Tiêu Chiến trở lại phòng bệnh của ba mình, ba mẹ không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào anh. Tiêu Chiến ho khan hai tiếng rồi ngồi xuống.
Mẹ đi đến vỗ vai anh: "Vừa nãy mẹ của Tiểu Bác tự dưng đến tìm ba mẹ, chuyện này... Có chuyện gì sao?"
Tiêu Chiến cân nhắc, anh không biết phải bắt đầu giải thích với ba mẹ thế nào vì mọi chuyện quá đột ngột...
"Còn việc ba con chuyển viện... Cũng là nhờ bọn họ?" Mẹ Tiêu nghi ngờ hỏi. Dù sao, điều kiện phòng bệnh tốt thế này, các bác sĩ thì dốc lòng chữa bệnh, không thể nào là may mắn từ trên trời rơi xuống được?
"Hừ!" Ba Tiêu đột nhiên tức giận mà đập vào chăn: "Không cần, tự nhiên phải nhận ơn huệ của người khác, chúng ta chuyển viện..." Nói xong cũng không để ý thân thể còn đang trong tình trạng suy nhược đã muốn đứng lên.
Mẹ Tiêu mau chóng chạy tới giữ ông lại: "Ôi! Ông vừa mới làm phẫu thuật xong đâu, muốn đi đâu?"
"Ba!" Tiêu Chiến cũng chạy qua ngăn cản ba mình: "Ba muốn làm gì!"
"Ba nói cho con biết, ba không đồng ý để con và thằng nhóc kia..." Ba Tiêu còn chưa nói dứt lời, đã vội ôm ngực, sắc mặt khó coi.
"Ba! Ba không sao chứ!" Tiêu Chiến vội vã nắm lấy tay ba. Mẹ Tiêu thì nhanh chóng nhấn chuông gọi y tá đến, đeo máy thở lên cho ông, qua một lúc lâu ba Tiêu cũng mới đỡ hơn được một chút.
Mẹ Tiêu cau mày, túc trực ở cạnh giường, không thể nhịn được đánh vào vai chồng mình một cái: "Ông nhìn ông xem! Có gì từ từ nói không được à... Ông mà chết rồi tôi biết sống ra sao? Con trai thích thì chiều nó đi. Việc này, không cần ông lên tiếng, tôi làm chủ là được rồi."
Ba Tiêu vừa trải qua một trận kia, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im, nhưng vẫn dùng ánh mắt kháng nghị nhìn vợ mình.
Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi mẹ: "Mẹ ơi? Mẹ... Mẹ đồng ý ạ?"
Mẹ Tiêu thở dài, nắm chặt lấy tay con trai rồi nhìn anh: "Chiến Chiến à, con lớn như vậy rồi, đã không còn là trẻ con nữa. Mẹ tin con nhận thức được bản thân đang làm gì. Bây giờ Tiểu Bác đang ở đâu? Gọi thằng bé đến đây, đừng sợ."
"Em ấy..." Tiêu Chiến khó xử mà cúi thấp đầu: "Em ấy bị tai nạn xe, bây giờ..."
"Cái gì?" Mẹ Tiêu lấy làm kinh hãi, lại càng siết chặt tay con trai: "Thằng bé không có việc gì chứ?"
Tiêu Chiến đau đến kêu một tiếng, mẹ Tiêu mới nhận ra mình dùng lực quá mạnh, nhanh chóng buông tay.
"Không sao không sao ạ, mẹ đừng lo. Em ấy nằm ở phòng phía bên kia..."
Mẹ Tiêu kinh ngạc mà trừng mắt, suy nghĩ thì ra là thế. Mẹ người ta đã có ý sắp xếp cẩn thận.
"Thằng bé làm sao mà lại bị tai nạn?" Mẹ Tiêu khó hiểu mà hỏi.
Tiêu Chiến do dự một chút, vẫn đem mọi chuyện hai năm rõ mười ra kể cho mẹ Tiêu nghe. Mẹ Tiêu vốn đã cảm thấy đứa nhỏ kia rất đáng thương, nghe xong chuyện này, lại càng áy náy. Mặc dù không phải là cố ý, nhưng xét cho cùng người ta vì con trai của mình mới bị tai nạn. Mẹ người ta lại vẫn quan tâm đến nhà mình, thật là...
"Chiến Chiến! Thằng bé ở phòng bệnh nào, dẫn mẹ đi xem một chút!"
Mẹ Tiêu thật sự cảm thấy có lỗi với bọn họ, cho nên vội vàng muốn đến hỏi thăm.
Vương Nhất Bác vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, liền mừng rỡ ngồi dậy: "Anh Chiến!"
Hắn không ngờ lại là mẹ Tiêu nên ngẩn người.
Mẹ Tiêu trông thấy bộ dạng này của Vương Nhất Bác, trong lòng vô cùng đau xót, nghiêm túc đi qua: "Tiểu Bác đấy à, là dì đây."
"Dì... Sao dì lại tới đây ạ?" Vương Nhất Bác có chút chột dạ, vừa nhìn thấy Tiêu Chiến đi ngay sau lưng mẹ Tiêu lại bắt đầu vui vẻ: "Anh Chiến!"
"Mẹ anh nói muốn đến đây thăm em." Tiêu Chiến bước đến sửa lại chăn cho hắn, lo lắng nhìn mẹ mình.
Mẹ Tiêu lo lắng hỏi Vương Nhất Bác: "Tiểu Bác à, thân thể không bị làm sao chứ? Có bị thương nghiêm trọng không?"
"Rất ổn ạ! Ngày nào anh Chiến cũng đến chăm sóc cho con!" Vương Nhất Bác nhoẻn miệng cười, vui vẻ đáp.
Mẹ Tiêu đau lòng nhìn hắn: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi..." Thì ra mấy ngày nay con trai không ở bên kia là vì phải ở đây chăm sóc thằng bé: "Hai người các con vui là được."
"Dì..." Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn mẹ Tiêu. Tiêu Chiến mỉm cười đầy ngượng ngùng với hắn: "Mẹ anh đồng ý rồi."
Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn bọn họ một lúc, đột nhiên nhào vào lòng mẹ Tiêu: "Mẹ ơi! Mẹ đồng ý rồi! Yêu mẹ nhất!"
Mẹ Tiêu xoa đầu hắn, mỉm cười nói: "Ôi trời, đúng là một đứa trẻ mà!"
"Đúng thế, mẹ vẫn là mẹ của Đan Đan đây!"
Cả người Tiêu Chiến nổi da gà, đây rõ ràng là mẹ mình, em ấy lại còn dính mẹ hơn cả mình?
Từ hôm đó trở đi, rốt cuộc Tiêu Chiến có thể quang minh chính đại qua lại giữa hai phòng bệnh, mẹ Tiêu rất thông cảm con trai, để cho anh ở chỗ của Vương Nhất Bác lâu một chút.
Chỉ là ba Tiêu vẫn rất không vui, hở một chút là muốn dạy dỗ con trai, nhưng lại bị mẹ Tiêu cản lại.
Ông cực kỳ đau đầu vì không thể hiểu nổi Tiêu Chiến, còn về phần Vương Nhất Bác ở bên này, cũng không hề yên tĩnh.
Mỗi khi bọn họ ở chung một chỗ hắn lại luôn táy máy trên người anh, không hề thành thật một tí nào. Mới đầu Tiêu Chiến còn lo lắng cho thương thế của hắn, không dám phản kháng quá mạnh, dẫn đến mấy lần suýt chút nữa va chạm với nhau. Sau này, anh bị hắn làm phiền quá nhiều, thì ngắm ngay chỗ đau nhất, chỉ cần Vương Nhất Bác cứ không thành thật, anh sẽ rất vô tình mà thúc cùi chỏ vào đó, để hắn có thể ngoan ngoãn hơn.
Đợi đến khi thương thế của Vương Nhất Bác dần khỏi hẳn, rốt cuộc có thể xuống giường, chuyện đầu tiên hắn làm chính là túm Tiêu Chiến lôi vào trong phòng vệ sinh làm một trận. Bởi vì bị cấm dục quá lâu, lần này làm cực kỳ kịch liệt, khiến cho Tiêu Chiến vào ngày hôm sau lúc đưa ba đi làm thủ tục xuất viện, cả đường đi rất khó khăn, thân thể đau nhức, im lặng không nói lời nào.
"Alo? Vâng, nhà con đến rồi ạ." Tiêu Chiến nghe điện thoại, mở cửa taxi ra bước xuống, phu nhân nhiệt tình đi ra chào hỏi, giúp bọn họ mở cửa, trò chuyện với mẹ Tiêu như đã thân quen từ lâu. Gương mặt của ba Tiêu rất lạnh lùng, lề mà lề mề mãi mới chịu xuống xe.
Phu nhân nhìn thấy ba Tiêu như vậy, khách khí nói: "Thật ngại quá, tôi nghĩ nhân cơ hội anh nhà xuất viện, muốn tụ tập vui vẻ một bữa. Không biết có phải hơi đường đột hay không..."
Ba Tiêu liếc mắt, mấp máy môi, đối với vị phu nhân có khí chất xuất chúng thế này, có cáu giận cũng không thể nói được gì.
Mẹ Tiêu lườm ông một cái, thân thiết nói với phu nhân: "Chị đừng để ý tới ông ấy, tính tình của ông ấy là như vậy đấy." Rồi lại nhìn quanh một chút: "Đúng rồi, Tiểu Bác đâu? Thằng bé xuất viện chưa?"
"À vẫn chưa, nó nháo nhào đòi xuất viện sớm, cũng may nhờ có Tiêu... À không, Tiểu Chiến, nhờ có Tiểu Chiến nhà anh chị, nếu không tôi không thể quản được thằng con này rồi."
Hai bà mẹ vừa nói vừa cười bước vào bên trong.
Vừa vào cửa, một cây cầu nhỏ xây dựng theo kiến trúc cổ điển bắc ngang qua hồ nước nhỏ xíu xuất hiện trước mắt khiến Tiêu Chiến cảm thán một phen, người có tiền, có phẩm vị có khác. Trang trí đều rất đơn giản, nhưng lại lộ ra dáng vẻ xa hoa, đắt tiền.
Phu nhân dẫn bọn đi vào trong một căn phòng nho nhỏ yên tĩnh, vừa mới mở cửa, có một người mặc áo len màu xám, đeo gọng kính bạc đang ngồi chờ bên trong, là một nam sĩ[1] vô cùng nho nhã. Thấy mọi người bước vào, ông ấy lịch sự đứng lên, mỉm cười vừa thân thiết vừa hiền lành với bọn họ.
[1] Nam sĩ: người đàn ông thuộc tầng lớp cao trong xã hội hoặc làm trong quân đội.
Ba Tiêu là người đầu tiên được phu nhân mời vào, vừa nhìn thấy người ở bên trong, lập tức giật mình kêu lên. Không hề nói quá, ông gần như là nhảy dựng lên.
Tiêu Chiến không nhịn được cười, bởi vì đây là lần đầu tiên ba anh để lộ ra dáng vẻ thất thố buồn cười như vậy.
Vị nam sĩ kia không ngần ngại giơ bàn tay về phía ba Tiêu, giọng nói trầm ổn, lộ ra giọng điệu Bắc Kinh phổ thông: "Chào đồng chí, tôi là Vương Quốc Xuân, là ba của Nhất Bác."
"Chào... chào ngài." Trái tim của ba Tiêu đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Lúc trước chỉ thấy vị lãnh đạo này mặc âu phục, đi giày da bóng loáng xuất hiện trong tin tức thời sự, bây giờ lại đột nhiên ở ngay trước mắt mình, quả thật khiến cho người ta khó lòng tiếp nhận được! Ông càng lúc càng khẩn trương, chuyện này, không phải là đang nằm mơ đấy chứ?
——————————————-
Jin: Ba Tiêu gặp được cạ rồi =)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT