Xe bò tới chở mọi người lên trấn, xe vừa đến đám đông liền tản ra, Vương thị được người quen khiêng về nhà, có một số người vì sợ hãi cũng không dám lên xe, số còn lại thì tập trung lại ngồi rất xa cô


Lan Linh cảm thấy mình không liên quan, ai sao cũng được cô chỉ cần lo cho phu lang nhà mình là được


Nhìn phu lang mình vẫn còn ôm cô , nhè nhẹ run, cô đưa tay vuốt tóc hắn


- Chàng vẫn còn sợ sao ? Không sao đâu đừng sợ, sau này không ai nói xấu chàng nữa, có ta đây


- Ta không sợ, ta chỉ lo cho Thê chủ, nàng đánh người như vậy, có sao không


Mục Liên lúc đầu có hơi sợ thật, nhưng khi thấy cô vì bảo vệ mình mà làm thanh danh không tốt, hắn liền không còn sợ nữa, chỉ còn lại lo lắng cho cô thôi


- Không sao, ở đây chỉ cần không giết người cướp của phạm tội thì sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là đánh nhau vài cái bất quá thì đền một ít tiền


- Nhưng bọn họ sẽ đồn thổi khó nghe về Thê chủ


Nhìn hắn dù sợ hãi nhưng vẫn lo cho cô, Lan Linh cảm thấy thật hạnh phúc


- Vì thanh danh mà để bọn họ bôi nhọ chàng ta thà không có, thanh  danh mặt mũi nó là cái rắm gì chứ, sau này họ dám nói chàng, nói một lần ta đánh một lần đánh cho bọn họ hết nói thì thôi


" Phì "


Mục Liên cười, kiếp trước hắn có lẽ đã làm nhiều việc tốt, nên kiếp này mới được gặp cô


Xe chạy khoảng nữa canh giờ thì tới, xa phu hẹn giữa trưa thì đến đây để về


Lan Linh xuống xe đem đồ của mình để xuống đất, tiếp đó đỡ Mục Liên từ trên xe


Đoạn đường trên trấn vẫn luôn như vậy, cô trên vai đeo sọt ,một tay cầm cái sọt nhỏ hơn còn tay kia cầm tay hắn


Trên đầu Mục Liên có thêm cái nón buổi sáng cô mang theo


Đi đến tửu lâu lúc trước A Linh thường bán thú săn, cô quen đường đi đến phía sau gõ cửa


Người mở cửa là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, thấy cô thì ngập ngừng hỏi


- Ngươi....ngươi tìm ai ?


- Ta hôm nay đến bán thịt, nhờ ngươi kêu giùm Tô chưởng quầy nói có A Linh đến tìm thì bà ấy sẽ biết


- Được ngươi ở đây đợi một lúc


Nói rồi cậu ta chạy đi, cả hai đứng ngoài cửa một lúc thì nghe có người đến, cửa một lần nữa mở ra, Tô chưởng quầy đến, cười nói với cô


- A Linh à lâu rồi không thấy ngươi đến bán thú săn, chỗ ta ít đi thịt thú rừng, khách cũng ít đi một ít rồi haha


Tô chưởng quầy năm nay chỉ ba mươi lăm tuổi, còn trẻ đã có thể làm chưởng quầy ở tửu lâu lớn như vậy chứng tỏ năng lực không kém, đối với họ những người bán hàng như cô thì có hay không cũng vậy vì họ có rất nhiều nguồn cung ứng khác, vậy mà bà ấy vẫn khá khách sáo với cô, người thông minh đáng để giao du


- Ha ha còn không phải do ta vừa mới cưới phu lang vào cửa sao, bận rộn nên khoảng thời gian này không lên núi được, hôm qua mới đi săn được một con lợn rừng, xẻ ít thịt, liền đem bán cho tửu lâu đây, nhờ ít thịt của ta mà kiếm được một vài người khách cho " Ngự An Lầu " thì thật tốt


- Ha ha vậy vị kế bên là phu lang của A Linh à, chúc mừng, chúc mừng ta không kịp đưa phong bì cho ngươi vậy thì ở đây ta chúc cả hai " răng long đầu bạc , sớm sinh quý tử"


Mục Liên nghe được lời chúc thì ngượng ngùng nắm lấy tay áo của cô, nhẹ nhàng gật đầu


- Đa tạ lời chúc của Tô chưởng quầy, chỉ vì trong nhà còn chưa tu sửa nên không thể làm tiệc lớn, một thời gian sau ta sẽ tổ chức lúc đó mong Tô chưởng quầy sẽ nể tình mà đến


- Ha ha được, một lời đã định, ta sẽ kêu người mang cân ra cân thịt cho ngươi, ta phải vào trong khách trong đó có hơi đông, không thể tiếp cả hai được


- Được Tô chưởng quầy không cần khách sáo


Cả hai đứng thêm một lúc thì có hai người đem cân ra cân thịt, tổng cộng một trăm năm mươi cân, mỗi cân một đồng , được mười lăm lượng bạc, cô nhờ người đổi ba lượng bạc thành bao mươi đồng, buổi sáng đi cô không đem theo nhiều tiền, nên đành phải dùng tiền này để chi tiêu


Cất tiền vào một túi vải, bỏ vào sọt nhỏ bây giờ đã trống rỗng, nước và thức ăn cả hai đã ăn xong , trong sọt chỉ đựng tiền chắc không nặng , phu lang cô cầm sẽ không lõi


Người có tiền thì phải đưa cho phu lang nhà mình, vậy mới là thê chủ tốt chứ


- Thê chủ, không cần phải đưa tiền cho ta đâu, nàng cứ cầm đi, tiền nhiều vậy nàng phải giữ chứ, không nên đưa cho ta


- Sao lại không đưa cho chàng, ta là thê chủ của chàng kiếm tiền là để cho chàng, trong nhà chàng quản tiền như vậy thì không sợ ta phải làm bậy đúng không


Trong tiềm thức của Mục Liên tiền và của cải trong nhà đều là của thê chủ, họ có cho phu lang nhiều hay ít đều là quyền của họ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được có người nói với hắn ở nhà hắn làm chủ, tiền kiếm được là để hắn dùng,nghe cô nói câu sao hắn động lòng, nếu hắn giữ tiền, có nghĩa là thê chủ không có tiền, vậy thì ngoài hắn ra thê chủ sẽ không ai để ý đến


- Được!


Nhìn phu lang nhà mình bị dỗ đếm cười khúc khích, cô lắc đầu, người ta đã phản bội nhau thì có hàng ngàn cách để làm, cô nói vậy chỉ để hắn yên tâm, cô biết phu lang nhà mình vẫn còn tự ti, cô muốn hắn có cảm giác an toàn


Nhưng những gì cô nói là thật, trong nhà phu lang mình làm chủ, tiền bạc của cô sau này đều đưa hắn giữ, muốn thì xòe tay xin một chút, có mắt mặt ai đâu, còn chuyện có ai ở bên ngoài đó hả, haha cô đây khinh nhé, ai đẹp qua phu lang cô, ai diệu dàng qua hắn, xì ai dám nói hơn, vào đây cô chấp


Cả hai vừa đi vừa nói, âm thanh cũng không nhỏ, thu hút nhiều người để ý


Kẻ thì mong ước được thê chủ như cô, người thì bảo nữ nhân miệng lưỡi, còn có người chạy về nhà chất vấn thê chủ mình sao không được như người ta


Cô không nghĩ đoạn đối thoại của mình đã làm ra chuyện như vậy, giờ này cô đang căng thẳng nhìn Hoàng đại phu khám cho phu lang nhà mình

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play