu quân sẽ không làm ra cái chuyện nhẫn tâm như vậy.
Giờ phút này, ngực Tư Đồ Hoàng Vũ lộ ra ngoài, tới gần chút nữa, còn
có thể ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể. Rõ ràng vừa rồi còn
giận đến không thể cứu vãn, còn bây giờ thì lại ôn nhu thay nàng xoa
chân, sự dịu dàng này giống như một bức họa làm sao cũng đẹp mắt.
Hạ Ngữ Mạt ở trong lòng thầm vui mừng, kiếp trước nàng phải tu hết
mấy kiếp mới có phúc phận như vậy, lấy được một lão công tốt đến thế.
“Vật nhỏ, nàng mê dại nhìn vi phu là muốn như thế nào?”
Hắn đột nhiên lại gần, hôn lấy cổ nàng, hơn thở ấm áp khiến cho thân thể tê dại, không ngừng nóng lên.
Ngay sau đó.
“Không được xé bộ y phục này , ô ô, người ta thích nhất ”
“Còn, cái này, nhẹ chút, nhẹ chút”
Tư Đồ Hoàng Vũ cuối cùng cũng dùng miệng ngăn lại tiếng kêu không ngừng của vật nhỏ.
Đại sói xám muốn bắt đầu ăn cơm, tiểu bạch thỏ vẫn là nên ngoan ngoãn nằm yên thì tốt hơn.
********** tiểu mạt nhi cầu xin [ách, Tiểu Vũ thoát ra, đem tác giả biến thành sao trên trời ]***********
Mấy ngày kế tiếp, gió êm sóng lặng.
Lão hoàng đế du sơn ngoạn thủy
Hạ Cẩm Thần, quả thực không có tiết lộ nửa lời, chỉ là có đôi khi lại lẳng lặng chờ ở cửa sau của Tư Đồ Hoàng Vũ, hy vọng có thể lại nhìn
thấy thân ảnh của mạt nhi.
Mà Hạ Ngữ Mạt cũng là càng ngày càng lo sợ bất an .
Bởi vì Bích Dao từ ngày hôm đó vốn không có trở về. Ban đầu, còn
tưởng rằng là vì muốn ném Hạ Cẩm Thần ra chỗ khác, mới hao tốn chút thời gian, nhưng hao tốn như thế nào, cũng không thể nào lại tốn đến 3 ngày. Là một ảnh vệ, nàng không có thể nào lại không để ý đến chủ nhân, khả
năng duy nhất chính là bị thương chưa có thể về, hoặc là có người cố ý
không cho nàng trở về.
“Phu quân, làm sao bây giờ? Đều là ta sai, hại Bích Dao tỷ tỷ.” Hạ
Ngữ Mạt thều thào, nghĩ đến mà sợ, nàng không nghĩ qua sẽ như vậy, không nghĩ tới vì mình mà hại những người bên cạnh.
“Ta đã cho người trong đội ảnh vệ đi tra xét, phỏng chừng một hồi sẽ
có tin tức, yên tâm, nàng ta không có việc gì .” Tư Đồ Hoàng Vũ xoa nhẹ
đầu của nàng, có chút đau lòng.
“Có thể là Hạ Cẩm Thần đã bắt mất tỷ tỷ rồi hay không? Hắn không phải là đã thấy được tỷ tỷ sao?” Giọng nói Hạ Ngữ Mạt có chút nghẹn ngào,
nếu có thể quay ngược lại thời gian, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, làm sao cũng không đi.
“Không phải là hắn. Hắn mỗi ngày, đều canh giữ ở cửa viện để nhìn
thấy Bích Dao. Nếu là nàng ta thực sự ở hắn trong tay, hắn nhất định
không phí tâm sức hướng ta muốn người.”
“Nếu vậy thì là ai?” Hạ Ngữ Mạt ngẩng đầu lên, lệ trong hốc mắt chảy ra.
đúng vậy, sẽ là ai đây?
Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn về nơi xa xăm, trong lòng cơ bản đã có câu trả lời.
Theo hắn biết, hiện nay bên ngoài người đối với vật nhỏ cảm thấy hứng thú, võ công cùng năng lực lại cao hơn Bích Dao, trừ bỏ Hạ Cẩm Thần thì còn có một người.
Kia đó là Cách Môn môn chủ– Lãnh Diệu Liên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT