“Lúc trước nàng rất thích hoa.” Lãnh Diệu Liên hái một cành hoa diên vĩ màu xanh lam rồi đặt vào trong tay nàng.
Không có nữ tử nào không thích hoa.
Hạ Ngữ Mạt thản nhiên nói thầm trong lòng hai câu, lại bị kỳ hoa dị thảo đầy khu vườn kia hấp dẫn mà bước tới.
“Không thể tùy tiện chạm vào, có độc.”
Lúc Hạ Ngữ Mạt muốn chạm vào một cây nhỏ màu đỏ thì Lãnh Diệu Liên thản
nhiên nói:“Đó là cây trạng nguyên, chạm vào sẽ làm nhân cả người sưng
tấy nổi hồng ban.”
Hạ Ngữ Mạt kinh hãi, lui ra phía sau hai bước.
“Phía sau nàng là Tử Sắc Ngu Mỹ Nhân, làm thành thuốc dẫn, có thể khiến cho người ta toàn thân tê liệt mà chết.”
Hạ Ngữ Mạt trừng to mắt.
“Còn nữa, bên cạnh nàng chính là mai ngũ sắc, kết hợp với cây trúc đào bên
trái nàng, có thể khiến cho toàn thân người ta thối rữa”
“Vậy còn cái cây này?!” Hạ Ngữ Mạt sợ hãi nhảy ra khỏi bụi hoa, run run chỉa vào đóa hoa lam mà hắn vừa đặt ở trong tay nàng.
“Cái cây này chỉ là hoa diên vĩ bình thường, bởi vì nàng thích cho nên ta mới cho trồng ở tại nơi này.”
“Ngươi bị bệnh hả! Cố ý trồng nhiều loại hoa độc thảo độc như vậy là có ý gì?
Mà lại còn đẹp như vậy” Nàng nghĩ mà sợ, xem xét xung quanh cả khu vườn đầy độc vật, kể cả cái tên Lãnh Diệu Liên, thối lui ba trượng, đây là
đối tượng nên cự tuyệt tới lui.
“Thứ càng đẹp càng có độc không phải sao?” Ánh mắt Lãnh Diệu Liên chuyển đến phía sau nàng, bắt được cánh tay nàng, chậm rãi nói:“Thí dụ như —
nàng.”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, giống nhau muốn đem nàng khắc vào trong con ngươi.
Rõ ràng hai người gần trong gang tấc thế nhưng lại có một khoảng cách dài đằng đẵng.
Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, bởi vì đáy mắt hắn lại có rất nhiều bi thương,
làm cho chính mình muốn lớn tiếng phản kháng lại đều biến thành hư ảo.
“Theo ta sẽ tốt mà.”
Hắn nắm tay nàng bỏ vào trong lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt sự lạnh lẽo
trong cơ thể hắn xuyên thấu qua bàn tay truyền đến Hạ Ngữ Mạt khiến cho
nàng rùng mình một cái.
“Ngươi thật là lạnh” Nàng thì thào.
“Ừ, nhưng nàng thực ấm áp.” Khóe miệng hắn thản nhiên cong lên.
Nàng tựa như ánh mặt trời của hắn, có thể chiếu sáng hắn.
Thế nhưng hiện tại ánh mặt trời gần như tan biến, hắn lại bị đánh trở về
trong bóng tối chống đỡ sự lạnh lẽo từ trong tim đến tận xương tủy.
“Bộ dáng nàng mặc y phục tân nương rất đẹp.” Hắn thấp giọng nói, nàng một
thân đỏ như lửa phản chiếu trong mắt hắn, thanh thiển (trong sạch và đơn giản) mà ưu thương, giống như nữ tử xinh đẹp này sắp là tân nương của
kẻ khác.
“ A, a, cám ơn,.” Hạ Ngữ Mạt xấu hổ liên tục chải tóc.
“Nếu như chải tóc tân nương thì sẽ còn đẹp hơn .”
Hắn vén lên một ít tóc đen rồi đặt bên miệng nhẹ nhàng hôn.
“Này! Ngươi thật khó hiểu!!”
Hạ Ngữ Mạt trừng mắt đoạt lại tóc mình từ trong tay hắn.
“Nàng chán ghét ta sao?” Hắn nhìn nàng, giống như một tiểu hài tử bị thương,
trong ánh mắt có thứ khiến cho người ta phải tan nát cõi lòng.
Trong nháy mắt Hạ Ngữ Mạt có phần luống cuống, chết tiệt, biểu cảm hăn như
thế lại khiến tay chân nàng luống cuống, giống như mọi thứ đều là do
chính mình tạo nên.
“Ta không chán ghét ngươi.” Nàng mím môi nói, cố ý bỏ qua một tia áy náy đang trôi nổi trong lòng.
Ánh mắt Lãnh Diệu Liên nhen nhóm một chút vui sướng.
“Nhưng ta cũng không yêu ngươi.” Hạ Ngữ Mạt chậm rãi mà nhẹ nhàng nói.
Nàng cố ý dùng khẩu khí ôn nhu nhất từ trước tới nay ôn, sợ lại làm tổn thương nam tử có vẻ mặt ưu thương kia.
Nhưng là hào quang trong mắt Lãnh Diệu Liên vẫn trở nên ảm đạm, bờ môi của
hắn có chút tái nhợt, trong suốt thoạt nhìn tưởng như muốn hòa tan vào
trong không khí.
“Ta cũng không phải là Hạ Ngữ Mạt trước kia, ta chỉ là một u hồn đến từ một cái thế giới khác, vô tình mượn thân thể của nàng” Hạ Ngữ Mạt giải
thích một cách nghiêm túc và kiên nhẫn,“Cho nên trí nhớ Hạ Ngữ Mạt có
liên quan gì tới ngươi, ta một chút cũng không biết thậm chí, nàng là
ai, nàng có bao nhiêu thân phận, hoặc là giao thiệp với dạng người nào,
ta hết thảy đều không biết”
Hạ Ngữ Mạt thấy người bên cạnh không nói gì, lại cẩn thận tiếp tục nói:“Có lẽ Hạ Ngữ Mạt kia đã làm rất nhiều chuyện khiến cho ngươi vui vẻ, nhưng lại không giống với ta, ta chỉ là một cái người xa lạ, ta thậm chí
không biết ngươi, cũng có thể nói, ta không biết mọi người của thế giới
này” Nàng dừng một chút,“Kỳ thật, Hạ Ngữ Mạt kia cũng có thể là giống
như ta, thân thể đã chết bị bán vào trong thanh lâu sau đó bị ta nhập
xác. Tuy rằng ngươi có thể không tin, nhưng mà ‘thiên chân vạn xác’ (mọi thứ đều là sự thật)! Ta sẵn sàng nhìn trời mà tuyên”
Chữ “Thệ” cuối cùng còn chưa nói ra khỏi miệng thì nàng đã bị ôm vào trong ngực lạnh như băng.
“Đừng cử động, để cho ta ôm có được không?”
Giọng nói Lãnh Diệu Liên nhợt nhạt tựa như gió thổi nhanh qua trên mặt nước. (chém!!)
Thân thể hắn thật lạnh lẽo, lạnh đến nỗi có thể đông lạnh cả con người.
Hạ Ngữ Mạt ngây người, không phản kháng.
Cái thân thể đó cách nhau bởi một lớp vải dệt mỏng manh, truyền đến một chút run rẩy.
Là vì người hắn yêu thương không còn tồn tại đây trên đời? Hay là bởi vì hắn không muốn chấp nhận chuyện này?
Hạ Ngữ Mạt không thể nào đoán ra.
Nàng chỉ biết là giờ khắc này, nam tử này vì nàng mà bi thương, không là vì
nàng ở trong thân thể đã từng tồn tại một linh hồn khác mà bi thương.
Người đàn ông si tình a, nàng không phải là người thay thế cho nàng ta, cho nên nàng cũng không thể thay nàng ta yêu ngươi.
Nhưng là Hạ Ngữ Mạt không biết là những thứ này Lãnh Diệu Liên làm sao không thể phát hiện?
Làm sao một người lại có thể thay đổi hoàn toàn như vậy?
Đây cũng chính là số mệnh đã định từ sớm, ai cũng không thể thay đổi được.
Hoa diên vĩ màu xanh lam đại diện cho sự phân ly cùng tan vỡ của một mối
tình mãnh liệt trong số mệnh, tinh tế mà mỹ lệ, thế nhưng lại mỏng manh
dễ vỡ, cũng giống như liên hoa (hoa sen) sinh trưởng trong bóng tối lạnh giá, chập chờn mà cô độc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT