Hạ Băng thấy bệnh tình của Quách Thụy Dương đã ổn định nên mấy ngày sau đó liền tìm cớ không đi đến bệnh viện xem cậu. Bộ phim này cũng chuẩn bị quay xong, chỉ còn vài ba ngày nữa là đóng máy.
Lúc Quách Thụy Dương nằm viện thì có xin đạo diễn nghỉ mấy ngày, vừa vặn mấy ngày này cậu cũng không có cảnh quay, nếu là góc quay phụ thì tìm một thế thân là được.
Hai ngày sau Quách Thụy Dương được xuất viện. Hạ Băng cũng không đi đón cậu nhưng bảo tiểu Trương đi qua thanh toán viện phí cho Quách Thụy Dương.
Một hai ngày đầu Quách Thụy Dương còn nhắn tin Wechat cho Hạ Băng, nhưng thấy anh không trả lời lại nên cũng từ bỏ.
Lúc này Hạ Băng lên kế hoạch cách ly với Quách Thụy Dương. Hai ngày cuối cùng ở đoàn phim Quách Thụy Dương phải trở lại quay phim nhưng Hạ Băng đã hết cảnh quay nên đã rời đi trước đó. Tính sơ qua cũng đã có mười ngày chưa gặp nhau.
Sau khi bộ phim đóng máy Hạ Băng cũng không đi ăn liên hoan. Các công việc cần phải hoàn thành trước năm mới vì thế cả Hạ Băng và Quách Thụy Dương đều vội vàng đến mức không có thời gian để ngủ nói gì đến gặp nhau.
Quách Thuỵ Dương thì đi ghi hình các chương trình tạp kỹ, luyện tập biểu diễn, còn quay rất nhiều quảng cáo và chụp tạp chí, bận rộn đến mức cậu không có thời gian chạm vào cốc tự sướng.
Lịch trình kín mít nên không có thời gian để suy nghĩ miên man, Quách Thụy Dương cảm thấy lời nói của Hạ Băng rất có đạo lý, người trẻ tuổi nên làm những việc có ý nghĩa, không thể chỉ nghĩ đến cốc tự sướng được?
Lúc Quách Thuỵ Dương đi ghi hình một chương trình tạp kỹ thì có một khách mời nữ khá thân với cậu đã chủ động mời cậu đi ăn cơm riêng, theo lý mà nói thì khách mời nữ này hoàn toàn là gu thẩm mỹ của cậu, từ khuôn mặt thiên sứ đến body ma quỷ mà cậu lại cấm dục trong thời gian dài như vậy thì đáng lẽ cậu phải hưng phấn mới đúng nhưng cậu lại hoàn toàn không có hứng thú, ngay cả lời mời ăn cơm riêng cậu cũng từ chối.
Cậu cảm thấy bản thân xong đời rồi, cậu nghi ngờ xu hướng tình dục của mình đã thay đổi nên xem trộm một bộ GV nhưng cậu cảm thấy đần độn vô vị, không hề có hứng thú. Nhưng chỉ cần cậu xem những tấm ảnh tạp chí có hơi gợi cảm hoặc lộ ra chút thịt của Hạ Băng thì cậu liền cần cốc tự sướng đến giúp đỡ.
Trước năm mới 5 ngày, cuối cùng cậu cũng hoàn thành xong mọi công việc, có thể về nhà nghỉ lễ nhưng cậu vẫn chưa mua vé máy bay về nhà, cậu còn đang do dự có nên về nhà ăn tết hay không.
Tiểu Lôi được nghỉ lễ nên cũng trở về quê. Ngày đi làm cuối cùng thì thấy Quách Thụy Dương thở ngắn than dài, nên hỏi cậu: "Anh làm sao vậy?"
"Đã một tháng rồi tôi chưa gặp Hạ Băng ca, anh ấy lại không để ý đến tôi, bây giờ là tết Nguyên Đán không biết anh ấy có về quê hay không."
Tiểu Lôi thấy bộ dáng của cậu thì cảm thấy rất kỳ quái: "Sao anh không gọi điện thoại cho Hạ Băng ca hỏi một chút?"
Quách Thụy Dương nói: "Tôi sợ quấy rầy anh ấy, hơn nữa dạo trước cũng không có thời gian gọi điện cho anh ấy, ngày nào cũng làm việc tới gần sáng mới tan làm."
"Vậy bây giờ anh mau gọi điện đi! Hai người không phải là bạn tốt hay sao? Gọi điện thoại thì có làm sao?" Tiểu Lôi cảm thấy hai người bọn họ thật sự rất kỳ lạ.
"Hạ Băng ca sẽ không chê tôi phiền chứ?"
Tiểu Lôi nhịn không được nói: "Nếu Hạ Băng ca muốn chê anh phiền thì cũng không phải do cuộc điện thoại hôm nay, Hạ Băng ca sao không biết anh phiền phức chứ? Hạ Băng ca còn đưa anh đi bệnh viện nằm viện chẳng lẽ lại chịu không nổi một cuộc điện thoại?"
Quách Thụy Dương nghĩ thầm, tại sao tất cả mọi người đều dùng những câu hỏi như này để nói chuyện với cậu, đây là chuyện của cậu hay là chuyện của mọi người?
"Cho nên dù tôi làm cái gì thì Hạ Băng ca cũng không chê tôi phiền đúng không?"
"Sai, phải là dù anh làm cái gì thì Hạ Băng ca cũng cảm thấy phiền, dù sao đều là phiền nên anh làm phiền nhiều hay ít thì có liên quan gì chứ?"
Lời nói của tiểu Lôi làm đả thông hai mạch Nhâm Đốc của Quách Thụy Dương -- đúng vậy! Tại sao cậu lại sợ quấy rầy Hạ Băng chứ! Dựa vào cái gì! Nhẫn làm cho cậu vô cùng khó chịu! Nhẫn làm cho cả người cậu phát cáu! Nhẫn làm cho cậu mắc bệnh liệt dương xuất tinh sớm! Nhẫn làm cho cậu ngay cả cốc tự sướng cũng không cần!
Dù sao đều là phiền phức, vậy tại sao cậu lại không lì lợm la liếm giống như trước khi phát hiện ra tâm ý của mình chứ? Lúc đó cậu đã hạnh phúc biết bao nhiêu!
Trọng điểm Tiểu Lôi nhắc nhở cậu là dù cậu có gây phiền phức nhiều như thế nào thì Hạ Băng đều cảm thấy không sao cả, tức là Hạ Băng không coi cậu là "người khác".
Sao cậu lại ngu ngốc như vậy chứ? Sao cậu lại tự động coi "người khác" trong miệng Hạ Băng là nói cậu chứ? Sao cậu lại lãng phí hơn một tháng không đi tìm Hạ Băng chứ?
Quách Thụy Dương ôm Tiểu Lôi nhảy cẫng lên nói: "Tiểu Lôi cảm ơn em! Tôi đi tìm Hạ Băng ca đây, em mau về quê đi! Năm sau gặp lại!"
Quách Thuỵ Dương canh cánh trong lòng chuyện Hạ Băng đáp ứng với cậu là sau khi cậu hết bệnh thì muốn làm cái gì đều được. Đến nỗi cậu đã suy nghĩ thật lâu nên làm như thế nào mới có thể đến ở nhà Hạ Băng mà không khiến Hạ Băng nghi ngờ.
Bốn giờ chiều, Quách Thụy Dương thu dọn xong hành lý vui vẻ đi đến Cảnh An Uyển, đứng ở cổng lớn gọi điện thoại cho Hạ Băng, Hạ Băng nghe máy khi vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.
"Ca, anh có ở nhà không?"
"Ừm, anh đang ở nhà." Giọng Hạ Băng hơi khàn khàn, "Làm sao vậy, em không về quê à?"
"Anh ở tòa nhà bao nhiêu, phòng số mấy trong Cảnh An Uyển vậy?"
"Tòa mười ba phòng 1503, làm sao vậy?"
"Em đến chúc Tết anh."
"Bây giờ còn chưa tới Tết mà?"
"Em tới chúc mừng năm mới, anh chờ em, hai phút nữa em sẽ đến trước phòng của anh."
"Jerry từ từ đã!"
Quách Thụy Dương khuôn mặt tràn đầy ý cười, cậu cúp điện thoại sau đó quẹt thẻ đi vào tiểu khu -- cậu vẫn còn giữ thẻ ra vào tiểu khu mà bạn gái cũ đã đưa cho cậu.
Bạn gái cũ của cậu ở tòa nhà mười bốn bên cạnh tòa nhà mười ba nên cậu quen cửa quen nẻo đi đến tầng mười ba và ấn chuông cửa 1503.
Rất nhanh có người ra mở cửa.
Quách Thụy Dương đi thang máy lên tầng 15, thang máy này chia thành hai thang máy nhỏ, cậu vừa mới đến tầng 15 thì đã thấy Hạ Băng mặc áo ngủ đang dựa vào cạnh cửa chờ cậu.
Quách Thụy Dương vừa nhìn thấy Hạ Băng thì trái tim đột nhiên kinh hoàng, đập loạn xạ không tuân theo quy luật. Tóc tai Hạ Băng rối bời, áo ngủ hơi xốc xếch, có thể nhìn thấy được một chút cơ ngực với cơ bụng. Gương mặt anh vẫn còn chưa tỉnh ngủ cau mày nhìn cậu.
"Em mang vali lại đây làm gì? Muốn bắt kịp chuyến bay trở về Vũ Hán à?" Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương nhìn chằm chằm vào ngực anh nên cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện quần áo của mình không được chỉnh tề, anh im lặng sửa sang lại.
Quách Thụy Dương đẩy mạnh vali vào trong phòng Hạ Băng rồi nhìn xung quanh nói: "Ca, wow, nhà anh có ba phòng luôn! Nhà thật lớn!"
Hạ Băng khóa cửa lại rồi đi rót ly nước cho Quách Thụy Dương, cậu nhận lấy ly nước, vừa uống nước vừa nói: "Ca, nhà anh sạch ghê! Anh rất ít khi ở nhà à?"
"Mỗi ngày anh đều trở về nhà." Hạ Băng không hiểu Quách Thụy Dương lại đây làm gì, trong một tháng cách ly này Hạ Băng cũng bỏ ra không ít nỗ lực, mặc dù rất muốn hỏi cậu đã đi kiểm tra lại chức năng gan chưa nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống bảo tiểu Lôi nhắc nhở cậu.
"Ồ, công ty của em nghỉ lễ ăn Tết, tất cả mọi người đều trở về quê nên chung cư cũng không có người ở. Anh không về quê à?" Quách Thụy Dương lại nói.
"Chắc là anh không về." Thực ra trong nhà Hạ Băng cũng không còn người nào nên anh không quá thích về quê.
"Vậy tốt quá, em cố ý mang vali lại đây là muốn ở cùng với anh, sợ anh ăn tết một mình lạnh lẽo." Quách Thụy Dương hao tổn tâm cơ tìm một cái lý do như vậy.
Hạ Băng ngây ngẩn cả người: "Em không về quê?"
Quách Thụy Dương lắc đầu: "Em không về, ở nhà rất lạnh."
"Từ từ, nơi này là Bắc Kinh, nhà em ở Vũ Hán chứ không phải ở Cáp Nhĩ Tân."
"Ở Hán Khẩu không có máy sưởi."
"Vũ Hán năm nay không lạnh sao? Em muốn loại máy sưởi nào?" Hạ Băng nói xong thì phát hiện Quách Thụy Dương đang cười hì hì với anh mới cảm thấy mình còn cùng cậu cãi cọ về vấn đề lạnh hay không lạnh nữa thì quá ngu ngốc.
Quách Thụy Dương giống như lợn chết không sợ nước sôi, Hạ Băng hít sâu một hơi, hỏi: "Em định ở đây bao lâu?"
"Ăn Tết xong em sẽ đi." Quách Thụy Dương dõng dạc.
"Ai đồng ý cho em ở nhà anh?" Hạ Băng nổi giận.
Quách Thụy Dương tủi thân nhìn Hạ Băng, nói: "Chính miệng anh nói sau khi em hết bệnh thì muốn làm cái gì đều được."
"Anh nói là em dùng cốc tự sướng như nào cũng được chứ không phải nói là em làm cái gì đều được!" Hạ Băng nói không lựa lời.
"Nhưng dùng cốc tự sướng như thế nào là chuyện riêng của em mà đâu cần anh đồng ý. Anh không được quỵt nợ, rõ ràng anh đã nói là em muốn làm cái gì đều được, cho nên bây giờ em muốn đến ở nhà của anh." Quách Thụy Dương nói, "Em sẽ trả tiền thuê nhà và tiền điện nước, em cũng sẽ tự mua thức ăn và tự nấu ăn! Anh coi em như ốc đồng cô nương là được, xem như em không tồn tại!"
"Em nặng tận 75 ký, sao anh có thể xem em như không tồn tại được!"
"75 ký cũng không quá nặng mà, ca, anh không cần phải cường điệu như vậy, em cũng không định làm công chúa cho anh ôm."
Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương đã đẩy vali vào trong phòng lại còn nhìn hết phòng này sang phòng khác thì không khỏi đau đầu.
"Ca, em thấy giường phòng ngủ của anh thật lớn, có phải rộng hai mét không?"Quách Thụy Dương chuẩn bị đẩy hành lý vào phòng ngủ.
Hạ Băng đau lòng không phải là vì chuyện phòng ngủ mà là cách ly đã một tháng nhưng Quách Thụy Dương vẫn không có khôi phục lại bình thường, hoàn toàn không có ý định di tình biệt luyến.
"Em muốn ở đây thì ở phòng khách, phòng ngủ là của anh." Hạ Băng nói.
Quách Thụy Dương dương đông kích tây thành công thì đẩy vali vào phòng khách. Gấp cái gì chứ, một ngày nào đó cậu sẽ đi đến phòng ngủ.
Sau khi Quách Thụy Dương ném vali vào trong phòng khách thì đi ra tìm Hạ Băng. Lúc này Hạ Băng đang ngồi ở trên sô pha, vẻ mặt bất lực.
Quách Thụy Dương không khỏi bội phục tiểu Lôi, giống như Tiểu Lôi nói Hạ Băng sẽ không từ chối cậu dù cho cậu có yêu cầu quá mức thì anh cũng sẽ đáp ứng cậu.
Khoảng thời gian trước đây cậu đã tự suy nghĩ rất lâu, cậu cảm thấy mình gây phiền toái cho anh, làm cho anh không vui vẻ nhưng hôm nay khi nghe được lời nhắc nhở của tiểu Lôi thì cậu nhớ lại tất cả những chuyện cậu đã làm với Hạ Băng trước đây, không có chuyện nào là không khiến người khác giận sôi máu nhưng anh đều nguyện ý?
Cậu còn nhớ tới khoảng thời gian trước Lệ tỷ có tra khảo cậu với Hạ Băng rốt cuộc là như thế nào, nhưng cậu khăng khăng là tình anh em xã hội chủ nghĩa, khăng khăng Hạ Băng là một người anh em trượng nghĩa làm cho Lệ tỷ cười lạnh. Lúc ấy Lệ tỷ liền nói Hạ Băng đối với người khác đều có một khoảng cách nhất định nhưng sao đến cậu thì lại thành trượng nghĩa sảng khoái?
Mặc dù Quách Thụy Dương không thể lý giải được điều đó nhưng cậu hành động theo bản năng thì không sai được. Cậu muốn ở cùng nhà với anh, muốn nhìn thấy anh mỗi ngày, mà thực tế đã chứng minh rằng anh không có từ chối cậu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT