“Chú hai.”

Dương Quang nói Dương Hi Ngôn vào xe đợi, cậu thật sự ngoan ngoãn đợi trong xe. Thấy Dương Quang bước ra, cậu bèn đẩy cửa xuống xe, bước đến đứng cạnh Dương Quang, khẩn trương quan sát hắn từ trên xuống dưới.

Dương Quang cười cười với cậu nói: “Tôi không sao.”

Dương Hi Ngôn vươn tay… tay cậu có chút lạnh lẽo, lòng bàn tay rõ ràng đổ đầy mồ hôi, Dương Quang nhìn cậu một cái, cũng không từ chối cái tay kia nắm lấy tay mình.

Dương Quang hỏi: “Tức giận hay sợ hãi?”

Dương Hi Ngôn nói: “Sợ hãi.”

Dương Quang nhíu mày, “Không tin tôi vậy sao?”

Dương Hi Ngôn lắc đầu.

“Được rồi, không sao rồi.”

Có Dương Hi Ngôn ở đây, Dương Quang lại cố kỵ thêm vài phần. Mặc dù hắn biết rằng không xung đột đánh nhau được, nhưng trên đời không có chuyện gì tuyệt đối, hắn cũng lo Hồng Vân Bằng sẽ chó cùng rứt giậu.

Dù sao đã lật mặt với nhau rồi, điểm yếu của bản thân hắn cũng nên giấu đi.

Dương Quang vỗ lưng Dương Hi Ngôn, xoay đầu nhìn lại tiệm trà quen thuộc. Số lần hắn đến đây những năm qua không hề ít, chỉ đáng tiếc, có lẽ sau này không thể đến được nữa.

“Triệu Đông!”

“Anh cả.” Thấy bầu không khí hòa thuận giữa Dương Quang và Dương Hi Ngôn, vẻ mặt Triệu Đông cũng vô cùng vui vẻ. Cậu ta tận mắt nhìn thấy Dương Hi Ngôn trở nên tiều tụy đến không nhìn nổi chỉ vì Dương Quang mất tích. May mà sau khi trở về thái độ của hắn với Dương Hi Ngôn có thay đổi, nếu không Triệu Đông nhất định sẽ noi gương trung thần thời cổ đại can gián hắn các kiểu.

Dương Quang dặn dò cậu ta: “Sai người theo dõi sát Hồng Vân Bằng.”

Chuyện giữa hắn và Hồng Vân Bằng xem như đã rõ ràng, hắn muốn giết người, ông ba Hồng muốn giữ người, Dương Quang cũng không thể chạy đến cửa đối đầu với gã. Chỉ cần Hồng Vân Bằng rời khỏi sự bảo hộ của ông ba Hồng, thế nào cũng sẽ tìm được cơ hội xuống tay thôi.

“Anh cả yên tâm, em biết nên làm thế nào.”

Triệu Đông của hiện tại đã sớm có thể một mình đảm đương cả vùng trời, Dương Quang không cần nói nhiều thêm nữa, xoay người lên xe, Dương Hi Ngôn theo sau vào ngồi bên cạnh hắn.

Dương Quang nói: “Đến Ám Dạ.”

Sau khi Dương Quang trở về vẫn chưa ghé qua chỗ Tyson, chuyện hắn mất tích ồn ào khắp nơi, đến cả Tyson cũng lo lắng rất nhiều. Dương Quang vẫn bận mãi không có thời gian đến chỗ hắn, nếu đã ra khỏi nhà thì thuận đường ghé luôn.

Cảnh tượng ở Ám Dạ vĩnh viễn ồn ào náo nhiệt như thế.

Lúc Tyson nghe tin đến tìm người thì chỉ thấy một mình Dương Quang ngồi trước quầy bar.

Y đập một phát thật mạnh lên vai Dương Quang, hỏi: “Không sao chứ?”

Lúc Dương Quang trở về đã gọi cho y, Tyson cũng biết hắn không sao nhưng tận mắt nhìn thấy mới có thể yên tâm, y hỏi Dương Quang: “Sao đang yên đang lành lại đột nhiên mất tích lâu như vậy? Ai làm?”

“Người quen.” Dương Quang nhúc nhích bờ vai bị Tyson đập xuống, liếc nhìn y, “Chị dâu còn chưa sửa được tật xấu này cho anh sao?” Người bình thường làm sao chịu nổi mức độ xuống tay này.

Nhưng Dương Quang biết Tyson cũng chỉ vì lo lắng cho hắn thôi.

“Chị dâu khỏe không?” Dương Quang tính toán thời gian, hỏi: “Cuối tháng này đến ngày sinh rồi nhỉ? Chuẩn bị xong hết chưa?”

“Ừ, có thể ăn có thể ngủ, mập lên không ít.”

“Sinh con mà, bình thường thôi.”

Dường như những người bên cạnh hắn đều đã ổn định, Dương Quang lại nhìn những gương mặt trẻ tuổi trên sàn nhảy kia, bùi ngùi thở dài.

“Thở dài cái gì?”

“Già rồi.”

Tyson bĩu môi, “Hiếm khi nghe cậu nói mấy lời này.”

“Sao vậy?” Dương Quang có chút buồn cười nhìn y, “Tôi không được nói câu này hả? Hi Ngôn cũng lớn vậy rồi, tôi còn chưa già sao?”

“Người nhỏ hơn tôi không có tư cách nói chữ già trước mặt tôi.”

Chẳng muốn tranh luận vấn đề nhạt thếch này với hắn thêm nữa, Tyson nhìn sang bên cạnh Dương Quang, hỏi: “Hi Ngôn đâu?”

Dương Quang nói: “Lên sàn đấu rồi.”

Tyson nhìn về phía cửa dẫn xuống tầng hầm một cái, hỏi Dương Quang: “Sao không xuống dưới?”

Dương Quang nhún vai: “Tôi đi sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của nhóc.”

Đương nhiên Tyson hiểu rõ, vỗ lưng hắn nói: “Thời gian này đừng có chạy loạn bên ngoài nữa, chị dâu cậu sinh rồi nhớ đến nhà uống rượu.”

“Yên tâm, tôi nhớ mà!” Dương Quang cười nói: “Còn phải chuẩn bị bao lì xì thật to cho con trai nuôi con gái nuôi tương lai nữa.”

Tyson nhìn hắn một cái.



“Sao vậy?” Thấy sự chần chờ trong mắt y, Dương Quang đã biết lời muốn hỏi sẽ có chút e ngại: “Quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, có gì muốn nói cứ nói thẳng đi.”

Tyson bèn thật thà hỏi hắn.

“Cậu thì sao?”

“Hả?”

“Còn chưa định ổn định sao?”

Bàn tay cầm rượu của Dương Quang chợt khựng lại, sau đó nhíu mày hỏi Tyson, “Sao lại hỏi chuyện này?”

“Không thích trả lời thì cứ xem như tôi chưa hỏi gì.”

Tyson quen biết với Dương Quang cũng được mười mấy năm, y rất ít khi nào hỏi đến việc đời tư của Dương Quang, chỉ là vừa nãy nghe Dương Quang cảm thán mới đột nhiên hỏi ra.

“Không phải là không vui.” Dương Quang khép nửa mắt nhìn rượu trong ly, nói: “Tôi chỉ sợ nói ra rồi anh sẽ không vui.”

Với giao tình của hắn và Tyson, hắn thật không muốn giấu giếm vị to con này.

“Sao tôi lại không vui?” Tyson nói: “Cậu không thích phụ nữ, dù sao cũng sẽ không coi trọng vợ tôi được, những người khác…”

“Những người khác thế nào?” Thấy sắc mặt y khẽ thay đổi, Dương Quang cười cười nhìn theo tầm mắt của y, không hề bất ngờ khi thấy Dương Hi Ngôn đang đi về phía này.

“Chú hai.” Bước đến cạnh Dương Quang, Dương Hi Ngôn gật đầu với Tyson, chào một tiếng, “Thầy.”

Dương Quang xoa vết bầm xanh dưới cằm cậu, hỏi: “Thua rồi?”

“Không có.”

“Hai người…” Tầm mắt của Tyson lướt qua lướt lại giữa hai người bọn họ, y nhíu mày, vẻ mặt nhìn Dương Quang trở nên nghiêm túc hơn, “Cậu muốn nói là cái này?”

“Ừ.”

Tyson vươn tay, còn chưa chạm đến Dương Quang, Dương Hi Ngôn đã chắn trước mặt hắn.

Mặc dù cậu không biết giữa hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có thể thấy rõ sự trách cứ trên mặt Tyson. Cắn chặt bờ môi, cả người Dương Hi Ngôn rơi vào trạng thái đề phòng.

“Dương Quang, cái này không thể nói đùa.” Cách một Dương Hi Ngôn, Tyson trừng Dương Quang.

Chuyện liên quan đến Dương Hi Ngôn, Tyson chỉ phản ứng thế này xem như đã đủ bình tĩnh.

Dương Quang liếc y, “Có khi nào tôi nói đùa với anh chưa?”

“Cậu…” Tyson không thấy được một chút ý tứ đùa giỡn nào từ vẻ mặt bình tĩnh của hắn, y hỏi Dương Quang: “Hai người là thật?”

Dương Quang bĩu môi, “Vậy còn phải xem anh muốn nghe chính miệng tôi nói ra, hay đợi sau này nghe từ miệng người khác.”

Dương Quang không phải kiểu người dám làm không dám nhận, nếu hắn đã chính miệng thừa nhận, đương nhiên cũng sẽ chuẩn bị tốt cho việc công bố với mọi người trong tương lai.

Giấy không gói được lửa, trên đời này chẳng có vách tường nào không lọt gió.

“Tôi khó mà tiếp nhận được.” Y nhìn Dương Quang, lại nhìn Dương Hi Ngôn, rồi nói: “Hai người đi đi, sau này…”

“Đừng đến Ám Dạ nữa?”

“Tôi không có nói vậy.” Sắc mặt Tyson hơi khó coi, “Chuyện này tôi sẽ không nói với chị dâu cậu, cô ấy nhất định không thể tiếp thu, trước mặt cô ấy chú ý một chút là được.”

Dương Quang hơi kinh ngạc, nhưng chỉ vỗ vai y, không nói gì thêm, dẫn Dương Hi Ngôn rời khỏi Ám Dạ.

Với người bình thường mà nói, loại quan hệ này sẽ không có ai dễ dàng chấp nhận. Nói thật thì Dương Quang đã chuẩn bị tốt việc bị Tyson đuổi ra khỏi cửa, không ngờ rằng người đàn ông to xác kia chỉ nói với hắn khó mà tiếp nhận, những việc khác đều không hề thay đổi.

Tôi không đồng ý cách làm của cậu, nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu.

“Sao đột nhiên lại nói vói thầy?” Nhìn thấy nụ cười trên mặt Dương Quang, Dương Hi Ngôn có chút khó hiểu nghiêng đầu, “Sẽ bị mắng.”

“Sẽ không đâu.” Nhiều năm quen biết, Dương Quang hiểu rõ bạn bè mình là người thế nào, Dương Quang nói: “Y cần thời gian để tiếp nhận thôi.”

Chọn lựa nói với Tyson, cũng vì biết y coi trọng Dương Hi Ngôn, nếu về sau không có gì thay đổi, đứa nhỏ này vẫn sẽ theo bên cạnh mình… Vậy Tyson cũng nên chuẩn bị tâm lý, ít nhất cũng nên hiểu rõ nguyên do.

“Chú hai?” Không hiểu sao ánh mắt của Dương Quang lại đột nhiên tối xuống, mà Dương Hi Ngôn vẫn luôn nhìn hắn.

Dương Quang mở miệng, lại hỏi về một vấn đề không hề liên quan, “Hôm nay là ngày mười bảy tháng năm nhỉ?”

“Dạ.” Ngày này làm sao?

Dương Quang cười cười, dường như không có việc gì nói, “Chỉ là nhớ đến một vài chuyện thôi.”

Còn năm tháng lẻ bảy ngày.

.



“Anh cả, mấy hôm nay Hồng Vân Bằng không ra khỏi cửa. Hôm nay lại ra ngoài một chuyến, gã quá cảnh giác, mấy anh em cũng không dám đến gần, chỉ biết hình như gã có hẹn gặp mặt ai đó, đối phương là nam hay nữ thì không nhìn rõ.”

Triệu Đông báo cáo kết quả theo dõi, lại có chút thấp thỏm nhìn Dương Quang một cái, sợ hắn không vừa ý với báo cáo này, Triệu Đông nói: “Em gọi thêm mấy người qua, nếu cần thiết em sẽ tra rõ toàn bộ người trong tiệm ăn đó…”

“Không cần…”

“Anh cả?”

Dương Quang phất tay, “Sắp xếp người một chút, tra rõ thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của gã cũng như những nơi thường ra vào, ngoại trừ Hồng Môn ra đều tra hết, đừng đối đầu với người của ông ba Hồng.”

“Ý của anh cả là giết bằng mọi giá?”

Dương Quang lạnh lùng nhếch môi, “Còn không như vậy sẽ có người tiếp nhận nhiệm vụ giết anh, anh chết trước hay gã chết trước, vậy còn phải xem ai ra tay nhanh hơn.”

“Em hiểu rồi.” Sắc mặt Triệu Đông thay đổi, không nói thêm lời vô nghĩa nữa, lập tức báo cáo cho xong những chuyện khác rồi nhanh chóng rời khỏi phòng sách của Dương Quang.

Vừa ra cửa Triệu Đông đã gọi điện cho Tuần Thành, “Anh Thành, gọi một đội của lão Mạc đến phòng thủ Tất Viên, em có nhiệm vụ của anh cả, mấy ngày nay không thể bảo vệ chỗ này, thằng cháu kia xem chừng sẽ mời sát thủ, chúng ta phải đề phòng một chút.”

Vừa nói vừa bước ra ngoài, lúc gặp Dương Hi Ngôn ở chân cầu thang, Triệu Đông vội vàng che loa lại, nói với Dương Hi Ngôn: “Cậu Ngôn, mấy ngày nay nếu địa bàn không có việc gì cậu cũng đừng ra ngoài, nếu có đi thì dẫn theo nhiều người một chút.”

Dương Hi Ngôn gật đầu, thấy Triệu Đông vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, đôi mắt đen tuyền của Dương Hi Ngôn hiện lên sự tàn bạo.

Chú hai gặp nguy hiểm!

“Hi Ngôn!”

Dương Quang tắm rửa xong bước ra đã thấy trong phòng nhiều hơn một người, đang chiếm cứ nửa cái giường của hắn. Dương Hi Ngôn đang tựa vào đầu giường xem album hình.

Bao nhiêu tấm hình Thiệu Phong chụp Dương Quang đều bỏ vào quyển album này, một lần nữa xem lại hình ảnh khi trước của bản thân, tâm tình của Dương Hi Ngôn đã không còn giống khi trước nữa.

“Dạ.” Đáp một tiếng, Dương Hi Ngôn dứt tầm mắt ra khỏi album, nhìn về phía thân thể để trần còn lưu lại một chút nước chảy dọc xuống của Dương Quang, rồi lướt qua cằm, mũi cho đến khi đối diện với con ngươi sâu thẳm kia.

Khẽ mím môi, Dương Hi Ngôn hỏi: “Được không?”

Lần trước cậu muốn vào khiến Dương Quang không vui, Dương Quang không hề bài xích hành động thân thiết giữa cậu và hắn, nhưng cũng chỉ dừng ở đó.

Cậu biết Dương Quang vẫn luôn do dự, nguyên nhân là gì Dương Hi Ngôn không hỏi, bởi vì Dương Quang nói sẽ thích ứng.

“Tôi nói không được, em sẽ làm sao?”

“Em đi.” Vờ vén chăn đứng dậy, sắc mặt Dương Hi Ngôn rất bình tĩnh.

“Thôi đi.” Dương Quang không bỏ lỡ một chút ảm đạm trong mắt cậu, hắn lắc đầu cười cười, lau khô tóc rồi xốc chăn lên ngồi vào bên cạnh Dương Hi Ngôn.

Dương Hi Ngôn vẫn luôn nhìn hắn, dường như đang tìm kiếm gì đó, cậu muốn nhìn xem biểu tình của Dương Quang có chút nào miễn cưỡng hoặc mất hứng hay không.

“Tôi không có không vui.” Bé con này vẫn luô để ý đến thái độ của hắn quá mức, Dương Quang cũng rất bất đắc dĩ.

Hắn biết lí do Dương Hi Ngôn xuất hiện ở đây, từ khi Triệu Đông bắt đầu tăng thêm phòng thủ cho Tất Viên vào buổi chiều, vẻ mặt Dương Hi Ngôn vẫn luôn mang theo vài phần đề phòng, Dương Quang đi đến đâu cậu theo đến đó, một bước không rời.

Dương Quang hỏi: “Lo cho tôi sao?”

“Dạ.” Dương Hi Ngôn gật đầu, hỏi: “Hồng Môn muốn ra tay sao?”

“Ừ, đừng lo lắng.”

Kết quả buổi gặp mặt hôm ấy Dương Hi Ngôn chưa từng hỏi đến, cậu tin rằng Dương Quang sẽ nói với cậu những chuyện cần thiết, vì thế rất ít khi cậu chủ động hỏi điều gì.

Dương Hi Ngôn nói: “Em có thể lẻn vào, em nhớ rõ địa hình ở Hồng Môn.”

“Không cần đâu.” Vỗ lưng cậu, Dương Quang nói: “Tôi đáp ứng ông ba sẽ không xung đột chính diện với gã, gã cũng không thể ở trong Hồng Môn mỗi ngày không ra ngoài, Triệu Đông sẽ tìm cơ hội xử lí gã.”

Dương Hi Ngôn không nói nữa, chuyện Dương Quang đã có sắp xếp cậu sẽ không tự làm khác đi, nhích lại gần hôn lên môi Dương Quang, lực chú ý của cậu lại trở về quyển album trên tay.

Trong đó ngoài hình của Dương Hi Ngôn còn có một tấm nửa người của Dương Quang. Đó là lúc ông Kỳ tuyên bố hắn trở thành bang chủ đời tiếp theo, ép buộc hắn phải để Tuần Thành chụp hình.

Đàn em dưới quyền của Diệm Bang nhiều như vậy, Dương Quang không thể gặp hết từng người, nhưng đàn em lại không thể không biết anh cả nhà mình là ai, tấm hình này để dùng vào việc đó.

Thấy Dương Hi Ngôn không chớp mắt nhìn tấm hình kia, Dương Quang nhíu mày, “Có gì đẹp đâu.”

Dương Hi Ngôn nói: “Chú hai rất dễ nhìn.”

Ngũ quan của Dương Quang không tồi, đường nét sắc sảo, cứng rắn, mà người đàn ông trong hình lại ít đi vài phần trầm ổn so với hiện tại, trên mặt còn mang theo sự tùy hứng của tuổi trẻ. Ánh mắt hắn nhìn vào ống kính tựa hồ có chút bất mãn, vì thế mà có thêm cả một chút tức giận. Đôi mắt sắc bén kia dường như có thể xuyên qua ống kính, khiến người khác vừa nhìn đã biết đây không phải một tên dễ chọc.

“Ai lại nói đàn ông dễ nhìn chứ?” Đối với từ miêu tả của cậu, Dương Quang hơi không vui, “Em nên nói tôi lớn lên rất đẹp trai hoặc là ngầu hoặc là…”

“Dạ?” Đợi mãi không thấy hắn nói tiếp, Dương Hi Ngôn nghiêng đầu nhìn Dương Quang.

Dương Quang bĩu môi, vứt quyển album trong tay cậu sang một bên, “Đi ngủ!”

Hắn đâu có kiếm cơm bằng mặt, cũng không cần thảo luận với Dương Hi Ngôn về loại đề tài nhàm chán này.

Theo hắn thấy, tướng mạo là cha mẹ cho, cũng chỉ có tác dụng cảnh đẹp ý vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play