*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba Tiêu khoanh tay đứng cạnh cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, quay người lại. Thấy Vương Nhất Bác đang mặc đồ phụ nữ đi tới, ba Tiêu liền mím môi một cái, trông có hơi khó chịu, nhưng không nói gì cả.

​"Có chuyện gì vậy ba." Vương Nhất Bác vừa mới phát tiết xong, bộ dạng cực kỳ sảng khoái.

Ba Tiêu lộ ra vẻ mặt khó xử, hai bàn tay đan vào nhau, khẩu khí so với bình thường cũng ôn hòa đi không ít: "Nhất Bác này, chuyện của bác gái Chiến Chiến, là con làm hả, con tính xử lý thế nào?"

​Xử lý thế nào sao? Vương Nhất Bác cảm thấy có hơi buồn cười, thật sự không hổ là hai cha con.

​Chỉ mới mấy phút trước, Tiêu Chiến ngồi ở giữa hai chân hắn, ánh mắt mê ly tràn đầy mị lực, miệng còn đang ngậm đồ vật của của hắn, cũng hỏi hắn một câu tương tự.

​Vừa nghĩ tới gương mặt kia của Tiêu Chiến, yết hầu của Vương Nhất Bác không nhịn được khẽ nhúc nhích, miệng lưỡi khô đắng.

​"Nhất Bác?" Ba Tiêu nhìn thấy hắn đang thất thần, khó hiểu gọi.

​Từ trong hồi tưởng kiều diễm trở về lại thực tại, Vương Nhất Bác thưa một tiếng, tâm tình vui vẻ đáp: "Mọi chuyện đều nghe ba hết ạ."

​Ba Tiêu thở dài một hơi, ông một mực lo lắng nhà người ta có quyền có thể thế, được nuông chiều theo ý mình đã quen, còn sợ không nói được hắn. Nghe Vương Nhất Bác trả lời như vậy, ông cũng yên lòng. Đột nhiên lại cảm thấy có phải mình đang cậy già lên mặt hay không, cho nên hơi áy náy: "Xin lỗi con Nhất Bác à, cũng biết là mấy ngày trước con đã phải chịu tủi thân. Nhưng hai người bác này của thằng bé hoàn toàn không phải người xấu, em họ của nó cũng thế... Cho nên, cũng xem như là thân thiết, không thể..."

​"Con hiểu mà," Vương Nhất Bác mỉm cười, "Con sẽ không làm khó họ đâu. Nhưng có một việc hy vọng ba có thể đồng ý với con."

​"Việc gì?" Ba Tiêu ngạc nhiên hỏi.

​Địa điểm gặp mặt là một quán trà cũ gần nhà họ, phong cách trang trí là phong cách của nhiều năm về trước. Lúc đầu bác trai và bác gái định mời họ đến một khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố, nhưng bị Tiêu Chiến từ chối, nói không cần phiền phức đến vậy, chỉ là nói chuyện mấy câu thôi mà.

Lần thứ hai bác gái nhìn thấy Vương Nhất Bác, thái độ đã thay đổi. Nhìn thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi đến từ xa đã lập tức chạy ra đón.

​"Sao không nói trước một tiếng, để bác ra đón..." Bác trai đi theo sau, cố gắng xin lỗi.

​"Không cần, không cần đâu ạ." Tiêu Chiến xấu hổ cười, không thể nào tiếp nhận nổi thái độ thay đổi 180 độ của hai người họ, cảm thấy không cần phải khách sáo như thế.

​Bốn người ngồi xuống, bác trai gọi đồ uống cho hai người. Sau đó vào ngay việc chính, bác trai kéo bác gái cùng cúi đầu thành khẩn xin lỗi.

Yên lặng được một lúc, Vương Nhất Bác dùng ngón tay nghịch mấy lọn tóc, hững hờ nói: "Ồ, bắt nạt tôi thì cũng chẳng có gì, có thể bỏ qua. Nhưng nếu... Có người gan to bằng trời dám bắt nạt Chiến ca ca của tôi, vậy tôi nhất định phải dạy cho người đó biết thế nào là gió thu quét lá vàng, yên lặng không một tiếng động đánh cho không chừa mảnh giáp nào."

​Mấy chữ cuối cùng, cất lên rất rành mạch. Rõ ràng ngữ khí không hề nặng nề, nhưng lại làm cho sống lưng mọi người lạnh buốt.

​"Đúng vậy... Ha ha..." Bác trai cười trừ.

​"Bác gái này..." Vương Nhất Bác rót một ít mật ong vào trong tách trà của mình, quấy thìa, làm cho cả tách trà sền sệt.

​"Tôi muốn nhắc bác một câu, mấy lời hắc bạch lưỡng đạo đều có người quen gì đấy của bác, về sau đừng có ra ngoài ăn nói tùy tiện như vậy, chẳng may để cảnh sát đến tận cửa điều tra thì... Bác không sợ nhưng bác trai chắc hẳn sẽ sợ, đúng không?"

​Bác trai hung hăng lườm vợ mình một cái, còn bác gái chỉ biết ngồi câm như hến.

Sự việc đã được giải quyết, Vương Nhất Bác gọi taxi, nói ra một địa chỉ lạ.

​Tiêu Chiến kỳ quái hỏi: "Đi đâu đây?"

​Vương Nhất Bác giơ ngón tay trỏ lên môi, làm ra vẻ thần bí.

Tiêu Chiến lại càng hiếu kỳ.

​Xe chạy cả quãng đường khá xa, xuyên qua mấy khu đô thị, đi vào một khu công viên nổi tiếng. Công viên này Tiêu Chiến đã từng nghe qua, nghe nói trước đây là vườn hoa tư nhân do mấy thương gia giàu có xây dựng vào cuối triều đại nhà Thanh. Sau này chuyển giao lại cho chính phủ, thị trưởng đương nhiệm đã đề nghị tu sửa lại, cho xây dựng mấy tòa nhà mới, trồng thêm nhiều loại cây hoa, mở cửa cho cả người dân bình thường đến, cuối cùng mới trở thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

​"Tụi mình ra ngoại thành chơi hả?" Tiêu Chiến mở cửa sổ ra, ánh mặt trời ngày đông chiếu vào, cảnh sắc động lòng người, cơn gió ấm áp khẽ thổi, trong phút chốc Tiêu Chiến suy nghĩ có phải mùa xuân đã đến rồi hay không.

​Vương Nhất Bác mỉm cười không nói gì, cầm tay anh, đan từng ngón tay vào với anh.

​Tiêu Chiến xoay người lại, khó hiểu nhìn hắn: "Rốt cuộc là em giấu anh chuyện gì đó? Mau nói đi!"

​"Chờ một lúc nữa là biết."

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe đi qua khỏi công viên, trước mắt xuất hiện một loạt các tòa nhà khiến người ta phải sợ hãi mà cảm thán, với thiết kết tầng tầng lớp lớp vòng cung độc đáo gây rung động thị giác người nhìn, cây cỏ và kiến trúc giao thoa hoàn mỹ, giống như những khu vườn trên mây.

​Đây còn là lần đầu tiên Tiêu Chiến gặp được kiểu thiết kế như vậy, vừa sợ hãi lại còn thán phúc, miệng há hốc ra, cũng không để ý rằng xe đã đi vào bên trong rồi dừng lại.

​Vương Nhất Bác buồn cười vỗ đầu anh: "Nhìn gì nữa, đi, vào trong rồi từ từ xem."

​"Hở?" Tiêu Chiến còn đang mơ màng không biết tình huống gì đang diễn ra, đã bị Vương Nhất Bác kéo vào bên trong.

​Thì ra đây là khu đô thị mới được xây dựng cho những người giàu có, do một công ty bất động sản của Singapore xây dựng, mời được nhà thiết kế nổi tiếng của thế giới đến làm, thực hiện theo biểu ngữ một khu đô thị thân thiện với môi trường, còn đẹp hơn cả khu Country Garden, Vương Nhất Bác đi xem thử thấy có thể chấp nhận được, chủ yếu là do nó cách nhà của Tiêu Chiến không quá xa.

​"Vương Nhất Bác, em..." Tiêu Chiến không phải kẻ ngốc, hai người đi lên tầng, Vương Nhất Bác nắm chặt lấy tay anh, lần này anh đã kịp hiểu mọi chuyện: "Em... Có phải em... Mua nhà ở đây?"

​Vương Nhất Bác vui vẻ nhếch miệng: "Không phải em."

​"Hở?" Tiêu Chiến nghi ngờ hắn, Vương Nhất Bác dừng lại trước một cánh cửa, đưa tay lên gõ.

​Cửa từ từ được mở ra.

​Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn người đang đứng ở trong nhà: "Ba? Sao lại là ba?"

——————————————

Jin: lại nhớ tầm này năm ngoái cũng đang đi du lịch bên Sing, đúng là kiến trúc nói chung ở bên đó vừa sang vừa lạ mắt, xanh ngát mát mẻ không chịu được, không khí cũng trong lành nữa chứ, đi có mấy ngày mà mê 😭

Khu Country Garden ở bên Trung đây nè:



Tiện đây mình muốn nói luôn í, từ lúc update fic lên wattpad đến giờ tự nhiên đọc được rất nhiều cmt khiến mình khó chịu =))))) chê trách nhân vật đủ kiểu rồi còn vào joke kiểu fic BJYX giống fic ZSWW. Mình thì không gay gắt gì việc BJYX hay ZSWW ở ngoài đời vì đó là việc riêng của hai người, nhưng mà trong fic thì lại khác, và mình không hề thích joke kiểu vậy, đùa về hai người ở ngoài đời lật thuyền này nọ thì okay mình thấy bình thường, chứ vô trong fic đừng có lật thuyền gì cả (dù chỉ là đùa) trừ khi tác giả tự lật vì đó là không tôn trọng tác giả rồi. Chứ có nhiều người trên này có add fb mình đều biết mình bựa, nhây và thích đùa nhiều cỡ nào chứ mình chẳng phải một đứa khô khan hay nghiêm túc gì cả, nhưng không có nghĩa chuyện gì mình cũng có thể đùa và cho rằng đùa như thế là vui, cái gì cũng nên có chừng mực thôi. Mình nghĩ rằng tính tình mình khó chịu thật nên đôi lúc mình sẽ rep cmt không được nice cho lắm, nếu có khiến mọi người không vui thì mình xin lỗi. Vì mấy lý do trên nên mình không thích up fic lên wattpad, nhiều người cmt lạ lùng thật sự í và nó khiến mình không vui xíu nào cả. Nói thiệt là mình flop nhiều năm rồi nên mình không bao giờ gặp phải mấy tình huống cmt kiểu khó xử như thế, cũng không thích viral fic. Vẫn chỉ mong nơi đây là chốn nhỏ để mình được trút nỗi lòng và thỏa đam mê, để readers của mình có thể được giải trí thui 😞

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play