- Tranh tài kết thúc, Đường Môn thắng.(Trịnh Chiến)

Kèm theo hắn tuyên bố, tranh tài trên đài vòng phòng hộ cũng tùy theo biến mất. Đường Vũ Đồng mình cũng có chút không giải thích được, mặc dù đột nhiên đối thủ này cho nàng mang đến phiền toái không nhỏ nhưng mọi người dù sao không có chết thù. Nàng không có tính toán đánh chết A Đức mà chỉ phế bỏ hắn nhưng ai ngờ A Đức hút máu của nàng xong liền bạo thể mà chết.

Đường Vũ Đồng đang suy nghĩ thì một tiếng bén nhọn kêu to chợt vang lên, ngay sau đó một đạo thân ảnh đã giống như màu đen nhanh như tia chớp lên tranh tài thai, cơ hồ là hắc quang chợt lóe đã đến Đường Vũ Đồng trước mặt, trắng nõn thon dài đích tay trảo chợt trước dò, năm cái dài đến hơn thước màu vàng lợt móng tay chợt bắn ra, chạy thẳng tới Vương Đông Nhi vào đầu bắt xuống.

Đường Vũ Đồng tuy đang suy nghĩ vẫn cảnh giác với tình huống xung quanh, ở đánh chết đối thủ một người vẫn cũng cảnh giác đối thủ. Đối mặt đột nhiên xuất hiện công kích không chút hoang mang, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung trong nháy mắt về phía sau mau né.

Một tầng bạch quang cũng tùy theo sáng lên, trực tiếp đem hai người cách trở ra. Xuất thủ chính là Trịnh Chiến.

Trịnh Chiến trong lòng vốn là nghẹn một hơi, đột nhiên lại gặp gỡ đến không tuân theo quy định tình huống, nhất thời giận tím mặt, một tầng nhũ bạch sắc màn sáng trong nháy mắt tịch quyển đã kia nói hắc sắc thân ảnh ôm trọn ở bên trong, trầm giọng phẫn nộ quát.

- Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng làm trái với quy tắc đánh lén đối thủ, vốn cuộc tranh tài phán định vì nhận thua.(Trịnh Chiến)

Trịnh Chiến vừa nói vừa dùng tay vung lên, một cổ vô hình đại lực trong nháy mắt đã kia thân là Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng Hắc y nhân quẳng đi ra ngoài, trực tiếp ném ra tranh tài thai. Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng không nghĩ tới Trịnh Chiến chẳng những ngăn cản hắn, còn phán định hắn thua trận tranh tài. Mới vừa rơi xuống đất, tựu hai cánh tay rung lên, một lần nữa nhảy tới tranh tài trên đài.

- Đừng cử động, ngươi vừa rồi hành vi đã làm cho ta động sát tâm.

Đường Long đột ngột xuất hiện chĩa bàn tay có long lân vào cổ Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng, sát khí trên người phun trào. Trịnh Chiến thấy tình huống bất ổn liền cảnh giác lên.

- Nàng giết đệ đệ của ta.(Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng)

Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng khàn khàn nhưng cũng có mấy phần khác thường từ tính giọng nữ ở đây hắc bào trung vang lên. Thanh âm lộ ra vẻ rất nhạt mạc nhưng vừa tựa hồ đầy dẫy vô tận sát cơ.

- Vô luận hắn và ngươi là quan hệ như thế nào, mới vừa rồi ở trong trận đấu hắn ngoài ý muốn tử vong đã thành sự thật mà ngươi nhưng không bị tranh tài quy tắc đánh lén đối thủ, cuộc tranh tài này phán định ngươi thua. Nếu như sau đó các ngươi còn có thể tham gia đoàn đội chiến, ngươi ra lại tràng.(Trịnh Chiến)

- Nàng giết đệ đệ của ta.(Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng)

- Trước khi chết, đệ đệ của ngươi không phải nói là Vũ Đồng trong huyết có chứa thứ gì đó sao? Hắn Hồn kỹ lấy hút máu đối thủ, đó là hắn tự làm tự chịu không liên quan đến nàng.

- Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ thì ta đành phải tại đây trấn áp ngươi.

- Ngươi thân là Phong Hào Đấu La lại hướng tiểu bối xuất thủ. Không cảm thấy mất mặt sao?(Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng)

- Mất mặt? Có thực lực mà không bảo vệ được người bên cạnh mình thì mất mặt có đáng là gì?

Đường Long đẩy bàn tay long lân về phía trước một chút, bàn tay hơi đâm vào cổ họng của Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng khiến máu chảy ra.

- Đủ rồi. Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng, ngươi không muốn chết thì trở về vị trí của mình.(Trịnh Chiến)

- Long Thần Đấu La, ngài thu lại vũ khí cũng như sát khí của mình đi.(Trịnh Chiến)

Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng hơi khiêng kỵ nhìn Đường Long sau đó xoay người đi xuống đài.

- Người trọng tài, trận tiếp theo ta nhận thua. Chúng ta Đường Môn cũng thay đổi người.(Đường Vũ Đồng)

- Đường Môn thứ tư tràng nhận thua thay đổi người. Hai bên tiếp theo tên dự thi đội viên ra sân.(Trịnh Chiến)

Tiêu Tiêu chợt lóe thân, liền lên tranh tài thai, đón nhận đi tới Đường Vũ Đồng.

- Tiêu Tiêu, cẩn thận một chút. Cái này Minh Ngọc Tông có chút quỷ dị, bọn họ tựa hồ là Cận Chiến Hồn Đạo Khí phối hợp Võ Hồn mà không phải Võ Hồn phối hợp Cận Chiến Hồn Đạo Khí.(Đường Vũ Đồng)

- Ừ.(Tiêu Tiêu)

Đường Vũ Đồng đi xuống đài ngồi ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo dùng bình sữa khôi phục Hồn Lực.

- Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng thật không đơn giản. Đoàn đội cuộc thi thời điểm, ngươi phải cẩn thận nàng.(Hoắc Vũ Hạo)

- Ừ, ta có thể cảm giác nàng khí tức trên thân cùng cái kia A Đức rất giống nhưng so với A Đức hơn cường đại. Nếu như ta không có phán đoán sai, nàng hẳn là một gã Hồn Đế.(Đường Vũ Đồng)

- Nữ nhân này là cả Minh Ngọc Tông trọng yếu. Bọn họ hiện tại mất đi một người. Nàng không phải là nghĩ muốn giết ta sao? Như thế này đoàn đội cuộc thi thời điểm không bằng để ta làm dẫn dắt rời đi nàng, các ngươi toàn lực đối phó những người khác.(Đường Vũ Đồng)

- Là ý kiến hay, có điều xem thử nàng có mắc mưu hay không?(Hoắc Vũ Hạo)

- Ngươi cứ an tâm giao cho ta?(Đường Vũ Đồng)

- Đã quên sao? Chúng ta xuất thân từ Sử Lai Khắc. Chúng ta Sử Lai Khắc khẩu hiệu là cái gì?(Hoắc Vũ Hạo)

- Đồng cấp vô địch.(Đường Vũ Đồng)

Minh Ngọc Tông chiến đội đội viên lên đài là một vị phái nữ, cùng lúc trước kia hai vị so sánh với, nàng tựu lộ ra vẻ bình thường rất nhiều. Tướng mạo được cho thanh tú, nhưng vóc người nhưng có chút không có trổ mã mở đích cảm giác, hơi có vẻ ngây ngô. Thần tình trên mặt lại có vẻ hết sức trầm ổn, tựa hồ cũng không có bị A Đức cái chết ảnh hưởng.

- Đường Môn – Tiêu Tiêu.(Tiêu Tiêu)

- Minh Ngọc Tông – Tần Nguyệt Nguyệt.(Tần Nguyệt Nguyệt)

Hai bên riêng của mình lui về phía sau, chủ trì tranh tài Trịnh Chiến tâm tình tựa như có lẽ đã khôi phục, để cho hai người riêng của mình lui về phía sau.

- Tranh tài bắt đầu.(Trịnh Chiến)

Theo hắn một tiếng này tuyên bố, hai bên cũng động, Tiêu Tiêu mở ra mảnh vụn bước, nhanh chóng hướng đối thủ vọt tới, tốc độ không nhanh không chậm nhưng rất có tiết tấu cũng không có nóng lòng thả ra Võ Hồn của mình mà Tần Nguyệt Nguyệt còn lại là hai tay ở trước người vừa nhấc, một đạo quang mang hiện lên, trong lòng bàn tay đã nhiều hơn một vật vũ khí. Vũ khí xuất hiện là đại khảm đao.

Đại khảm đao toàn bộ dài một trượng có thừa, đầu đao sẽ có đến gần ba thước, lưỡi đao khoan hậu, lưỡi đao phong duệ. Cả chuôi đại đao cũng tản ra một tầng thanh mưa lất phất sáng bóng. Từng vòng Hồn Hoàn từ Tần Nguyệt Nguyệt trường đao bay lên lên, rõ ràng cũng là năm cái hồn hoàn2 Hoàng 2 Tử 1 Hắc. Hơn nữa, chuôi này trường đao lại không phải là Hồn Đạo Khí mà chính là nàng Võ Hồn. Khí Võ Hồn vô luận bản thân sức nặng có bao nhiêu, đối với Hồn Sư mà nói cũng tương đương với không có. Khó trách nàng nhìn qua cũng không có gì lực lượng bộ dạng, lại có thể dễ dàng cầm lấy chuôi này đại đao.

Làm Tần Nguyệt Nguyệt khoảng cách Tiêu Tiêu còn có chừng hai mươi thước thời điểm, cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại một chút, thân hình nửa chuyển, trong tay đại đao tựu hướng Tiêu Tiêu phương hướng làm ra một cái hư chém động tác. Đại đao thượng đệ nhất Hồn Hoàn cũng tùy theo sáng lên. Một đạo thanh sắc đao mang chợt ra, dọc theo chém về phía Tiêu Tiêu phương hướng.

Đao mang cơ hồ trong nháy mắt tựu sáng lên, một tòa đại đỉnh không có chút nào báo trước hư không xuất hiện, vừa lúc chắn kia đao mang phía trước.

Khang

Trước mặt Tiêu Tiêu là một đại đỉnh thù lù bất động, nàng dưới chân dâng lên sáu cái Hồn Hoàn: 2 Hoàng 2 Tử 2 Hắc.

Khi Tiêu Tiêu thả ra Võ Hồn của mình thì thân làm người trọng tài là Trịnh Chiến cảm giác nàng thật đặc sắc. Một người là đại đao mà một người là đại đỉnh.

Đệ nhất đạo bị chặn, Tần Nguyệt Nguyệt thứ hai đao rất nhanh tựu chém đi ra ngoài. Như cũ là đệ nhất Hồn Hoàn lóng lánh, nhưng lần này, đao mang cũng là trên mặt đất họa xuất một đạo đường vòng cung.

- Ngươi trên người Đao Ý không bằng Tuyệt Trần, càng không bằng Long ca Thương Ý.(Tiêu Tiêu)

Tiêu Tiêu từng cùng Quý Tuyệt Trần so chiêu, nàng bị Quý Tuyệt Trần đánh bại nhưng cũng thu hoạch được kha khá. Đường Long từng vận dụng Thương Ý để cho nàng đi thích ứng.

Tiêu Tiêu thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh mà bước chân phóng ra hướng Tần Nguyệt Nguyệt phóng đi. Từ Võ Hồn xuất hiện thì mọi người đánh giá Tiêu Tiêu là một vị Khống Chế hệ Chiến Hồn Đế hoặc là Khống Chế Phòng Ngự hệ Chiến Hồn Đế.

Màu xanh đao mang mắt thấy đã đến Tiêu Tiêu trước mặt, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tự nhiên lần nữa xuất hiện, muốn ngăn cản kia màu xanh đao mang nhưng này đao mang lại đột nhiên nghiêng một cái, vừa họa xuất một cái tiểu đường vòng cung, lại tính toán vòng qua Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, chém về phía Tiêu Tiêu bản thể. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh xuất hiện thời điểm, tựu chỉ có một chân rơi xuống đất, kèm theo đao mang biến hướng, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh cũng là quay tròn xoay tròn một tuần, vừa lúc đập vào kia màu xanh đao mang.

Ngắn ngủi giao phong, Tiêu Tiêu và Tần Nguyệt Nguyệt đều thể hiện ra riêng của mình đối với vũ hồn khống chế kỷ xảo, nơi xa người xem là thấy không rõ lắm nhưng một chút xem chiến cường giả nhưng cũng không khỏi hơi bị than thở.

Tiêu Tiêu ở Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh ngăn trở đối thủ đao mang thời điểm, khoảng cách đối phương chỉ có hơn mười thước, nàng tay trái đột nhiên một phát bắt được Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, chân trái chợt tiến tới một bước, kiều quát một tiếng, cả người lấy chân trái mũi chân vì trục tâm nhanh chóng xoay tròn một tuần, kia đường kính đã vượt qua một thước năm, độ cao cũng không kém bao nhiêu đại đỉnh đã bị nàng kia thon thon tay ngọc bắt hết, mang theo một cổ ác phong chạy thẳng tới cách đó không xa Tần Nguyệt Nguyệt ném tới.

Tần Nguyệt Nguyệt hét lớn một tiếng, chân trái tiến tới một bước, trong tay đại đao ngang nhiên trước chém, đầu tiên là một đạo đao mang bổ trúng ở Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh thượng, ngay sau đó, mới là đại đao bản thể, lần đầu tiên cùng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh giao phong.

Ầm

Đinh tai nhức óc nổ vang giống như là ở đánh chuông lớn một loại. Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh bị kia đại đao phách trên không trung một bữa sau đó thẳng rơi xuống. Tần Nguyệt Nguyệt cũng bị đại đỉnh đụng liền lùi lại ba bước. Tiêu Tiêu lúc này đã tung người mà lên, đuổi theo sắp rơi xuống đất Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh. Hai tay về phía trước đẩy, một tầng hắc sắc quang mang từ trên người nàng dâng lên, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đã thẳng đuổi theo Tần Nguyệt Nguyệt đánh tới.

Khoảng cách quá gần, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh thể tích vừa lớn, muốn né tránh căn bản là làm không được. Tần Nguyệt Nguyệt chỉ đành phải dùng cán đao đi cứng rắn ngăn chặn Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh.

Cán đao bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh va chạm liền hơi khẽ cong, Tần Nguyệt Nguyệt bị đẩy lùi về sau. Tần Nguyệt Nguyệt bị đánh bay ở trên không trung vung đại đao, Đệ Tam Hồn Hoàn sáng lên, nàng hai tay hướng về phía trước vung, giữ tại đại đao chuôi đao sau đó dụng lực xuống phía dưới bổ ra. Nhất thời, một đạo dài đến hơn mười thước khổng lồ đao mang từ trên trời giáng xuống, chạy thẳng tới theo sát không nghỉ Tiêu Tiêu bổ tới.

Khang

Tiêu Tiêu cơ thể hơi ngồi chồm hổm, chỉ thấy kia màu xanh đao mang đầu tiên là ở hắc mang trung giải tán gần nửa, còn lại mới bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh ngăn trở. Tiêu Tiêu cầm trong tay Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh lần nữa quăng đi ra ngoài, thẳng đuổi theo mới vừa rơi xuống đất dưới chân cũng là lảo đảo lui về phía sau Tần Nguyệt Nguyệt.

- Tiêu Tiêu là coi Tam Sinh Trần Hồn Đỉnh thành lưu tinh chùy.(Hoắc Vũ Hạo)

Tần Nguyệt Nguyệt đáy mắt hiện lên một tia lệ mang, Tiêu Tiêu mang cho áp lực của nàng quá lớn, căn bản không để cho nàng thở dốc cơ hội. Nàng vất vả ổn định thân hình thì Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh giống như tòa núi nhỏ đè ép tới. Trong tay đại đao đột nhiên cắm ở trên mặt đất, Tần Nguyệt Nguyệt toàn thân cũng sáng lên một tầng thanh mưa lất phất sáng bóng, kèm theo liên tiếp leng keng thanh âm, chỉ thấy trên người nàng nhanh chóng bao trùm lên một tầng áo giáp.

Tần Nguyệt Nguyệt cả người cũng trở nên khôi ngô, giống như là Nữ Võ Thần một loại. Đang ở khôi giáp bao trùm toàn thân đồng thời Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đập tới. Tần Nguyệt Nguyệt tay phải đẩy của mình đại đao, căn bản cũng không có né tránh ý tứ , ngang nhiên nghênh đón.

Oanh

Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh bị oanh lui lại, Tần Nguyệt Nguyệt cũng một lần nữa rút ra đại đao, sau lưng tia sáng chợt lóe cả người tựu cao cao nhảy lên, quơ đại đao chạy thẳng tới Tiêu Tiêu chém tới. Tiêu Tiêu trong lòng giật mình khi Tần Nguyệt Nguyệt đột nhiên tăng cường lực lượng.

Tiêu Tiêu suy đoán Tần Nguyệt Nguyệt đột nhiên tăng trưởng lực lượng đến từ áo giáp đang mặc trên người.

- Đúng là xảo diệu tổ hợp, mượn khôi giáp tới tăng phúc tự thân lực lượng do đó đem đại đao uy lực tốt hơn phát huy ra.(Tiêu Tiêu)



Tiêu Tiêu dùng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh thay mình đón đỡ một đòn của Tần Nguyệt Nguyệt. Tần Nguyệt Nguyệt được thế không buông tha người, trong tay đại đao một chút đón một chút điên cuồng chém ra, chạy thẳng tới Tiêu Tiêu cuồng phách tới. Mỗi một đao cũng mang theo mãnh liệt Đao Ý. Mặc dù Tiêu Tiêu bằng vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh miễn cưỡng chặn lại thế công của nàng nhưng cũng bị bức bách kế tiếp lui về phía sau.

Tiêu Tiêu mặc dù đang không ngừng lui về phía sau nhưng nàng thực chiến năng lực cũng dần dần hiện ra. Ở cảm nhận được lực lượng không bằng đối thủ sau, nàng lập tức tựu thay đổi sách lược, trong tay đại đỉnh không ngừng vung, chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, không hề liều mạng mà là xảo diệu mượn lực tá lực, dần dần ổn định lại.

Tiêu Tiêu biết Tần Nguyệt Nguyệt đồng thời vận dụng Võ Hồn và Hồn Đạo Khí thì tiêu hao nhiều hơn mình nên nàng chỉ cần kiên trì đến cuối cùng vẫn giành chiến thắng. Hơn nữa, nàng là Song Sinh Võ Hồn, bàn về Hồn Lực cường độ không bằng Đường Vũ Đồng nhưng ở Lục hoàn Hồn Đế cũng là người nổi bật.

- Tiêu Tiêu làm sao so với ta càng giống như là Phòng Ngự hệ Chiến Hồn Sư?(Từ Tam Thạch)

Không biết bao nhiêu công kích đánh vào Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh bị bật ra, cảm giác vô lực truyền đến làm cho Tần Nguyệt Nguyệt cảm thấy trước mặt đại đỉnh giống như là không thể vượt qua núi lớn.

‘Của ta Hồn Lực tiêu hao quá nhanh’ Tần Nguyệt Nguyệt nghĩ trong lòng

Tiêu Tiêu bực nào trong mắt, nàng vẫn cũng đang đợi cơ hội, nàng cũng không phải là không có năng lực nhanh chóng đánh bại Tần Nguyệt Nguyệt mà là nàng cũng hy vọng càng nhiều là tôi luyện mình thực chiến năng lực đồng thời cũng làm hết sức ẩn dấu thực lực. Tần Nguyệt Nguyệt đột nhiên sa sút đã bị Tiêu Tiêu phát giác. Tiêu Tiêu tiến tới một bước, hai tay ôm Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, tay trái kéo tay phải chà sát, nàng dùng là Đường Môn Tuyệt Học – Khống Hạc Cầm Long. Nhất thời, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh kịch liệt xoay tròn, đem Tần Nguyệt Nguyệt theo sát tới một đao dẫn tới một bên.

Tiêu Tiêu phát động Đệ Nhất Hồn Hoàn của mình công kích Tần Nguyệt Nguyệt, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh phát sinh kịch liệt nổ vang kèm theo đại oành màu đen kình khí hướng ra phía ngoài khuếch tán, Tần Nguyệt Nguyệt bất ngờ không đề phòng, nhất thời bị này cổ kình khí chấn đến không trung. Tần Nguyệt Nguyệt quên mất một chuyện, đối thủ của mình là Hồn Sư không phải Hồn Đạo Sư.

Đột nhiên bộc phát ra Hồn kỹ làm Tần Nguyệt Nguyệt bất ngờ không đề phòng. Thân thể bị chấn động đến không trung, Tần Nguyệt Nguyệt chỉ cảm giác mình toàn thân áo giáp một trận ông ông tác hưởng, mình cũng là ù tai choáng váng đầu. Nàng có lòng phản kháng nhưng tất cả đã quá muộn. Tiêu Tiêu hai tay về phía trước đột nhiên đẩy, song đụng chưởng đã Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đẩy đi ra, trên người Đệ Nhị Hồn Hoàn cũng tùy theo lóng lánh.

Cơ hội chỉ có một lần, Tiêu Tiêu sớm đã có chuẩn bị nên không chỗ nào che dấu Tần Nguyệt Nguyệt nhất thời bị này cường hãn một kích đụng bay đi ra ngoài. Người trên không trung, chính là một ngụm máu tươi phun ra. Tiêu Tiêu tung người dựng lên, một phát bắt được trên không trung thu nhỏ lại Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, thân thể xoay tròn một tuần, đem kia đại đỉnh lần nữa ném ra. Lạnh thấu xương tiếng rít làm người ta sinh ra.

- Ta nhận thua.(Tần Nguyệt Nguyệt)

Tần Nguyệt Nguyệt trên không trung miễn cưỡng gọi một tiếng. Trịnh Chiến trống rỗng xuất hiện, một chưởng chặn lại Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh. Nhìn dán chặc ở từ trên bàn tay mình như cũ đang xoay tròn đại đỉnh, Trịnh Chiến trong lòng không khỏi âm thầm than thở, Đường Môn đệ tử thực lực, thật là quá mạnh mẽ. Minh Ngọc Tông các đội viên năng lực không kém, thậm chí đều có xuất kỳ nơi nhưng bị này Đường Môn áp chế.

Hắc quang chợt lóe, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh hư không tiêu thất. Bên kia, Tần Nguyệt Nguyệt cũng rơi ở trên mặt đất dùng đại đao chống đở thân thể của mình kịch liệt thở hào hển. Mới vừa rồi một vang chạm dù Hộ Thể Hồn Đạo Khí hóa giải phần lớn xung lượng nhưng vẫn là chấn đả thương nàng nội phủ.

- Đường Môn thắng.(Trịnh Chiến)

Minh Ngọc Tông có thể ra sân đội viên chỉ còn lại ba người.

- Vũ Hạo, vẫn cho bọn hắn đoàn chiến cơ hội sao?(Đường Vũ Đồng)

- Vì sao không cho? Nếu không bọn họ vị kia Hồn Đế cấp đội trưởng tại sao có thể cam tâm đây?(Hoắc Vũ Hạo)

Minh Ngọc Tông chiến đội chờ chiến khu, vị đội trưởng của Minh Ngọc Tông chiến đội lạnh lùng nhìn trên đài Tiêu Tiêu một cái sau đó nhìn về phía ngồi ở bên người nàng một gã thanh niên. Thanh niên kia hội ý đứng dậy, thấp giọng cùng kia Minh Ngọc tông đội trưởng không biết trao đổi những thứ gì, tựu phóng người lên tranh tài thai.

- Đường Môn – Tiêu Tiêu.(Tiêu Tiêu)

- Minh Ngọc Tông – Tiết Binh.(Tiết Binh)

- Tranh tài bắt đầu.(Trịnh Chiến)

Kèm theo Trịnh Chiến hét lên thì Tiết Binh một cái bước xa nhảy lên đi ra ngoài, cùng lúc đó từ trên người hắn chợt dâng lên 2 Hoàng 3 Tử 1 Hắc. Khi Tiết Bình thả ra Hồn Hoàn của mình thì Đường Môn có mấy người nhíu mày lại, tính luôn cả Minh Ngọc Tông chiến đội đội trưởng thì Minh Ngọc Tông chiến đội có hai vị Hồn Đế.

Tiêu Tiêu tự nhiên cũng nhìn thấy đối thủ là Lục hoàn tu vi nhưng nàng cũng là vui mừng không hãi sợ, như cũ như lúc trước như vậy giữ vững tiết tấu đi tới cùng đối thủ đến gần. Tiết Bình tiến gần trong quá trình trên người bắt đầu sáng lên một từng đạo thanh bích sắc tia sáng, kia là một màu xanh kim khí khâu, ở cổ của hắn, hai tay cổ tay cùng với hai chân cổ chân cùng bên hông các có một. Tổng cộng là sáu kim khí hoàn. Sáu kim khí hoàn cũng tản ra nhu hòa quang mang. Mắt thấy hắn và Tiêu Tiêu ở giữa khoảng cách lúc sắp đến gần, Tiết Binh thân thể mới đột nhiên xuất hiện biến hóa.

Một tầng thanh thảm thảm lân phiến từ hắn dưới làn da mặt chợt xông ra, lúc trước hắn ở phóng ra Võ Hồn dưới tình huống dùng Hồn Lực áp chế Võ Hồn của mình biến hóa, lúc này mới hiển hiện ra. Không chỉ có như thế, thân thể của hắn cũng là nhanh chóng kéo dài, thân thể đột nhiên nhảy lên đồng thời chiều cao thế nhưng kéo ra hơn mười thước nhiều, trên người sáu cái hồn hoàn cũng trở thành quay chung quanh cái này chừng cỡ thùng nước tựa như cự mãng loại thân thể quanh quẩn.

Trên thân Đệ Nhất Hồn Hoàn và Đệ Tam Hồn Hoàn lóe sáng, thân thể lập tức hung hăng hướng Tiêu Tiêu đập tới. Tiêu Tiêu khá là sửng sốt trước Võ Hồn của mình Tiết Binh, nàng khá tò mò nhìn Tiết Binh, vì hắn dùng Võ Hồn gần giống với Hồn Thánh thả ra Võ Hồn Chân Thân. Trong lòng mặc dù giật mình nhưng Tiêu Tiêu ứng đối cũng là không thể chậm, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước đồng thời Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh tế ra, chợt trở nên to lớn chạy thẳng tới kia từ trên trời giáng xuống đầu to đánh tới.

Đường Long: Tiêu Tiêu, đối thủ của ngươi có chút thủ đoạn đặc thù thi triển ra chỉ có Hồn Thánh cấp bậc mới dùng được Võ Hồn Chân Thân.

Đường Long: Tuy không phải là Võ Hồn Chân Thân chân chính nhưng uy lực không thể khinh thường.

Tiết Bình không có né tránh ý tứ, hắn mặc kệ Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh đập vào cự mãng thân thể. Tiêu Tiêu con mắt co rụi lại, nàng Tam Sinh Trần Hồn Đỉnh cùng Tiết Bình va chạm thế mà bị đánh bay ra ngoài mà Tiết Bình cơ thể thân thể khổng lồ còn lại là tiếp tục từ trên trời giáng xuống, chạy thẳng tới nàng đập xuống. Một há to mồm lại càng lộ ra um tùm nanh, chạy thẳng tới nàng cắn nuốt.

Tiêu Tiêu thoáng chấn định tinh thần của mình, Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh được nàng gọi về sau đó phân làm ba đưa nàng vây quanh. Cùng lúc, trên người Đệ Tứ Hồn Hoàn sáng lên.

Ba đại đỉnh riêng phần mình sáng lên một đoàn mãnh liệt hắc sắc quang mang, ngay sau đó ba đạo hắc quang đồng thời phóng lên cao, trên không trung ngưng tụ thành một cổ, thẳng không trung mà rơi cự mãng thân thể đánh tới.

- Phong.(Tiêu Tiêu)

Tiêu Tiêu hai tay ở trước người làm ra một cái kỳ dị thủ thế, thân thể của nàng cũng chậm rãi từ ba tòa đại trong đỉnh lơ lửng. Không trung rơi xuống cự mãng thân thề quá mức khổng lồ, không có cách nào né tránh, Tiết Bình trên người thanh quang cùng Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh bốc lên hắc quang mới vừa tiếp xúc, lập tức tựu giải tán. Ngay sau đó, một màn kỳ dị cảnh tượng xuất hiện.

Tiết Binh biến thành thân hình khổng lồ thế nhưng trong nháy mắt thu nhỏ lại sau đó từ trên trời giáng xuống mà kia Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh ba tòa đại đỉnh cũng là chợt hướng ra phía ngoài tách ra, hóa làm một người bên dài mười thước chừng tam giác đều. Tiêu Tiêu đứng ở ba tòa đại đỉnh mà hai tay thủy chung bày ra kia giống như thổi phồng tâm một loại kỳ dị động tác.

Làm Tiết Binh thân thể rơi trên mặt đất thời điểm, đã trở nên chỉ có lúc trước một phần ba lớn nhỏ, cự mãng thân thể như cũ khổng lồ, nhất thời ở đây hắc quang trói buộc hạ kịch liệt giãy dụa.

Tiết Bình bị Đỉnh Chi Phong trấn áp điên cuồng vùng vẫy nhưng vô dụng, bị Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh trực tiếp phong cấm ở trong đó. Trừ phi Tiêu Tiêu như muốn thả ra, nếu không cũng chỉ có thể bị phong ấn ở bên trong. Tiêu Tiêu không chút khách khí mà moi ra hai thanh vũ khí, Trịnh Chiến thân là Cấp 9 Hồn Đạo Khí vừa liếc mắt liền nhận ra hai thanh vũ khí trên tay Tiêu Tiêu bất phàm.

Tiêu Tiêu không ngừng huy động song kiếm ở trong tay chém về phía Tiết Bình đang bị phong cấm, Tiết Bình không thể làm gì ngoài việc uốn éo cơ thể né tránh. Hắn thật vất vả mới tránh thoát ra được phạm vi phong cấm nhưng trên người có những vết thương khác nhau. Có điều, Tiết Bình tránh thoát trong nháy mắt, hắn xuất hiện chốc lát hoảng hốt.

Tiêu Tiêu làm đến một lần hành động hung ác, Đệ Tam Hồn Hoàn sáng lên thì ba đại đỉnh chợt trở nên to lớn. Đường kính cả thảy vượt qua ba thước có hơn. Kế tiếp, Đệ Nhất Hồn Hoàn sáng lên và ba đại đỉnh đồng thời giơ lên một thước rơi xuống đất. Nhất thời, kịch liệt nổ vang trong, ba vòng hắc sắc quang hoàn trong nháy mắt khuếch tán ra, ở ba tòa đại trong đỉnh giao hội, dĩ nhiên, cũng là ở đây Tiết Binh biến thành Trăn Rừng trên người giao hội. Kịch liệt chấn động làm mới vừa đứng dậy Tiết Binh toàn thân chợt cứng đờ, ngay sau đó hắn tựu thấy kia ba tôn giống như núi nhỏ bình thường là lớn đỉnh ầm ầm tới. Từ ba bất đồng phương hướng hung hăng đụng vào hắn.

Tiết Binh cũng là một ngụm nghịch máu cuồng bắn ra. Hiển nhiên là bị không nhẹ bị thương. Tiêu Tiêu cầm trong tay song kiếm đạp Quỷ Ảnh Mê Tung đưa kiếm chống ở cổ Tiết Bình.

- Ta nhận thua.(Tiết Bình)

- Đường Môn chiến thắng.(Trịnh Chiến)

Tiêu Tiêu từ tranh tài trên đài nhảy xuống làm cho Trịnh Chiến sửng sốt không thôi.

- Vũ Hạo, ta không có hoàn thành nhiệm vụ.(Tiêu Tiêu)

- Không, ngươi đã hoàn thành rất khá.(Hoắc Vũ Hạo)

- Người trọng tài, kế tiếp cá nhân đào thải cuộc thi chúng ta Đường Môn buông tha, chúng ta hy vọng trực tiếp tiến vào đoàn đội cuộc thi giai đoạn, xin ngài phê chuẩn.(Hoắc Vũ Hạo)

- Đường Môn buông tha còn thừa lại người cuộc thi. Vốn tràng cá nhân đào thải cuộc thi, Đường Môn tích bốn phần, Minh Ngọc Tông tích bảy phần. Hai bên nghỉ ngơi một phút đồng hồ, chuẩn bị đoàn đội cuộc thi.(Trịnh Chiến)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play