*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy ba của Vương Nhất Bác, nhìn qua thấy giống một vị học sĩ, cử chỉ rất nho nhã, mỗi một câu nói đều lịch sự và thoải mái, giống như một phát thanh viên trên truyền hình.

Tại sao lại không giống với người ba nghiêm khắc trong lời kể của hắn?

​Ổn định chỗ ngồi xong, hai bên giới thiệu về nhau một lượt, rồi lại im lặng. Vẫn là phu nhân mở lời trước.

​"Là thế này, Nhất Bác nhà chúng tôi cực kỳ thích Tiểu Chiến nhà anh chị, nhưng nghe nói là anh chị không đồng ý?"

Mẹ ​Tiêu lắc đầu: "Tôi nào có không đồng ý, tôi rất thích thằng bé Tiểu Bác nhà anh chị." Lúc nói chuyện, bà cũng quan sát cả vẻ mặt của ba Vương. Trước đây từng nghe Vương Nhất Bác nói mình không có ba, bà đã cố ý hỏi phu nhân, phu nhân nghe xong chỉ cười lúng túng đáp quan hệ cha con giữa hai người họ không được tốt cho lắm. Cho nên đó giờ trong lòng bà, ba của Nhất Bác nhất định là một người cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng bây giờ bà lại thấy đây là một người rất hiền hoà.

​"Ồ?" Phu nhân biết rất rõ, còn giả vờ kinh ngạc, lại nhìn về phía ba Tiêu: "Vậy là anh nhà?"

Ba ​Tiêu câu nệ sờ sờ đầu, hoảng hốt mà bấu chặt lấy quần.

​"Tôi cũng nào có không đồng ý."

Mẹ ​Tiêu liếc nhìn ông một cái. Tiêu Chiến ngồi cạnh mẹ cố gắng kìm chế không dám cười. Này là sao đây ba ơi, kể từ khi bước chân vào đây, lập tức từ một con gà chọi biến thành một con chim cút, triệt để hành quân trong lặng lẽ.

​"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Phu nhân vui mừng nhướng mày, kéo tay chồng mình, chớp mắt ý nhắc ông nói thêm vào vài câu.

Lúc ba của Nhất Bác mới nghe được chuyện này, cảm thấy rất hoang đường. Nhưng vợ mình lại cứ ầm ĩ không thôi, ông ấy quyết định đến xem thử, để xem con trai của mình lại định bày trò gì. Ông ấy ghé qua bệnh viện trước, vừa nhìn thấy con trai, đầu tiên là sững sờ. Con trai đã thay đổi kiểu tóc, quay về thành một người đàn ông bình thường. Nó chống đối mình nhiều năm như vậy, có lần nào gặp nhau nó lại không mặc đồ phụ nữ, không đội tóc giả? Lâu dần ông ấy cũng đã quen, có đôi khi còn tự an ủi mình, coi như nhà mình sinh ra một đứa con gái vậy.

​Nhưng bây giờ bất thình lình đến thăm lại thấy dáng vẻ vui vẻ thoải mái như vậy của con trai, khiến cho tâm ông ấy thoáng rung động.

​Ngay sau đó, lần đầu tiên con trai ngoan ngoãn gọi mình một tiếng ba, càng làm cho ông ấy kinh ngạc.

Lúc ấy ba của Nhất Bác suy nghĩ, mình nhất định phải đi xem thử, rốt cuộc người có thể thu phục được con trai của mình là người như thế nào?

​Tiêu Chiến vừa bước vào cửa, ông ấy liền đơn giản đánh giá anh một lượt, là một thanh niên nhã nhặn. Ngồi xuống vẫn tiếp tục quan sát, chào hỏi rất lễ phép, chính là mẫu người mà các vị trưởng bối sẽ quý mến. Nhưng thực sự không thấy có điểm nào hơn người.

​"Ông nhìn chằm chằm thằng bé như vậy làm gì!" Vợ đột nhiên đập lên đùi mình một cái, ba của Nhất Bác mới lấy lại tinh thần, thì ra mình đã quá tập trung rồi.

​Tiêu Chiến có hơi xấu hổ nhìn ba của Nhất Bác cười một cái, đôi mắt híp lại giống như vầng trăng khuyết, toả ra ánh sáng trong trẻo, được Vương Nhất Bác chăm sóc kỹ lưỡng nên da mặt vừa trắng lại vừa hồng, trông đáng yêu như một chú thỏ con.

Ba của Nhất Bác thầm nghĩ không ổn rồi, cũng không biết tại sao mà bản thân lại bật cười theo, sau đó đột ngột hỏi: "Con học ở đâu?"

​Tiêu Chiến lễ phép trả lời, ba của Nhất Bác lại hỏi: "Con thích hoạ sĩ nào nhất?"

​Tiêu Chiến đáp: "Monet[1] ạ."

[1] Claude Monet (1840 – 1926) là một họa sĩ vĩ đại của nước Pháp. Ông được xem là cha đẻ của trường phái hội họa ấn tượng, trường phái cho phép người nghệ sĩ thể hiện rõ nét nhận thức, cảm xúc của bản thân trước các sự vật, hiện tượng thiên nhiên, đặc biệt là phong cảnh.

​Ba của Nhất Bác gật đầu: "Không tệ, chú thích nhất bức tranh «Hoang dã hoa anh túc»[2] của ông ấy."

[2] Bức tranh đó đây nè:





Ánh mắt của Tiêu Chiến sáng lên: "Thật ạ? Con cũng thích..."

​Phu nhân bất mãn cắt lời chồng mình: "Ông làm sao thế? Kìm chế lại đi xem nào, đang nói chuyện gia đình mà."

Ba của Nhất Bác bất đắc dĩ lắc đầu ngậm miệng, vợ nói gì thì nghe nấy. Trong lòng còn đang suy nghĩ, thằng bé này có vẻ không tệ?

Ba Tiêu lúc này mới có dũng khí để mở miệng: "Chúng ta... Hai nhà chúng ta sợ là có cách biệt quá lớn, nhà chúng tôi không dám trèo cao... Hơn nữa, con trai của anh chị còn nhỏ, lỡ như nó chỉ muốn chơi đùa, vậy thì..." Vậy thì rất khó xử đúng không?

​Phu nhân nghe thấy ông nói như vậy, vô cùng sảng khoái mà trả lời: "Hai gia đình chúng ta chỉ cần nói ra vấn đề để cùng nhau giải quyết là được. Anh nhà sợ Nhất Bác không có tính kiên nhẫn? Anh yên tâm, Nhất Bác nhà chúng tôi từ nhỏ đã rất cố chấp, những gì nó đã nhận định được thì chắc chắn sẽ không thay đổi. Nếu anh nhà vẫn chưa yên tâm, hiện tại tôi có thể sắp xếp cho hai đứa sang Anh Quốc để đăng ký kết hôn."

​"Dạ?" Tiêu Chiến lại một lần bị lời nói của phu nhân làm cho hoảng sợ.

​"Có thể sao?" Mẹ Tiêu tò mò hỏi.

​"Được mà! Anh Quốc đã thông qua luật kết hôn đồng tính, trước tiên có thể qua đấy lĩnh (giấy) chứng (nhận kết hôn). Nếu như Tiểu Chiến không thích, chúng tôi cũng có thể tìm cách để đăng ký ở trong nước..." Phu nhân thành thật đáp lời mẹ Tiêu.

​"Không cần đâu ạ!" Tiêu Chiến nhanh chóng xua tay.

​Lúc này, ba Tiêu do dự, muốn nói rồi lại thôi.

​Phu nhân thừa dịp thép còn nóng để rèn thành sắt: "Có phải anh nhà vẫn thấy gia đình chúng tôi chưa đủ thành ý? Có gì anh cứ nói thẳng, yêu cầu gì chúng tôi cũng có thể thực hiện được. Nếu không, tôi gọi người đưa Nhất Bác đến, dập đầu lập lời hứa trước mặt anh nhé?"

Ba Tiêu nhìn sang ba của Nhất Bác, hoảng sợ lắc đầu: "Không cần! Không cần!"

Lúc này ​phu nhân mới lộ nụ cười giống nàng Mona Lisa: "Nói như vậy, hai anh chị đều đồng ý để cho Tiểu Chiến ở cạnh Nhất Bác nhà chúng tôi rồi?"

Ba ​Tiêu thở dài, rốt cuộc cũng thỏa hiệp mà nói: "Cứ tạm vậy đi đã, cứ tạm vậy đi đã..."

Giao thừa sắp đến, các loại đèn trang trí được treo khắp mọi nẻo đường.

​Tiêu Chiến đứng trong một cửa hàng mua câu đối xuân, đột nhiên câu đối xuân lại bị một cánh tay từ sau lưng vươn ra giật lấy.

​"Ơ kìa..." Tiêu Chiến quay người lại, thấy người kia đội một cái mũ nồi màu đỏ, bên trong mặc một chiếc váy len màu trắng, khoác ngoài một chiếc áo choàng đỏ, mái tóc suôn dài, anh lập tức ngẩn người.

​"Vương Nhất Bác? Sao em lại ăn mặc thế này?"

​Vương Nhất Bác trang điểm nhẹ nhàng, son môi cũng dùng màu hoa anh đào trông rất tự nhiên, đúng chuẩn bộ dạng của một thiếu nữ ngoan ngoãn. Bắt gặp ánh mắt kinh diễm của Tiêu Chiến, hắn dương dương tự đắc kéo áo choàng: "Đẹp hơm anh Chiến?"

​Tiêu Chiến cố gắng đè nén hai khoé môi muốn nhếch cao của mình, nhéo má hắn: "Bé heo mập."

​"Anh nói ai mập?" Vương Nhất Bác không vui, bóp eo Tiêu Chiến một cái: "Anh mới mập á!"

​Đau... Tiêu Chiến tránh sang một bên, đau khổ mà xoa eo, sao lại chơi ác như thế...

​"Vâng vâng vâng, em đẹp nhất được chưa? Đại mỹ nhân!"

​"Hừ!" Vương Nhất Bác đặt lại câu đối xuân lên quầy hàng, chống nạnh vênh váo nhìn anh: "Có phải anh quên lời mẹ dặn rồi không, không phải hôm nay đến nhà bác anh ăn bữa cơm đoàn viên sao? Giờ này mà còn lề mề ở đây?"

​"Ờ ha?" Tiêu Chiến giật mình, chỉ vào quần áo của hắn: "Em muốn đi cùng hả?"

​"Không thì sao? Anh muốn ra ngoài mà giả bộ như mình còn độc thân à? Không có cửa đâu!"

———————————-

Jin: phu nhân chơi game đỉnh quá, nước đi nào cũng hiểm =)))))) tự nhiên edit đến chương này nghe tả nụ cười ấy lại nhớ anh Chiến quá 😭 anh ơi bao giờ anh quay lại thía

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play