Trời vừa sáng , Lan Linh thức dậy nhìn ra ngoài, hôm nay cô muốn lên trấn , nên phải dậy sớm


Nhìn người đang ôm mình ngủ ngon giấc, cô luyến tiếc gọi hắn dậy, nhưng thuốc đã hết, hôm nay phải khám bệnh, với lại hôm nay cô phải mua đồ cho hắn nữa, dù muốn hay không thì cô cũng phải gọi người dậy


- A Liên dậy thôi chàng, hôm nay chàng cùng ta lên trấn nhé.


Mục Liên đang ngủ thì nghe có tiếng kêu, hắn ngồi dậy dụi đôi mắt của mình, nhìn thấy cô đang đứng đó, những hình ảnh đêm qua bỗng hiện về, nháy mắt cả người hắn liền đỏ lên, ngượng ngùng mà lí nhí trả lời


- Thê chủ !


Cô nhìn hắn ngồi đó, hành động cực kỳ dễ thương, cảm tưởng chỉ muốn đè hắn xuống mà khi dễ, dằn lại cảm giác ngo ngoe rục rịch trong lòng, đưa tay vuốt tóc hắn


- Ta ra làm cơm sáng, hôm nay ta muốn lên trấn bán thịt và khám bệnh bốc thuốc cho chàng, chàng đi ra rửa mặt, hôm nay theo ta lên trấn


- Nàng cho phép ta đi với nàng sao ?
Hắn vui vẻ nhìn cô, ánh mắt trong mong.


Cô liền vui vẻ đáp lời
- Cái gì mà cho phép hay không cho phép, sau này ta đi đâu chàng đi đó, chàng muốn hay k muốn đi thì nói ta biết, chàng muốn làm gì cũng được, trong nhà này chàng làm chủ.


Hắn ngạc nhiên nhìn cô, sau đó thì cười khúc khích, lần đầu tiên hắn thấy có người nói nam nhi làm chủ gia đình, nhưng cũng gì  vậy mà hắn rất hạnh phúc, nụ cười đạt tới mí mắt


- Được, ta nghe lời Thê chủ.


Buổi sáng lấy ít bột, thịt, nấm còn có trứng gà, trộn đều nếm lại với nhau, bắt chảo lên bếp cho nóng chét dầu xung quanh, ép phần bột thật mỏng để đều quang chảo, bớt cho lửa nhỏ lại, đậy nấp nướng bánh


Trong thời gian chờ bánh chín, cô đem mấy thứ vật dụng ngày hôm qua hái được đổ ra sân, đem nấm bỏ vào một cái sàn nhỏ, phơi khô, nhìn quả táo gai cô liền đem rửa sạch, lấy khăn phủ lên, hôm nay cô muốn lên trấn mua ít đường mạch nha về làm kẹo, hiện tại cô rất nghèo rồi, muốn lo tốt cho phu lang của mình thì k được bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào hết cả


Bỏ thịt heo đã qua sơ chết vào sọt, lấy bánh đã nướng cho vào túi vải, thêm hai ống nước to bỏ vào một sọt nhỏ hơn, cột bên thêm một cái nón cỏ, đi ra ngoài thấy phu lang cô đang đứng đợi


Trên người hắn mặc một bộ quần áo vải thô , là đồ của cha A Linh để lại cho phu lang tương lai của A Linh, mà để lại cho phu lang của A Linh thì cũng có nghĩa là của cô, mà phu lang của cô là hắn, vậy hắn mặc là đúng rồi


Nhìn người dù cho mặc đồ vải thô đi nữa thì hắn dẫn đẹp, ước muốn có tiền dưỡng phu lang càng lúc càng lớn


Cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho phu lang của mình, còn hắn làm gì à?" đương nhiên là hắn phụ trách xinh đẹp như hoa rồi " thế mà cũng hỏi .


Đeo sọt lên vai, tay trái cầm sọt nhỏ, tay phải nắm tay hắn đi


- Thê chủ, để ta xách phụ chàng một cái đi
Mục Liên thấy thê chủ nhà mình tay xách nách mang, còn hắn thì lại đi không, hắn muốn phụ cô một chút, liền thấy cô nhăn mày lại nói


- Không được, cả hai sọt này đều nặng, ta đưa chàng cầm thì chàng phải dùng cả hai tay, tay đâu mà nắm tay ta chứ, chàng xem ta mang hai cái, chàng nắm tay ta, xem như là chàng vừa mang hai cái mà còn đỡ luôn cả ta rồi, như vậy thì ta đâu có mệt thấy đúng không, còn nếu chàng muốn giúp ta nhiều hơn nữa vậy chàng ôm ta đi đường đi, như vậy ta càng khỏe hơn


Nói xong cô còn nháy mắt cười, làm có người vừa thẹn vừa giận


Mục Liên nghe cô nói thì há hốc mồm, nghe xong thì đỏ cả mặt

" Cái gì mà nặng chứ, sọt nhỏ có bao đồ đâu, còn nữa cái lý luận gì của cô thế kia, gì mà nắm tay, còn bảo hắn ôm đỡ cô nữa chứ, hôm trước hắn còn cảm thấy cô trầm tĩnh thì hôm nay suy nghĩ đó liền tan vỡ"


- Háo sắc !
Nhỏ giọng mắng cô một câu, nhưng bàn tay hắn vẫn để cho cô nắm dẫn đi


Nhìn phu lang mình ngạo kiều, cô cảm thấy rất thú vị, a ông trời thật tốt, cho cô nhặt được một bảo bối như vậy, đúng là hời quá mà


Đi đến đầu thôn thì dừng lại để đón xe bò lên trấn, nói gì vậy phu lang của cô làm sao có thể đi bộ được chứ, bình thường bọn họ không chở cô thì cô đi bộ, hôm nay có phu lang cô không chở thì cũng phải chở


Chuyện ngày hôm qua cô đánh người cả thôn bây giờ đều biết, có người thấy, có người thì k, những người không thấy đều được nghe kể lại, câu chuyện được biến tấu, thêm mắm dặm muối, phiên bản nào cũng có, mà chỉ kết luận duy nhất, cô đánh nhau vì một tên nô lệ


Có người nói cô ỷ có sức thì hiếp đáp người, có người thì nói cô bị bệnh mới cưới nô lệ về làm phu lang còn làm ra chuyện mắt mặt như vậy


Cũng có một số nam nhi hâm mộ vì cô bảo vệ phu lang của mình


Nhưng đa phần là tiếng xấu thôi, có người muốn thấy phu lang của cô ra sao , nhưng không một ai dám chạy đến nhìn, ký ức ngày hôm qua cô hung tàn đều khắc xâu vào trí nhớ họ


Nhưng hôm nay thì cô lại mang người đến, xung quanh ai cũng nhìn chầm chầm vào họ, mặc kệ ồn ào, cô kiếm một chỗ ngồi xuống, đem bánh mở nước ra cho đưa cho phu lang đang ngồi kế mình


- A Liên bánh còn nóng chàng ăn đi, uống thêm nước, chàng ăn lót dạ trước cho đỡ đói, một chút lên trấn khám bệnh xong ta dẫn chàng đi ăn mì nha


Mục Liên từ nãy giờ cảm thấy khó chịu vì bị mọi người nhìn , hắn biết thân phận mình ti tiện, không xứng với cô, hắn sợ làm cô xấu hổ, từ lúc đến đây tới giờ hắn luôn không dám nhìn cô, hắn sợ thấy nét khó chịu trên gương mặt ấy, nhưng sau đó nhìn cô vẫn như vậy, ân cần chăm sóc, ánh mắt chứa đầy yêu thương, thì nỗi tự ti liền bay mất


Bị nói xấu, xoi mói có sao đâu chứ , đâu phải hắn chưa quen chuyện này, chỉ cần cô tốt với hắn thì dù có thêm đi nữa đối với hắn cũng bình thường, không để ý thì cũng qua thôi


Nhưng cây muốn lặng mà gió nó cứ lung lay


Ngồi cách đó không xa, một nhóm nam nhan ngồi xầm xì to nhỏ với nhau


- Nhìn thấy không là tên nô lệ phu lang của con nhỏ A Linh đấy


- Trời ơi nhìn kìa, nô lệ gì mà lười biếng, đến ăn uống cũng phải phục vụ, không phải mấy thể loại như vậy đều mua về để chơi thôi sao


- Còn phải nói nữa sao, nhìn mặt là biết hồ ly tinh không ra gì rồi, kiểu này chắc chèo lên giường của thê chủ người ta không được nên mới bị chính phu người ta đem bán chứ gì, đúng là cái đồ đê tiện, dơ bẩn


- Phải không.


Âm thanh bàn tán liên im bật, đám người lúc nãy cũng im, nhìn qua cô đứng đó, vẻ mặt âm trầm, âm thanh lần nữa vang lên


- Phải không


Cô đang nhìn phu lang của mình đang ngượng ngùng ăn bánh, một tay thì nắm lấy bàn tay đang đùa giỡn vuốt ve sau lưng hắn


Đang vui thích thì thấy phu lang mình im bật, sắc mặt tái đi, cuối đầu , bàn tay nắm lấy bàn tay cô run lên


Cô thấy bất thường vừa định hỏi , thì nghe âm thanh nghiến răng ken két kèm theo vọng nói chanh chua, từ nãy giờ cô không để ý nên không nghe gì xung quanh, bây giờ nghe rõ mà còn là rất rõ nữa


Đến câu cuối cùng lửa giận bùng phát, nhẹ nhàng gỡ cánh tay người đang nắm mình lại, hôn lên khuôn mặt đang sợ hãi, nói với hắn


- Yên tâm có ta ở đây, ta bảo vệ chàng.


Đứng dậy đi về phía nhóm nam nhân đó, nhìn thấy người đang nói chuyện, Lan Linh biết người này, trái đất đúng là tròn thật,người này là phu lang của ả Vương Thạch ngày hôm qua cũng bị cô đánh


Thê chủ của hắn ta ả là người háo sắc, chuyên ong bướm, bị bắt gian đã vài lần nhưng chưa từng bỏ


Tên này là phu lang của ả, nổi tiếng đanh đá, pháp luật ở đây không cho phép chồng bỏ vợ, chỉ vợ được phép bỏ chồng thôi


Hắn ta không được thê chủ mình yêu thương nên luôn ganh ghét những người hạnh phúc, luôn nói xấu họ, còn những tên mà bị thê chủ hắn ngủ qua, đều bị hắn rạch mặt, đánh đập, có người là nạn nhân bị thê chủ hắn trêu ghẹo không làm gì nhưng cũng bị hắn đồn thổi, bêu xấu thanh danh, đến mức có người nhảy xong tự vẫn


Đúng là một đôi vợ chồng đê tiện


Vương thị nhìn A Linh đi về phía mình, hắn sợ hãi run lên, nhưng rồi thì trấn định lại, thì làm sao chứ không lẽ cô còn đánh hắn sao


Có thể phụ nữ ở đây không đánh nam nhi ngoại trừ phu lang của mình, nhưng cô thì, hì....


- Ta nói không phải sao, ngươi nhìn phu lang của ngươi đi, từ nãy đến giờ cứ mắt đi mày lại với người ở đây, không lẳng lơ thì là gì, cái thứ bị chơi xong rồi vứt bỏ cũng đáng, ta nói còn sợ dơ miệng ta đây này, phi...


Nói xong hắn ta còn phun nước bọt, tỏ vẻ ghê tởm


- Thê chủ, ta không có
Mục Liên hoảng loạn, hắn thật sự không có nhìn ai cả, hắn chỉ nhìn thê chủ thôi, còn nữa thân thể này của hắn rất sạch sẽ, thủ cung xa phía sau vành tay vẫn còn rõ ràng


Lan Linh nhìn phu lang của mình đang run rẩy, cố nắm lấy cánh tay cô lắc đầu giải thích, nước mắt rơi xoành xoạch


Con mẹ nó .


- Không sao ta tin chàng, hôm qua ta thấy phía sau tai chàng


Cô nói nhỏ vào tai hắn. Còn nhẹ nhàng ngậm vành tay hắn vào miệng, thành công làm cho người ngừng khóc, nói đùa sau phu lang của cô có khóc cũng là ở trên giường bị cô làm khóc, ở đâu ra bị một tên sủa tiếng chó làm khóc chứ


- Ngươi nói, ngươi sợ phu lang ta làm bẩn miệng ngươi


- Đúng vậy
Vương thị cứng miệng cãi lại, ở đây đông người vậy không lẽ cô còn dám đánh nam nhân à, không sợ người ta cười sao


Lan Linh đúng là không sợ người cười thật


- A....vậy thì cái miệng này k nên nói chuyện nữa rồi


" Chát "


Âm thanh cái tát vang lên, mọi người sững sờ, cô , cô vậy mà có thể đánh nam nhân thật


Vương thị bị tát lật mặt sang bên, má đau rần, đầu vang lên ong ong, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào cô gào lên khó nghe


- Đồ vô sĩ, ngươi vậy mà dám đánh ta, ngươi còn dám đánh nam nhân, ngươi có còn là phụ nữ không ?


- Đánh a vì sao không đánh ngươi, không phải hôm qua ta đã nói rồi sao, đừng nói là nam nhân, nói xấu phu lang ta cho dù là người già hay trẻ nhỏ ta cũng đánh, huống chi cái miệng này của ngươi cũng quá tiện rồi, ta nghĩ ngươi không nên dùng nữa, chi bằng để ta phế nó đi


" Chát "


Vừa vứt lời cái tát thứ hai giáng xuống và phần má còn lại, máu trong miệng hắn ta tuông ra, không còn phát ra được âm thanh, chỉ nằm cuộn đó rên " ư , ử"


- Ta đã nói rồi, từ đó đến giờ chuyện các ngươi làm ta không để tâm đến, đừng nói ta không biết lúc cha mẹ ta qua đời có bao nhiêu người tìm cách bỏ đá xuống giếng, số thóc trong ruộng của ta bị các ngươi trộm đem thu hoạch, những lúc ta lên núi sân các ngươi vào nhà trộm đồ, các ngươi tưởng ta không biết, ta không quan tâm các ngươi là ai, chúng ta sống trong thôn nước sông không phạm nước giếng, các ngươi không động vào phu lang ta , ta cũng sẽ bình thường với các ngươi, đây cũng là lần ta cảnh cáo cuối cùng, nếu có lần sau các ngươi đừng hòng ta bỏ qua


Mọi người nghe cô nói chuyện lúc trước ai cũng ngạc nhiên,  vài người xấu hổ cuối gầm mặt , cô nói là thật, bọn họ nhìn vào vương thị trên mặt đất, đều có suy nghĩ, sau này gặp cả nhà A Linh này thì nên đi đường vòng thì hơn


Sau chuyện ngày hôm nay trong thôn đều có lời đồn
" Ai đụng tới phu lang của nhà A Linh thì ai cô ta cũng đánh "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play