Có người nói sẽ tin vào oan hồn là có thật thì Diệp Song Song cũng tin là có, vì chính cô có thể thấy được họ, nhưng phần lớn họ không hại được cô, họ chí ám chỉ và nói những việc mà cô không hề nhớ gì, ví như cô là thủ lĩnh của tổ chức Angle truyền thuyết mà cô được nghe đến, ví như cô bị truy sát, ví như cô có mớ thâm thù với Diệp Thiên Tuấn, nhưng đến khi cô muốn tìm hiểu hỏi kỉ thì không được, vì những oan hồn kia sẽ biến mất, cô chỉ thấy nét mặt lo lắng của Ngôn Khải Đưởng gọi cô.

- Song Nhi, em làm sao vậy? từ khi về nước anh luôn thấy em như thế này?_ Ngôn Khải Đường hết sức lo lắng cho cô.

- Angle, thủ lĩnh, Diệp Thiên Tuấn, em có biết họ không?_ Diệp Song Song nâng mắt hỏi anh, vẻ mặt cô tái nhợt, mồ hôi lấm tấm đầy trán.

- Song Nhi, em đang nói gì vậy?_ Ngôn Khải Đường thoáng kinh ngạc, trái tim anh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nhưng anh vốn là người giấu cảm xúc tốt, điềm tĩnh hỏi cô.

- Gần đây, em hay thấy các oan hồn…_ Diệp Song Song không muốn giấu anh, cô kể chi tiết cho Ngôn Khải Đưởng nghe, anh an ủi Diệp Song Song, thế nhưng anh có thể suy đoán cô mất chứng SSTRW, nó là viết tắt của một hiện tượng mà anh từng nghe qua cách đây năm năm, anh đã bỏ công sức không muốn cô biết quá khứ không dại gì anh để các oan hồn làm phá vở hạnh phúc và cuộc sống hiện tại của hai người

- Ngoan..hôm nay em không được đi làm, ở nhà nghỉ ngơi._ Ngôn Khải Đường dịu dàng nói.

- Còn anh thì sao? Anh đừng nói với em là anh ở nhà.._ Cô nghi hoặc trừng mắt nhìn anh, hễ mỗi lần có có chuyện gì là anh một mực sẽ ở nhà cùng cô, dù cô có khuyên như thế nào anh cũng không đồng ý.

- Ngoan, em nghĩ ngơi đi.._ Ngôn Khải Đường mỉm cười dịu dàng, hôn lên trán cô giọng điệu nhẹ nhàng nói, Diệp Song Solng biết cô không thể nào thay đổi được anh nên cũng nghe lời nằm xuống, nhưng cô không thể nhắm mắt được, vì những oan hồn kia cứ bám díu lấy cô. Ngôn Khải Đường đợi đến khi Diệp Song Song nhắm mắt không còn nhíu mày nữa anh mới lấy điện thoại nhắn vài tin rồi cứ nhìn cô mãi.

- Cô ấy thế nào rồi?_ Phó Quân Hạo lên tiếng hỏi, biết cô sau lần phẩu thuật kia, và cũng tiếp xúc vớ cô vài lần, dĩ nhiên không một người đàn ông nào không đem lòng yêu mến cô, nhưng vì cô là vợ của Ngôn Khải Đường nên anh đành giấu đi tình cảm đơn phương này.

- Đã ổn…_ Ngôn Khải Đường mệt mỏi trả lời, gần đây sau khi về nước vì muốn bảo vệ cô, không muốn để bất kì ai khơi màu chuyện quá khứ anh đã tốn không biết bao nhiêu là tâm huyết, nhưng không ngờ cô lại mất chứng SSTRW, những oan hồn có liên quan đến cô, những oan hồn muốn cô giúp đỡ có thể khơi màu quá khứ cho cô rất dễ dàng. Anah bất lực vì chính mình không thể nói cho họ biết được tâm nguyện lớn của anh chính là đổi lấy hạnh phúc cho người anh yêu dù có đổi lấy mạng sống của anh.

- Quân Thiên đang ở châu âu, tôi có gọi cho nó, nó nói là tháng bảy âm lịch, những oan hồn kia sẽ được giải phóng 12h khuya đến khi gà gáy canh ba mới trở về đại ngục, trong khoảng thời gian kia chúng có thể gặp cô ấy._ Phó Quân Phong lên tiếng, anh cũng giống như hai em trai sinh đôi của mình, động lòng vì cô, thế nhưng anh là bạn của Ngôn Khải Đường, anh hiểu và anh cũng đành giấu đi.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

- Có cách nào khắc phục không?_ Ngôn Khải Đường hỏi.

- CHủ nhân tôi đâu?_ Tiếng nói đồng thanh lo lắng của Ngũ thiên vang vọng lên trong không khí trầm lắng.

- Các người ngồi đi, cô ấy không sao, giờ đã nghỉ ngơi._ Ngôn Khải Đường trả lời.

- Anh nói là chủ nhân sẽ hạnh phúc, tại sao giờ lại như vậy?_ Thiên thứ năm lên tiếng chắc vấn anh.

- Chuyện này tôi cũng vừa mới biết, hai năm ở ý cô ấy không như vậy?_Ngôn Khôn Đường chậm rãi nói.

- Chủ nhân sau lần mất tích một năm sau khi Angle được thành lập, về sau người cho khai thác và chế tạo thuốc biến dạng do chủ nhân chế tạo ra để biến những người vượn kia thành người hoàn toàn chứ không còn l,à nữa người nữa vượn nữa._ Đại thiên lên tiếng nói.

- Là GPS, của tổ chức Angle, anh đã gặp họ cách đây hai năm, và giờ họ đang ở nhà anh._ Thiên thứ tư nói.

- Lão Ngũ.._Ngôn Khải Đường thoáng kinh ngạc, vì nói tên lão Ngũ thì ông ấy vừa xuất hiện.

- Phải, là tôi, tôi chính là nữa người nữa vượn kia, chính là nhờ chủ nhân chúng tôi mới có cuộc sống bình thường._ Lão Ngũ chậm rãi nói, so với hai năm trước thì giờ ông đã già hơn.

- Hãy cho tôi biết tình trạng của cô ấy trong một năm ở cùng các người,_ Ngôn Khải Đường hối thúc, anh cần nắm từng hiện trạng mới có lời giải đáp và phương thức để cô không bị những oan hồn kia bám lấy. Lão Ngũ chậm rãi kể lại tất ca những gì mà ông biết về cô, biết những vết thương do những người tàn ác truy sát cô. Ngôn Khải Đường nghe xong, sắc mặt thoáng liền lạnh băng, tay anh siết chặt thành nắm đấm, anh từng thề sẽ bắt những ai gây ra cho cô nhiều tổn thương phải trả giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play