Tại tập đoàn Ngôn thị, Ngôn Khải Đường đang ở văn phòng của Ngôn Dịch, anh suy nghĩ rất lâu, lâu và chuyên tâm đến cả bước chân cũng không hay biết gì, sau những gì anh nghe được từ lão Ngũ anh đã hận, rất hận bản thân mình không sớm tìm lại cô sớm hơn Song Nhi của anh sẽ không chịu nhiều tổn thương như thế. Ngôn Dịch nhìn em trai mình đang suy nghĩ mà thầm than, trước giờ anh biết em trai mình không như thế, con người như em trai anh anh rất hiểu rõ, chỉ có chuyện khiến em trai anh rót hết tâm tư vào mới khiến trạn thái trầm tư của Ngôn Khải Đường, và mãi chỉ có một chuyện liên quan đến người con gái mà NGôn Khải Đường em trai anh coi hơn mạng sống của mình.

- Khải Đường_ Ngôn Dịch lên tiến kéo dòng suy nghĩ của NGôn KHải Đường.

- Anh, cô ấy mất chứng SSTRW, những gì em cố gắng trong hai năm qua sẽ tan thành mây khói nếu những oan hồn kia kéo cô ấy về lại quá khứ đã mất của cô ấy._ NGôn Khải Đường chậm rãi nói, lòng anh rất đau, rất khó chịu anh không muốn mất cô, điều đó không khác gì lấy mạng sống của anh, Song Nhi của anh là người cố chấp, nếu cô biết anh xóa đi kí ức của mình thì Song Nhi của anh sẽ hận anh cả đời.

- Sẽ có cách thôi, em đừng suy nghĩ nhiều. TÌnh cảm em dành cho cô ấy không ai sánh bằng, Song Song sẽ hiểu._ NGôn Dịch chỉ biết nói lời an ủi cho em trai mình lúc này.

Tại một nhà hàng cao cấp của NGôn Khải Đường, DIệp Song Song đang ngồi đợi Ngôn Khải Đường cùng ăn tối, nhưng không ngờ cô gặp một oan hồn theo cô đến tận đây, oan hồn kia là nữ dường như muốn nói gì đó với cô nhưng không thể đến gần cô được.

- Song Song…_ Một tiếng nói trầm ấm vang lên trong căn phòng sang trọng này, trong này là tầng cho khách vip nên những ai có thẻ vip hoặc có quan hệ đặc biệt với chủ nhà hàng này, song thẻ vip không dễ gì có. Diệp Song Song nghi hoặc quay lại chỉ thấy một nam một nữ với vẻ mặt vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhìn cô.

- Song Song..đúng là cậu rồi, cậu thật vô tâm, đáng ghét,mất tích nhiếu năm như vậy…_ Vương Như Ý kích động lên tiếng, cô vừa khóc vừa nói, ôm chầm lấy Diệp Song Song, lập tức có một nhóm người tiến lại gần Vương Như Ý và Vương Như Sinh cản hai người họ, khống chế không cho hai người tới gần Diệp Song Song. Vi Cát Tường khẩn trương nhìn họ, cô là thiên thứ năm trong ngũ thiên của truyền thuyết, Cát Tường nhận ra hai người này.

- Song Song, em có cần giữ khoảng cách với bọn anh như vậy không? Huấn hồ Như Ý là bạn thân của em.._ Vương Như Sinh cười khổ nói, anh biết cô hận anh, hai năm qua cô lại trốn tránh anh lần này gặp lại anh chỉ hy vọng biết cô sống tốt là được, thế nhưng trong trường hợp này cô vẫn giữ khoảng cách với anh ngay cả em gái anh cũng như vậy.

- Rất xin lỗi hai vị, thiếu phu nhân tôi không biết các người._ Lão Ngũ nhìn vẻ khẩn trương của VI Cát TƯờng và Ngô Đông Phi thiên thứ ba của ngũ thiên, liền bình tĩnh lên tiếng, thế nhưng chỉ có ông biết được mình cũng khẩn trương không kém.

- Không quen sao?_ VƯơng Như Sinh cười lạnh, lại còn là thiếu phu nhân hiển nhiên là cô đã kết hôn. Anh đã hết hi vọng.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

- Các người biết tôi sao?_Diệp Song Song lên tiếng hỏi khiến không khí trong phòng càng yên lặng, mà nét mặt của thộc hạ cô càng căng thẳng hơn, so với họ thì anh em nhà họ Vương càng ngây ngốc hơn.

- Song Song…tớ là Như Ý, cậu quên rồi sao? TỪ nhỏ chúng ta đã học cùng nhau, là người luôn gây cho cậu phiền phức, là đứa đứng ra giúp cậu đuổi đám con trai háo sắc bám lấy cậu.._ Vương Như Ý khẳng trương nói.

- Vương tiểu thư..

- Im miệng.._ Ngô Đông Phi định lên tiếng năn cản Vương như Ý nói tiếp thì tiếng nói lạnh lùng ra lệnh của Diệp Song Song vang lên.

- Các người giấu tôi điều gì, tôi có phần kí ức đã mất đúng không?_ Cô lạnh lùng quét nhanh qua họ, bọn họ liền cúi đầu không nói chuyện.

- Nói…_Diệp Song Song tức giận quát lớn.

- Họ không có lỗi, là do anh ép họ.._ Lúc này tiếng nói trầm ấm của Ngôn Khải Đường vang lên.Anh tiến lại gần Diệp Song Song, ánh mắt anh luôn dịu dàng đối với cô, Vương Như Sinh có thể nhìn ra tình cảm mà Ngôn Khải Đường dành cho cô, nó giống với anh, có thể đánh đổi mạng sống của mình vì cô. Diệp Song Song lạnh lùng im lặng đợi anh lên tiếng.

- Vuông tổng là người có tình cảm với em, do lần trước em xảy ra chuyện nên không nhớ họ._ Ngôn Khải Đường chậm rãi nói, ánh mắt anh ám chỉ cho Vương Như Sinh, dĩ nhiên VƯơng Như Sinh là người thông minh nên hiểu ánh mắt ám chỉ của Ngôn Khải Đường, anh im lặng không nói.

Vương Như Ý cũng hiểu sự im lặng của hai người đàn ông này và những người còn lại, trong chuyện Diệp Song Song không nhớ gì về quá khứ có uổng khuất gì chăng?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play