Thân thể mềm mại của thiếu niên tựa vào người Dương Quang, hắn vươn tay ôm lấy cậu, tắt đèn đầu giường đi, cả căn phòng yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.
Dường như…đột nhiên lại có cảm giác mất tự nhiên…
Vài hôm trước Dương Hi Ngôn ngủ không ngon, Dương Quang vẫn luôn ở phòng cậu đến lúc cậu chìm vào giấc ngủ sâu mới rời khỏi. Đương nhiên hai người có không ít sự tiếp xúc cơ thể, nhưng Dương Quang vẫn luôn một lòng kiềm chế, Dương Hi Ngôn cũng không trêu ghẹo quá mức, vì vậy đến hôm nay vẫn chưa từng rơi vào tình huống mất khống chế.
Nếu đã có tiếp xúc thân thể, nhất định không thoát khỏi tình huống lau súng cướp cò, nhất là đối với thanh niên dư thừa tinh lực.
Tiết tấu hơi thở của ai đó bắt đầu loạn nhịp.
“Chú hai…”
Dương Hi Ngôn khẽ khàng gọi một tiếng, cậu nhẹ nhàng cọ trán lên lớp da trên cổ của hắn. Dương Quang vẫn im lặng, may mà tư thế nằm hiện tại của hắn khiến Dương Hi Ngôn không cảm nhận được sự thay đổi.
“Chú hai…” Tiếng nỉ non mềm yếu, Dương Hi Ngôn hơi khó chịu nhúc nhích cơ thể.
Người bên cạnh vẫn không hề đáp lời, Dương Hi Ngôn ngơ ngác, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó vì vậy chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Dương Quang. Cậu xoay người ra ngoài, kéo giãn khoảng cách giữa mình và hắn, quay lưng về phía Dương Quang bên kia, cuộn mình lại.
Nhịn một chút là qua rồi.
Ai…
Một tiếng thở dài, tấm lưng của thiếu niên rơi vào vòng ngực ấm áp.
Dương Quang thật sự không chịu được khi thấy thiếu niên tự làm bản thân cậu tủi thân.
“Chú hai…”
Cậu nắm chặt cánh tay của Dương Quang, mặc cho bàn tay như mang theo ngọn lửa nóng rực kia xoa xoa ngọn nguồn khiến cả người cậu khó chịu, cả cơ thể Dương Hi Ngôn căng cứng.
“Ừm.” Đáp lại, một tay Dương Quang ôm lấy Dương Hi Ngôn, một tay dịu dàng ở bên dưới, nghiêng đầu hôn lên gáy cậu. Dương Quang nói: “Thả lỏng một chút.” Bé con này căng thẳng quá rồi.
“Dạ…” Hơi thở của Dương Hi Ngôn trở nên bất ổn, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay hắn chậm rãi thả lỏng, mặc cho Dương Quang vuốt ve, ánh mắt cậu có chút mơ màng.
“Chú hai…chú hai…” Từng tiếng gọi đè nén, tựa như khúc vĩ cầm vang lên giữa màn đêm, trêu chọc câu lấy từng dây đàn trong lòng đối phương, miên man bất định.
Đột nhiên Dương Hi Ngôn nghiêng đầu sang hôn môi Dương Quang, cơ thể cậu hơi ưỡn lên rồi lại rơi xuống.
“Được rồi, ngủ đi, đừng nghịch nữa.” Rút khăn giấy lau chùi tinh dịch vương trên tay, âm thanh của Dương Quang nghe ra thật bình ổn.
Dương Hi Ngôn xoay người ôm lấy Dương Quang, đôi mắt sáng lấp lánh trong bóng tối, “Chú hai, em cũng giúp chú.”
“Không cần.” Đẩy tay cậu ra, giọng nói của Dương Quang không hề gợn sóng, “Tôi không sao, ngủ đi.”
Căn phòng nháy mắt yên tĩnh lại.
“Chú hai.” Một lúc lâu sau, khi Dương Quang cho rằng Dương Hi Ngôn đã ngủ rồi, bên tai hắn lại truyền đến giọng nói thật khẽ thật khẽ của Dương Hi Ngôn, “Em không được sao?”
Đã đến bước này rồi, rốt cuộc người đàn ông này còn do dự cái gì?
Dương Quang im lặng, giấu đi khổ sở trong mắt.
Dương Hi Ngôn đợi rồi lại đợi…
“Hi Ngôn.”
Đầu ngón tay ấm áp xoa nhẹ gương mặt thiếu niên, Dương Quang cảm thấy may mắn vì trong bóng tối không thấy được biểu tình của nhau.
Hắn hỏi: “Khi ấy em vẫn luôn mơ thấy tôi chết, có cảm giác gì?”
Dương Hi Ngôn lập tức trừng to đôi mắt.
“Hi Ngôn?”
“Em không biết.” Âm thanh Dương Hi Ngôn run rẩy.
“Được, được, không nói nữa, tôi chỉ tùy ý hỏi một chút thôi.”
Trên mặt Dương Hi Ngôn nhiều thêm sự đau thương.
Câu hỏi tùy ý của Dương Quang, lại là giấc mơ cậu không muốn nhắc đến nhất.
Người đàn ông này thà rằng dùng một câu hỏi cắt đứt bầu không khí kiều diễm cũng không muốn đụng vào cậu sao?
“Chú hai.” Đột nhiên đầu ngón tay bị nắm lấy, âm thanh Dương Hi Ngôn vang lên có chút chậm chạp, “Không phải em, cũng được mà.”
Âm thanh thả trôi có hơi chậm, dường nhưng những lời ấy thật khó để nói ra.
Dương Hi Ngôn nói: “Em không giận, không phải em, cũng không sao…”
“Hi Ngôn.” Cuối cùng Dương Quang mới hiểu ra cậu muốn nói gì, hắn ôm chặt lấy đối phương, “Không phải như em nghĩ đâu.” Bé con này vậy mà lại chuẩn bị nói ra lời đồng ý để hắn đi tìm người khác sao?
Mở đèn lên, không bất ngờ khi thấy sắc mặt của Dương Hi Ngôn trở nên trắng bệch, Dương Quang hôn lên đôi môi chẳng còn chút máu kia từng lần từng lần một, “Đừng nói những câu này, tôi tìm người khác em không buồn sao?”
“Buồn.” Dương Hi Ngôn thành thật gật đầu, nhìn thấy sự đau lòng, thương tiếc trong mắt hắn, vẻ mặt cậu mới bình tĩnh hơn.
Cậu nói: “Chú hai cứ nhịn mãi, rất khó chịu, khi trước không phải như vậy…” Cậu biết người đàn ông trước mặt chưa từng để mình chịu thiệt trên phương diện này. Nhưng khoảng thời gian gần đây, Dương Quang từ chối cậu, cũng không đi tìm người khác.
Cậu hiểu rõ cảm giác nhẫn nhịn là thế nào, vì vậy chỉ đành nói như thế.
Cậu nhìn Dương Quang, một chút tủi thân dâng lên trong mắt, “Em không tốt sao? Lớn lên khó coi lắm đúng không?”
“Ai nói vậy?” Lúc này rồi mà cậu còn có thể lấy bản thân ra làm trò cười, trong mắt Dương Quang là sự bất đắc dĩ, “Không phải em không tốt, vấn đề ở tôi.”
Hắn cúi đầu khép nửa mắt, dường như đang nghĩ nên nói thế nào, Dương Hi Ngôn cũng không hối thúc hắn, chỉ nhìn Dương Quang, vẫn luôn nhìn hắn…
“Chú hai, chú đang lo lắng sao?” Đột nhiên cậu phát hiện trong mắt Dương Quang có sự do dự đã từng thấy.
Đó là khi người đàn ông này muốn dạy cậu học bắn súng, và lần đầu tiên dẫn cậu đến Ám Dạ, đưa ly rượu đến bên miệng cậu. Biểu tình do dự thế này, Dương Hi Ngôn đã từng thấy.
Hắn sợ mình hối hận, sợ bản thân làm sai…từ trước đến nay, mỗi khi Dương Quang quyết định giúp Dương Hi Ngôn đều sẽ khó xử.
“Em sẽ không hối hận.” Dương Hi Ngôn tìm ra được vấn đề ở đâu, gương mặt chợt trở nên dịu dàng, cậu câu chặt lấy cổ của Dương Quang, “Chú hai, đừng đẩy em ra nữa, chú đã đáp ứng rồi.”
Trên mặt Dương Quang là sự tranh đấu, sau đó, là từ bỏ, “Được!”
Kỳ thật bản thân Dương Quang cũng không biết hắn đang do dự vì điều gì, dường như tất cả những việc liên quan đến Dương Hi Ngôn đều khiến hắn trở nên lo trước lo sau.
Đến ngày hôm nay, hắn còn có thể thay đổi được cái gì?
Mọi việc đều đã ngã ngũ, bọn Thiệu Phong giúp hắn nhìn rõ sự thật, còn do dự thêm nữa rõ ràng là dư thừa.
Ánh mắt dần khôi phục lại sự trấn tĩnh, trong đầu cũng rõ ràng hơn, đột nhiên Dương Quang hiểu rằng khoảng thời gian còn lại của hắn không nên rối rắm từ chối Dương Hi Ngôn thêm nữa, hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian cho việc này rồi.
“Hi Ngôn.”
Cầm lấy bàn tay đang thăm dò xuống dưới, Dương Quang nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của Dương Hi Ngôn, con ngươi sâu thẳm có chút bức bách lòng người, hắn hỏi: “Em biết hậu quả thế nào không?”
“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu, giãy khỏi bàn tay của hắn, từng ngón tay mảnh khảnh tiếp tục hướng xuống dưới, thân thể mềm mại lại lần nữa tựa sát vào, chặt chẽ khó phân.
Dương Hi Ngôn không hề có kinh nghiệm nên làm thế nào để lấy lòng đối phương. Nhưng không đại biểu cho việc cậu không biết nên làm thế nào, người đàn ông bên cạnh chính là thầy giáo tốt nhất.
Học theo động tác khi nãy của Dương Quang, Dương Hi Ngôn vươn tay cầm lấy nguồn nhiệt kia, chậm rãi xoa nắn, đồng thời cọ xát với bờ môi mỏng của Dương Quang, động tác không hề vội vàng, cũng không hề ngại ngùng.
Người đàn ông này là sự tồn tại cậu liều cả mạng cũng muốn đến gần hắn hơn, trước mặt hắn, Dương Hi Ngôn không cần cảm thấy ngại ngùng.
“Hi Ngôn!”
Thuận theo cái vuốt ve của Dương Hi Ngôn, hơi thở của Dương Quang dần trở nên nặng nề, một tay đỡ eo cậu, một tay đặt sau gáy Dương Hi Ngôn, dẫn dắt cậu cùng nhau trao đổi hơi thở.
Dương Hi Ngôn bị hắn hôn đến mức mềm nhũn tay chân, chỉ còn lại đôi mắt chất chứa ngàn lời vạn chữ dâng lên hơi nước, đôi môi nhợt nhạt trở nên đỏ tươi, hô hấp của Dương Quang như ngừng lại.
Dường như hắn chưa từng nghĩ đến việc Dương Hi Ngôn lại có một mặt quyến rũ như thế, cơ thể của Dương Hi Ngôn không phải Dương Quang chưa thấy, nhưng chưa từng có cảm giác giống như lúc này. Thiếu niên bình tĩnh cởi quần áo, lộ ra toàn bộ cơ thể trắng nõn. Khi gương mặt tràn ngập ý cười của thiếu niên ngẩng lên nhìn hắn, Dương Quang cảm thấy sức khống chế của bản thân gặp phải sự khiêu chiến cực hạn rồi.
Con ngươi đen thẳm nổi lên gió lốc, Dương Hi Ngôn bị Dương Quang ấn xuống giường có chút sợ hãi.
Cậu câu lấy cần cổ của Dương Quang, thả lỏng cơ thể, đã sớm mất đi sức phản kháng.
“Dương Hi Ngôn! Tôi cho em cơ hội cuối cùng!”
Người đàn ông tựa lên vai cậu lại đột nhiên mở miệng vào thời khắc cuối cùng, dường như Dương Quang phải chịu đựng sự thống khổ thật lớn, cả cơ thể hắn cũng trở nên cứng đờ.
“Chú hai!”
Dương Hi Ngôn nghiêng đầu sang, có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn, đối diện với con ngươi u ám của hắn.
Dương Quang nói: “Cho tôi thấy em phản kháng.”
Đã đến tận bước này, Dương Quang không hi vọng xa vời về việc sẽ không có gì xảy ra nữa. Thế nhưng, ở thời khắc cuối cùng, hắn vẫn muốn chuộc lỗi với đứa nhỏ kia.
“Phản kháng tôi!”
Chống cự bằng cơ thể cũng được, bằng lời nói cũng tốt. Như thế, nếu ngày nào đó em hối hận, nếu có một ngày em bị chỉ trích…hãy để một mình tôi gánh lấy tất cả tội lỗi, một mình tôi bước xuống địa ngục!
“Không!” Dương Hi Ngôn sửng sốt một lúc mới hiểu được ý của Dương Quang, cậu không dám tin mở to mắt nhìn hắn.
Vì thế, cậu cũng làm ra một chuyện khiến Dương Quang không dám tin.
Đột nhiên Dương Hi Ngôn phản kháng lại, ném Dương Quang xuống giường, đổi ngược vị trí với hắn, đỡ lấy dục vọng đã ngẩng cao đầu kia muốn ngồi thẳng xuống.
“Dương Hi Ngôn, em dám!”
Dương Quang bị một loạt động tác của cậu dọa đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt sắc bén dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của cậu.
“Em dám!”
Nếu thật sự để cậu ngồi xuống như vậy, đừng nói cậu sẽ bị thương đến mức nào, đồ chơi của hắn cũng khó mà giữ được nữa…
Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm, Dương Hi Ngôn cứng đờ người, một lát sau mới dần thả lòng dưới tiếng thở dài thườn thượt của Dương Quang.
Dương Quang xoa tấm lưng trơn nuột của cậu, nói: “Đừng gấp, mình làm từ từ thôi.”
Nghe vậy Dương Hi Ngôn mới buông lỏng tay ra.
Bóng dáng mảnh khảnh ngã vào lòng Dương Quang, hai cơ thể dán chặt vào nhau không còn một kẽ hở, cậu hôn lên bờ môi của người đàn ông, trấn an hắn, xin lỗi hắn.
Dương Hi Ngôn ôm chặt cổ Dương Quang, dịu dàng cất tiếng: “Chú hai, em không sợ…” Ngoại trừ Dương Quang, cậu không sợ bất kì ai, chỉ trích cũng được, mắng chửi cũng được, chỉ có những lời từ miệng Dương Quang thốt ra mới có thể khiến cậu hoảng hốt.
Bé con kia cố gắng hít thở thật sâu, khống chế lại thân thể vì đau đớn mà bất giác căng cứng.
Đau đớn hòa cùng vui sướng, dường như có điều gì đó bị phá vỡ, vùng vẫy giữa sự dây dưa khi hai người hòa làm một.
Suốt cả quá trình, một người dùng hết khả năng dịu dàng của mình, một người chưa từng phản kháng lại.
“Khó chịu không?” Gạt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên sang một bên, Dương Quang cúi đầu xem xét. May mà ngoài việc sưng đỏ một chút, không có dấu hiệu chảy máu.
Dương Hi Ngôn lắc đầu, cơ thể cuộn vào lòng người đàn ông kia.
Dương Quang là một bạn giường tốt, vì vậy cậu không hề khó chịu, chỉ có chút mệt mỏi.
Thấy cậu khép mắt lại, Dương Quang biết rằng cậu buồn ngủ rồi, hắn ôm chặt lấy Dương Hi Ngôn, nói: “Ngủ đi.”
Khi Dương Hi Ngôn tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng. Cậu vươn tay tìm kiếm chỗ nằm bên cạnh mình nhưng không cảm nhận được độ ấm tồn tại, Dương Hi Ngôn lập tức mở bừng mắt.
Nhìn thấy chỉ còn mỗi mình cậu trong phòng, ánh mắt Dương Hi Ngôn hiện lên nghi hoặc.
Cơ thể cậu đã được lau chùi sạch sẽ, nhưng người nên ngủ bên cạnh lại không thấy đâu.
Dương Quang ở trong phòng sách, hắn không bật đèn, chỉ khép mắt tựa vào chiếc ghế sau bàn.
Hắn đang suy nghĩ, mà bóng tối lại có tác dụng khiến người khác bình tĩnh để suy tư.
Thời gian hắn chết còn bốn tháng lẻ hai mươi tám ngày, với hiệu suất của Triệu Đông, có lẽ Hồng Vân Bằng không sống đến một tuần. Vậy việc cần làm tiếp theo dường như chỉ cần sắp xếp cho những sự việc có khả năng sẽ xảy ra.
Nếu như vận mệnh thay đổi, vậy thì mọi sự đều tốt đẹp.
Nhưng lỡ như không có gì thay đổi, hắn khó lòng tránh khỏi cái chết, vậy thì phải cố gắng nghĩ cách để bé con kia có thể sống lâu hơn một chút.
Càng để ý lại càng không nỡ, vì thế nên mới giãy dụa và thống khổ.
Bé con kia quá mẫn cảm, trước mặt cậu Dương Quang không dám bộc lộ quá nhiều, trên lưng của hắn không chỉ là toàn bộ tình cảm của bé con, mà còn có cả tương lai của cậu.
Nghe tiếng vang trong hành lang, Dương Quang lập tức thu hồi biểu tình trên mặt, nhanh chóng bước đến mở cửa phòng ra.
“Hi Ngôn…”
“Chú hai?” Dương Hi Ngôn đứng trên hành lang cách phòng sách không xa, cậu cho rằng Dương Quang xuống bếp, vì vậy mới xuống lầu trước, nhưng không tìm thấy người.
Dương Quang bước đến gần xoa đôi tay có chút lạnh của cậu, hỏi: “Sao không ngủ ngoan lại chạy tùm lum thế này?”
“Không có chú…” Dương Hi Ngôn có chút hoài nghi nhìn vào trong phòng sách, cậu hỏi: “Còn chuyện chưa xử lí xong sao? Có cần em giúp không?”
“Không cần, đã xong rồi.” Dương Quang kéo tay cậu, đóng cửa phòng sách lại rồi nói: “Về ngủ thôi.”
“Dạ.”
“Có khó chịu chỗ nào không?” Ôm lấy thân thể kéo đến gần mình, Dương Quang vươn tay sờ trán cậu.”
“Không có.” Dương Hi Ngôn lắc đầu, cầm tay hắn khẽ ngáp một cái, âm thanh mềm mại vang lên: “Chú hai ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Mãi đến khi đứa nhỏ trong lòng đã say ngủ, ý cười trên mặt Dương Quang mới dần tan biến, hắn đến gần hôn nhẹ lên khóe môi của Dương Hi Ngôn, trong mắt là sự áy náy.
Xin lỗi, Hi Ngôn!
Vì lời nói dối khi nãy, vì những chuyện hắn sắp sửa làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT