Hạ Băng hoàn thành tất cả các công việc thì trời đã gần sáng, vì được nghỉ lễ nên anh ngủ liền một mạch đến khi bị Quách Thụy Dương đánh thức.

Sau khi Quách Thụy Dương tuyên bố sẽ sống chung với anh thì đại não của anh hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy. Anh phải làm sao đây? Ngày nào anh cũng bị cậu nhìn chằm chằm như sói rình mồi rồi còn phải trổ tài diễn xuất ảnh đế Oscar giả vờ như không biết chuyện gì? Anh không muốn đang ở nhà mà còn phải diễn 24/24 giờ, anh thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng Hạ Băng không diễn thì thế nào? Chẳng lẽ nói thẳng với Quách Thụy Dương là anh không diễn nữa, anh mệt rồi, bảo cậu không được quấy rầy anh nữa, mau mua vé máy bay trở về quê sao?

Nhưng mà Quách Thụy Dương không có thổ lộ với anh, nếu anh nói như vậy thì khác gì tự mình đa tình? Nếu như sau này Quách Thụy Dương đổi ý muốn đi tìm bạn gái thì bọn họ còn có thể làm bạn bè nữa không?

Còn có một vấn đề nghiêm túc khác đó là Hạ Băng với cậu đã hình thành một hình thức ở chung với nhau, giống như một đứa trẻ nhỏ lì lợm la liếm với mẹ và bà ngoại, làm sao có thể thay đổi được? Dù Hạ Băng có nói cái gì thì cậu còn không phải cười ha ha ha rồi giả ngu cho qua?

Hạ Băng bên này vô cùng phiền não còn Quách Thụy Dương bên kia thì lại vừa ngâm nga một bài hát vừa lấy hết đồ đạc trong vali ra rồi bỏ vào tủ quần áo, WC và các chổ khác. Sau khi dọn dẹp xong thì chạy đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Băng hỏi: "Ca, tối nay anh muốn ăn gì? Em nấu cho."

"Cà chua xào trứng gà, thịt heo xé, em nấu được không?" Hạ Băng đưa ra một yêu cầu, "Nếu em nấu ngon thì anh sẽ cho em ở lại vài ngày, còn nếu không ngon thì ngày mai anh sẽ giúp em đặt vé máy bay trở về Vũ Hán."

Quách Thụy Dương lắc đầu nói: "Ăn ngon là không thể nhưng em sẽ không trở về, em ăn Tết với anh."

Hạ Băng gãi gãi tóc, uyển chuyển nhắc nhở Quách Thụy Dương: "Jerry à, sao em không tìm một cô gái nào đó rồi cùng nhau ăn tết? Tháng này không tìm được bạn gái à? Tham gia gameshow cũng không quen được cô gái nào sao?"

"Có, em quen được một cô gái rất xinh đẹp."

Hạ Băng vui mừng: "Vậy sao em không đi tìm cô ấy?"

"Cô ấy rủ em đi ăn cơm nhưng em không có hứng thú với cô ấy nên đã từ chối, sau đó cô ấy tuyệt giao với em."

"Lâu lắm mới có một cô gái rủ em đi ăn cơm, sao em lại từ chối?"

"Ca, anh có biết anh bây giờ rất giống ai không?" Quách Thụy Dương nói.

"Ai?" Hạ Băng hỏi.

"Ba em. Mỗi lần em về nhà thì ba em đều dùng giọng điệu vô cùng đau đớn như thế này nói chuyện với em, giống y như đúc."

"Anh hùng nên suy nghĩ giống nhau."

"Không phải, sao em lại không có cô gái nào rủ đi ăn cơm chứ? Quanh năm suốt tháng có rất nhiều cô gái muốn hẹn hò với em, các cô ấy hẹn em thì em phải đi à? Em còn phải lựa chọn nữa chứ?"

"Vâng, vâng, vâng, em nói rất đúng, còn phải xem em có hài lòng hay không nữa, sau đó mới lật thẻ thị tẩm."

"Em đã nói rồi, em sẽ nghe theo lời bác sĩ không yêu đương bừa bãi nữa. Bây giờ em chỉ hẹn hò với người mà em biết không bị nhiễm HIV thôi."

"...... Vậy em biết được những ai rồi?"

"Hiện giờ thì em chỉ biết mỗi anh là không có vấn đề thôi."

"......" Hạ Băng không biết nên trả lời lại như thế nào, nghĩ thầm có lẽ cậu chỉ lỡ miệng mà thôi, không tính là thổ lộ nên đành phải xem như không nghe thấy.

Quách Thụy Dương cũng không ý thức được mình đã nói cái gì. Cậu búng tay một cái đi đến tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, vừa tìm vừa nói: "Ăn tối xong, em với anh đi mua pháo hoa nhé! Có thể đốt pháo hoa rồi!"

"Em bao nhiêu tuổi rồi còn muốn đốt pháo hoa?" Cháu trai của Hạ Băng cũng rất thích đốt pháo hoa.

"80 tuổi cũng có thể đốt pháo hoa mà. Em muốn mua loại pháo hoa nổ mạnh ở trên bầu trời!"

"Em tự đi mà mua, anh muốn ở nhà ngủ."

"Đi một chút với em thì có làm sao? Ca ~ sao anh lại nhẫn tâm với em như vậy ~"

Để ngăn chặn hành động làm nũng ghê tởm của Quách Thụy Dương thì Hạ Băng đành phải đồng ý.

Quách Thụy Dương lại nhớ tới lời nói của tiểu Lôi: Hạ Băng sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cậu.

Sau khi Quách Thụy Dương nắm giữ được chân lý này thì cậu luôn ở trạng thái mừng rỡ như điên, cậu cảm thấy cậu có thể nghĩ ra rất nhiều cách "Tra tấn" Hạ Băng.

Quách Thụy Dương nấu ăn ở trong phòng bếp, vì không quen với cách sắp xếp dụng cụ nhà bếp và vị trí các lọ gia vị nên liên tục chạy ra hỏi Hạ Băng, cuối cùng Hạ Băng dứt khoát đi vào phòng bếp chỉ dẫn cậu.

Lúc Quách Thụy Dương xào rau còn cầm điện thoại xem công thức nấu ăn trên mạng, làm từng bước một, tay chân luống cuống. Hạ Băng không thể chịu đựng được nữa nên xén tay áo giúp đỡ cậu.

Toàn bộ phòng bếp bị Quách Thụy Dương làm cho rối loạn hết cả lên, lúc cậu nấu xong liền hét lên: "Xong rồi!". Sau khi lấy bát đĩa ra thì Hạ Băng muốn đi dọn dẹp phòng bếp. Anh thề sau này sẽ tự mình nấu ăn để khỏi tốn thời gian dọn dẹp.

Hạ Băng đang dọn dẹp ở trong phòng bếp thì Quách Thụy Dương đi vào kêu anh ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy Hạ Băng mặc áo ngủ đứng lau bếp gas thì cậu liền im lặng đứng nhìn anh.

Hạ Băng quay lưng về phía Quách Thụy Dương nên không phát hiện cậu đang nhìn chằm chằm vào vòng eo của mình và còn nuốt nước miếng.

Hạ Băng quay đầu lại thì nhìn thấy Quách Thụy Dương đang dựa vào cửa bếp nhìn anh, ánh mắt nóng như lửa đốt làm cho anh kinh hãi không thôi. Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cậu liền nhìn sang chỗ khác, nói: "Ca, mau ra ăn cơm thôi."

Hạ Băng dọn dẹp xong phòng bếp thì đi rửa tay, sau đó mới ra ngoài. Hai người ngồi ở trong phòng ăn và bắt đầu ăn cơm tối. Mặc dù có sự giúp đỡ của Hạ Băng nhưng nguyên liệu và gia vị đều do Quách Thuỵ Dương lựa chọn. Hạ Băng ăn một hai miếng thì cảm thấy mùi vị không tệ nên ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm.

"Chết rồi, anh ăn hơi nhiều."Hạ Băng ăn xong liền hối hận, phải chạy bộ bao nhiêu vòng mới được đây!

"Không sao đâu, em chạy bộ với anh."

Nếu Hạ Băng rảnh rỗi thì sẽ chạy bộ ở công viên gần nhà vào mỗi buổi sáng, nhưng nếu bận rộn thì chỉ có thể dành ra một ít thời gian tập gym ở nhà. Nhà anh có ba phòng trong đó có một phòng dành để chứa các dụng cụ tập gym.

Ăn xong cơm tối, Quách Thụy Dương tự giác đi rửa chén còn Hạ Băng đi thay quần áo chuẩn bị đưa cậu đến phố Hoa gần đây mua pháo hoa.

Trong tám tháng sống cùng với Hạ Băng cậu đã học được rất nhiều quy tắc để phòng không bừa bộn và rối loạn, mặc dù khi trở về căn hộ của mình thì vẫn lộn xộn nhưng khi ở với anh thì cậu sẽ cố gắng giữ ngăn nắp.

Sau khi rửa chén xong thì cậu thấy Hạ Băng cầm cây lau nhà lau sàn bếp, Quách Thụy Dương liền nhớ kỹ chi tiết này.

Hai người đi ra ngoài mua pháo hoa, lúc ở trong thang máy Quách Thụy Dương hỏi Hạ Băng: "Gần đây fan tư sinh có đến nhà anh không?"

"Gần đây thì không thấy."

"Có lẽ bọn họ cũng trở về nhà ăn Tết."

"Có thể là thế."

"Chúng ta đi bằng gì vậy anh?"

"Đến bãi đỗ xe, anh sẽ lái xe."

Chỉ còn bốn ngày nữa là bước sang năm mới, trợ lý Hạ Băng cũng được nghỉ lễ.

Bởi vì tìm chổ đậu xe rất tốn thời gian nên khi đi làm thì trợ lý sẽ đến đưa đón anh nhưng những lúc riêng tư thì anh sẽ tự mình lái xe.

Quách Thụy Dương nói: "Em cũng muốn lái xe!"

"Em có bằng lái xe chưa?"

"Rồi nha! Em có bằng lái xe từ hồi 18 tuổi."

"Anh lái vẫn tốt hơn, em không quen thuộc đường xá chổ này, em biết phố Hoa ở đâu không?"

"Em không biết nhưng có ứng dụng chỉ đường mà."

"Nếu em muốn lái thì em lái đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play