“Vương phi”

“Gọi ta tiểu thư.”

Hạ Ngữ Mạt buồn bực nhăn cái mặt, tiện thể nắm lấy đống đậu phộng ở trên bàn ném về phía người đại bạch điểu.

“Ngài thật sự cùng với người đó thành thân? Ta không muốn người vì ta”

“Bích Dao tỷ tỷ, nếu như trong đầu ngươi nghĩ ngươi tự sát sẽ không liên lụy đến ta thì ngay lập tức ta sẽ cùng ngươi đi tìm cái chết.”

Thấy đại bạch điểu lười biếng tránh được công kích, Hạ Ngữ Mạt liền nắm lấy một đống đậu phộng mà ném qua.

“Nhưng mà”

“Phu quân nhất định sẽ đến cứu chúng ta .” Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Ngữ Mạt hít một hơi thật sâu, ngay cả chính mình cũng không thể chắc chắn.

Một tháng nhanh chóng trôi qua cũng không có nghe được một chút tin tức của hắn.

Nàng bĩu môi, mở miệng than vãn, tiếp tục ném đậu phộng về phía đại bạch điểu.

“Cạc cạc dát!!”

Mỗ điểu kháng nghị nghiêm trọng, bởi vì mỗi lần nàng ném là cả một nắm.

“Đại Bạch, ngươi không phải điểu của hắn* sao, mỗi ngày đến chỗ của ta trông chừng, nên làm gì thì làm đi, cẩn thận ta bẻ cổ ngươi ra từng đoạn!”. Hạ Ngữ Mạt đi đến trước mặt nó, làm một động tác cắt cổ.

Đại Bạch là tên nàng mới cấp cho nó, hình tượng vô cùng sống động. Từ khi có Bích Dao, nàng không thể cùng nó chơi trò chơi mắt to trừng mắt nhỏ nữa.

Nhưng từ trong đáy lòng vẫn cảm thấy thích nó. Nếu như không có nó, nàng có thể cũng không chống đỡ được lâu như vậy.

Con chim này thông minh hơn người, tựa hồ có thể nghe hiểu người đang nói cái gì. Mà lông vũ lại trắng toát xinh đẹp, đáng tiếc chưa bao giờ nó cho nàng sờ.

“Dát.” Đại Bạch kêu lên bĩu môi, thối lui vài bước né tránh móng vuốt của nàng đang duỗi tới.

“Thối Đại Bạch, ngươi vì cái gì cho tới bây giờ cũng không cho ta chạm vào? Chẳng lẽ ngươi” Hạ Ngữ Mạt thần bí hề hề nói:“Vẫn là xử điểu? Ha ha” (
Nếu như điểu có thể tát vào mồm, thì Đại Bạch khẳng định sẽ tát vô số lần.



Nữ nhân này đầu óc thay đổi đúng là có chút vấn đề.

Lông vũ của nó vô cùng độc, dính một chút thì nàng sẽ chết ngay lập tức chứ còn gì nữa.

“Tiểu thư, gả y tân nương của ngài đã chuẩn bị tốt, thiếu chủ nói, mời ngài thử xem xem có vừa hay không.”

Đột nhiên, một tiểu nha đầu bưng một đống hỉ phục đi tới, bầu không khí trong phòng vừa rồi còn vui cười trong nháy mắt lại đóng băng.

Hạ Ngữ Mạt giống như u hồn, mắt nhìn bộ trang phục tân nương màu đỏ kia, lại giống như u hồn vẫy vẫy tay,“Tùy tiện để chỗ nào, ta sẽ thử sau.”

“Nhưng thiếu chủ phân phó ta nhất định hầu hạ tiểu thư mặc thử.”

Tiểu nha đầu liền quỳ trên mặt đất,“Thiếu chủ nói, nếu tiểu thư không mặc, liền chém tay của nô tỳ.”

Chết tiệt.

Hạ Ngữ Mạt vô cùng buồn bực, người kia đã tìm ra nhược điểm của nàng — bởi vì không thể nhìn thấy người khác chịu tội thay cho mình, cho dù không muốn cũng sẽ tự ép bản thân mình đáp ứng những chuyện hắn muốn.

Chiêu này tuyệt đối hữu hiệu, hơn nữa lần nào cũng đúng.

Ví dụ như lúc hắn thấy nàng tuyệt thực chống đối thì lại bâng quơ muốn xử tử đầu bếp nấu cắt rau quả. Lại ví dụ như, buổi tối bởi vì mất ngủ nàng ngồi ngẩn người phía trước cửa sổ thì hắn sẽ đem toàn bộ hạ nhân làm cho tỉnh ngủ, xếp thành hàng, cho tới lúc nào nàng quyết định đi ngủ thì bọn họ mới có thể lui ra.

“Xin cho nô tỳ hầu hạ tiểu thư thay y phục.” Tiểu nha đầu cũng mạnh mẽ cụng đầu trên mặt đất. Hiện tại toàn bộ hạ nhân đều nói, nữ chủ nhân tương lai nói chuyện tốt lắm, chỉ cần ra sức tự ngược, thì yêu cầu nàng cái gì cũng đều được.

“Hay là tự ta thay.” Bích Dao tiếp nhận bộ hỷ phục tân nương đỏ như lửa kia, lại nhìn thấy biểu tình trên gương mặt của Hạ Ngữ Mạt, liền biết nàng cự tuyệt không được.“Ta hầu hạ tiểu thư thay quần áo, ngươi đi xuống trước đi.”

“Dạ.”

Tiểu nha đầu dập đầu lại một cái liền đi ra cửa chờ.

Bởi vì Đại Bạch được coi như là nam giới, bởi vậy nó cũng vô tình chạy đi ra ngoài.

Một khắc sau, thay được hỉ phục xinh đẹp, Hạ Ngữ Mạt đứng ở trước gương đồng lắc lư, quả thật là gương đồng vặn vẹo không thể nhìn ra được tốt xấu.

“Tiểu thư, người thật đẹp.” Bích Dao kinh ngạc.



“Đúng, rất đẹp.”

Đột nhiên giọng nói thản nhiên của Lãnh Diệu Liên vang lên trong phòng.

Hạ Ngữ Mạt mạnh mẽ quay đầu liền thấy hắn đứng ở trước cửa phòng, ánh chiều tà hạ xuống chiếu vào trên người hắn, mái tóc đen trên vai múa theo gió, cùng thân ảnh đơn bạc khiến cho người ta phải kinh hãi, nam tử hóa thành hàn băng lẳng lặng đứng ở nơi đó, thiên địa vạn vật đều mất sắc.

“Ngươi, ngươi”.

Ngay lập tức nàng đã bị hắn ôm ngang lên người đi ra phía bên ngoài.

“Này, này! Hỗn đản! Ngươi làm cái gì!!” Hạ Ngữ Mạt giãy dụa.

Bích Dao muốn ngăn cản nhưng chân nàng bị xiềng xích khiến cho nàng hầu như khó có thể hoạt động.

“Phái người trong coi nàng ta.”, Lãnh Diệu Liên chỉ vào Bích Dao, còn hắn thì ôm lấy nữ tử hào quang sáng như ngọn lửa nhẹ nhàng đi ra ngoài.

“Thả ta ra!” Hạ Ngữ Mạt hung hăng nói.

“Nàng khẳng định?”

“Khẳng định cùng chắc chắn!” Nàng kêu to.

Vì thế ngay sau đó chỉ nghe “Phịch” một tiếng, đó là tiếng Hạ Ngữ Mạt rớt thật mạnh xuống đất.

“Thật là đau! Ngươi làm cái gì?!” Nàng từ trên mặt đất nhảy dựng lên mà nổi giận với hắn, đây là hắn lần thứ hai hắn vứt nàng xuống đất.

“Là nàng bảo ta buông ra, không phải sao?” Hắn thản nhiên vạch ra sự thật.

“Có kêu ngươi buông ra như vậy sao?” Cái mông đáng thương của nàng, khẳng định là sưng lên rồi.

“Nàng xem, rất đẹp không phải sao?”

Hắn lại thản nhiên nói theo kiểu ông nói gà bà nói vịt.

Hạ Ngữ Mạt đang muốn phản bác lại nhìn theo ánh mắt của hắn, thấy được hậu viên là một khu vườn trồng đầy hoa.

Hoa nở rộ đẹp không sao tả xiết, đủ kiểu đủ loại hoa đua nhau khoe sắc, hương vị thanh tao mà không lẳng lơ phà vào mặt, nhất thời trong mắt Hạ Ngữ Mạt đều là kinh diễm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play