Mẹ ​Tiêu cũng từ phía sau nhô đầu ra, khuôn mặt tràn đầy phấn khởi.

​"Mẹ! Sao mẹ cũng ở đây?"

​"Chiến Chiến đó hả, mau vào đây xem đi!" Mẹ Tiêu hứng chí bừng bừng lôi kéo tay con trai. Vương Nhất Bác buông tay anh ra, nở nụ cười đi theo vào trong.

​Vừa vào cửa, phòng khách rộng lớn đập vào mắt, khung cửa sổ xây sát đến nền nhà được thiết kế theo hình mái vòm có thể lấy được rất nhiều ánh sáng, bởi vì tầm ngắm phong cảnh ở bên ngoài càng rộng lớn lại càng dễ làm rung động lòng người. Vật dụng cùng với đồ trang trí trong nhà phần lớn đều là màu trắng và màu lam nhạt, kết hợp với mấy ngọn đèn pha lê tinh xảo, nhìn qua vừa ấm áp lại dễ chịu.

​Tiêu Chiến ngây ngốc chậm rãi nhìn bốn phía, hơn nửa ngày vẫn chìm trong khiếp sợ như cũ.

​"Thế nào? Chiến Chiến? Thích không?" Mẹ Tiêu hưng phấn hỏi con trai.

​"Mẹ... Đây là..."

​"Mẹ cũng không biết nữa, ba con nói đưa mẹ đến đây xem thử, mặc dù nhà mình không mua nổi căn này, nhưng đến xem thôi cũng rất vui mà... Đẹp quá đi mất! Ôi chao..." Mẹ Tiêu vừa nhìn vừa cảm thán.

​Tiêu Chiến nhíu mày, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

​Quả nhiên, ba Tiêu run rẩy rút ra một tờ bìa màu đỏ, đưa cho vợ đọc.

​"Hả? Cái gì đây..." Mẹ Tiêu mờ mịt nhận lấy, mở ra xem thì hét lên một tiếng.

​Tiêu Chiến thở dài, đi đến cầm lấy tờ bìa kia, ngay ngoài mặt quả nhiên ghi mấy chữ giấy chứng nhận bất động sản, mở ra xem, tên chủ hộ là tên của ba mẹ Tiêu.

​"Trời ạ? Chuyện gì đây hả lão Tiêu? Ông!" Mẹ Tiêu không ngừng đập vào vai ba Tiêu, tức giận nói.

​"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến cầm giấy tờ, nhanh chóng đuổi theo Vương Nhất Bác đang chạy vội vào trong phòng để hỏi tội.

​Vương Nhất Bác cởi giày cao gót ra, chạy nhanh như gió, vừa chạy vừa lưu manh gào lên: "Ấy! Cũng đâu phải là mua cho anh, em mua cho ba mà, không mượn anh xen vào! Có phải không hả ba!"

​Tiêu Chiến dừng lại, nhìn về phía ba Tiêu đầy oán trách: "Ba! Chúng ta sao có thể..."

Mẹ ​Tiêu cũng phụ họa theo mà mắng ông: "Đúng rồi! Lão già chết tiệt này ông điên rồi ư!"

Ba Tiêu gặp phải hai luồng công kích, khổ không thể tả nổi. Cắn răng một cái, quyết định làm một trụ cột gia đình mẫu mực, quát lớn: "Ừ đấy! Cái nhà này ai phải nghe ai! Tôi là chủ của cái nhà này! Nhất Bác mua nhà cho tôi thì đã sao, thằng bé cũng đã gọi tôi một tiếng ba mà!"

Mẹ ​Tiêu bị dọa đến mức á khẩu luôn, Tiêu Chiến cũng nhất thời nghẹn lời.

​"Hơn nữa, nếu hai người không thích, thì dùng chỗ này để chứa sách vở, đồ đạc đi. Chúng ta không ở đây mà vẫn ở nhà cũ, vậy là được chứ gì!" Ba Tiêu thấy bọn họ không nói gì, tự tìm đường lui cho mình.

​"Như vậy sao được?" Mẹ Tiêu thấp giọng thì thầm một câu, rồi lại tiếp tục đánh giá căn nhà: "Chỗ này đẹp như vậy... Vừa nãy tôi còn thấy ở bên kia có cả bể bơi, còn có cả rạp chiếu phim nữa."

Nếu quan sát tổng thể. Tiêu Chiến có thể nhìn ra mẹ Tiêu rất thích căn nhà này, nhưng bà vẫn rất bất an, lo sợ đi qua túm lấy tay áo của Vương Nhất Bác: "Nhất Bác à... Mau trả lại nhà đi. Chúng ta không cần phải ở nơi xa hoa lãng phí thế này đâu, tâm ý của con mẹ xin nhận."

​Vương Nhất Bác thuận thế kéo tay mẹ Tiêu lại, cọ cọ nũng nịu: "Mẹ ~ Nhà không phải muốn trả là có thể trả được đâu ạ ~ không phải như mua thức ăn ở ngoài chợ." Nói xong lại đứng thẳng lên, điệu bộ chững chạc đàng hoàng: "Nếu mẹ vẫn không đồng ý, thì cứ theo lời ba nói, cứ để đấy là được rồi."

​"Con đứa nhỏ này!" Mẹ Tiêu không thể làm gì khác ngoài lắc đầu, đành phải nhìn về phía Tiêu Chiến.

​Tiêu Chiến lại gần kéo hắn sang một bên, thấp giọng mắng hắn: "Em đây là tiền trảm hậu tấu đúng không! Nhà ở là thứ quý giá, cứ nói tặng là tặng luôn thế hả?"

​"Không phải lần trước em đã đồng ý đăng kí công ty cho anh sao, sau này em nghĩ lại, anh không thích hợp để quản lý công ty, vậy chi bằng lấy tiền đầu tư địa ốc cho rồi. Căn nhà cũ kia đã lâu năm quá rồi cũng đâu đảm bảo an toàn đúng không? Mặc dù đúng là em rất thích một căn nhà nho nhỏ như vậy, nhưng mà nghĩ đến chuyện muốn để ba mẹ dưỡng lão thật tốt, vẫn nên mua một căn khác thì hơn." Vương Nhất Bác chắp tay lên tai anh, miệng kề sát lại nói nhỏ, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

​Tiêu Chiến tức giận thốt lên: "Anh đâu cần em đăng kí công ty cho anh! Với cả, cần mua nhà thì phải là anh mua, em dựa vào cái gì tự nhiên đi mua như thế..." Nhưng anh chợt thấy vẻ mặt của Vương Nhất Bác không đúng lắm, lại nhanh chóng mềm mỏng nói: "Không phải anh có ý đó..."

​"Có phải anh vẫn còn coi em là người ngoài hay không." Vương Nhất Bác chu miệng, tủi thân nức nở hỏi anh, tuy không thấy nước mắt nhưng giọng điệu lại diễn rất sâu, nghẹn ngào nói: "Có phải anh không yêu em đúng hông."

​"Không có... Yêu em, yêu em mà." Tiêu Chiến luống cuống. Có thể trong khi yêu đương trí thông minh của con người gần như là bằng 0, kiểu diễn xuất vụng về như thế cũng có thể làm cho anh sập bẫy.

​"Vậy anh không được phép nói cái gì mà anh với chả em, sau này sẽ luôn là 'Tụi mình'! Hiểu hông, của em chính là của anh, mà của anh cũng là của em!"

​"Thế nhưng... Chuyện này anh không thể..." Tiêu Chiến còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy mẹ "Ô" lên một tiếng đầy ngạc nhiên.

​"Nhất Bác, dưới chân con dính cái gì mà dơ quá..."

​Vương Nhất Bác co chân lên, nghiêng đầu nhìn thử: "Cái gì cơ ạ..."

​"Cái gì đó trắng trắng..."

​Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn thử, lông tơ sau lưng dựng ngược cả lên, lúc nãy lau vẫn chưa sạch! Anh vội vàng túm lấy hắn rồi lôi đi: "Mẹ, không có gì đâu! Mẹ đừng lại đây, con dẫn em ấy đi lau sạch!"

Bây giờ Vương Nhất Bác cũng đã hiểu ra, ngoác miệng ra gào: "Mẹ ơi anh ấy bắt nạt con, mẹ không biết đâu vừa nãy... Ớ ớ ớ!" Còn chưa nói xong đã bị Tiêu Chiến bịt miệng lại nhanh chóng kéo đi.

————————————————

Jin: còn hai chương nữa là phải nói lời tạm biệt với Đan Đan và thầy Tiêu ồi =(((( nói là hơn 50 chương mà mỗi chương ngắn ngủn á nên thành ra cũng không tính là dài quá:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play