​"Nhất Bác, em giận rồi hả?" Tiêu Chiến tự nhốt mình ở trong phòng, gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, giọng điệu mềm mỏng nhỏ nhẹ.

​"Giận gì đâu, em làm gì có giận." Đầu tiên Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đáp, đột nhiên sau đó bắn một tràng cứ như súng liên thanh: "Tự nhiên em nhớ ra lần trước đến công ty tìm anh thì từ đâu có người đưa cho một ly trà sữa nói là cảm ơn vì đã giúp chị ta đưa đồ về nhà, chính là cái người tên Từ Hồng gì gì đó à? À đúng rồi, hôm liên hoan ở công ty chắc anh không biết chị ta lo lắng cho anh thế nào đâu, nếu không có "bạn gái" là em ở cạnh khéo chị ta đã vội vàng chạy đến giúp đỡ anh rồi."

​"Em đang nói âm dương quái khí[1] gì đấy?" Tiêu Chiến mắng hắn một câu, nói xong lại hối hận vì đã nhất thời xúc động nên bắt đầu giải thích: "Anh với chị Hồng không có gì cả, mỗi ngày bọn anh gặp mặt thế nào em cũng biết mà?"

[1] Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người có cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

​"Gì, ai biết đâu, anh một ngày chín tiếng đều ở cùng một chỗ với chị ta, còn anh ở cùng em được mấy tiếng?" Vương Nhất Bác nói chuyện có vẻ ung dung, nhưng lại cảm thấy chua rõ mồn một, muốn bao nhiêu vô sỉ thì có bấy nhiêu vô sỉ.

​Tiêu Chiến gấp gáp: "Đủ rồi nha, cả ngày anh ở công ty không có nghĩa là lúc nào anh cũng ở cạnh chị Hồng, em đừng có mà đánh tráo khái niệm, với cả chị Hồng là người công tư phân minh mà."

​Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng: "Trái lại anh còn hiểu rõ chị ta quá cơ."

​"Vương Nhất Bác! Em mà cứ như vậy là anh cúp máy đó!" Tiêu Chiến bị giọng điệu này của hắn chọc cho tức chết, hận không thể xuyên qua màn hình điện thoại túm cổ áo của hắn.

​"Tút tút tút..." Vương Nhất Bác vậy mà lại dám cúp máy trước.

​Tức vãi! Tiểu tử thối này nữa!

​Tiêu Chiến ném di động sang một bên, lật người nằm ngửa trên giường rồi ngẩn người nhìn trần nhà. Thở dài một hơi, tính tình của Vương Nhất Bác rất giống con nít, ngày mai phải đi dỗ dành, dỗ dành xong mọi chuyện sẽ ổn thôi.

​Sang ngày thứ hai anh cố ý dành thời gian để đi tìm Vương Nhất Bác, nhưng lại đúng lúc một người đồng nghiệp trong công ty xin nghỉ, không có ai thay thế, Tiêu Chiến đành phải gọi điện thoại cho hắn, đầu dây bên kia lại báo máy bận, không liên lạc được. Tiêu Chiến cảm thấy có hơi kỳ lạ, nhưng lại không để ý quá nhiều.

Nói đến việc hôm nay mời Từ Hồng đến nhà ăn cơm, buổi sáng trước khi đi Mẹ Tiêu còn dặn dò Tiêu Chiến, tan sở phải cùng Từ Hồng về nhà, Tiêu Chiến đáp dạ được.

​Lúc tan sở anh đi tìm Từ Hồng, hai người nói chuyện xong thì cùng nhau về nhà anh. Từ Hồng lái xe được nửa đường, đồng nghiệp đột nhiên gọi điện đến nói với Tiêu Chiến có vài vấn đề phải xử lý. Tiêu Chiến đành phải nói nếu không thì chị Hồng đến nhà em trước đi. Còn em sẽ sẽ bắt xe quay lại công ty.

​Vừa đến công ty, tiếng người nghị luận huyên náo ầm ĩ khắp nơi, rõ ràng không giống với bầu không khí thường ngày. Tiêu Chiến thấy hơi kỳ lạ, đi tìm đồng nghiệp vừa gọi điện cho mình, nhưng vài người khác lại nói người đó không có ở đây, đã rời đi từ trước rồi.

​Lại càng cảm thấy kỳ lạ. Tiêu Chiến gọi điện lại cho đồng nghiệp kia, nhưng không ai nghe máy.

​"Ôi trời! Mấy người đừng có mà công khai cái này ra ngoài!" Một cái nữ đồng nghiệp hoảng sợ nói.

​Tiêu Chiến nhìn sang chỗ mấy người họ, mấy người đồng nghiệp nam phải tăng ca đang ngồi tụ tập lại một chỗ, mỉm cười xấu xa nhìn chằm chằm vào màn hình di động của một người, khuôn mặt ai cũng đỏ bừng, trong điện thoại di động còn phát ra mấy âm thanh rất kỳ lạ. Tiêu Chiến cố gắng xem thử là cái gì, chợt nghe thấy bọn họ nói ——

​"Không ngờ một người trước thanh cao như Từ Hồng sau lưng người khác lại là bộ dạng này, chậc chậc..."

​"Im đê, ngực to thế này cơ mà ha ha..."

​Nữ đồng nghiệp ngồi bên cạnh căm ghét lườm bọn họ: "Mấy người đủ chưa, đồ hạ lưu."

​"Ơ, chuyện này làm sao có thể trách người khác được, cô nhìn xem video này còn lộ mặt nè, chắc chắn là cô ta tự nguyện rồi, cái này gọi là tự tạo nghiệp thì không thể sống. Vả lại tất cả mọi người đều nhận được, không phải cô cũng nhận được hay sao, ở chỗ lãnh đạo càng không cần phải nói... Nhất định cô ta sẽ bị đuổi cho mà coi, cô đừng có mà giả mù sa mưa nói đỡ cho cô ta nữa."

Trong lòng Tiêu Chiến cả kinh, giả vờ bình tĩnh hỏi thử: "Gì vậy? Mấy người đang xem gì đấy?"

​Đối phương liếc anh một cái: "Cậu chưa nhận được sao? Vừa nãy có người nhắn đến cái này. Chính là cấp trên Từ Hồng của các cậu đấy." Nói rồi giơ điện thoại lên cho anh xem thử.

​Tiêu Chiến lập tức giật lấy điện thoại, nhanh chóng nhìn một lần, nội dung bức thư nói rằng muốn tố cáo việc Từ Hồng làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác, còn kèm theo vài đoạn video, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn hình ảnh da thịt dính sát vào nhau trên màn hình, không cần ấn vào cũng biết bên trong video có nội dung như thế nào.

​"Đừng kích động mà chú em." Người kia lấy lại điện thoại di động, còn quay sang thì thầm với người bên cạnh: "Ê, cậu nhìn người đàn ông trong video này xem, có phải giống một vị cấp trên trong công ty chúng ta không."

​Người bên cạnh lập tức nhắc nhở gã ta: "Đừng nói linh tinh, cẩn thận kẻo bị đuổi việc bây giờ!"

​Tiêu Chiến ngơ ngẩn ngồi về lại chỗ của mình, lấy điện thoại kiểm tra hộp tin nhắn đến nhưng lại không có gì cả. Bàn tay cầm điện thoại khẽ run rẩy, không thể nghĩ ra ai lại làm ra những việc quá đáng thế này. Ở cái chốn nhỏ bé này, tạo nên một vụ bê bối lớn như vậy, chẳng khác nào hủy hoại đi một con người. Anh lại nhớ đến người đồng nghiệp gọi anh quay lại công ty rồi biến mất một cách vô cớ, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc.

Sao có thể trùng hợp như vậy, không phải hôm nào khác mà lại là hôm nay, ai cũng nhận được tin nhắn nhưng anh thì không, rồi anh lại bị gọi ngược về công ty chứng kiến tất cả... Chờ một chút! Nếu như đúng là đằng sau có người nhúng tay vào muốn anh nhìn thấy mọi việc...

​Tiêu Chiến đứng phắt dậy, xông ra ngoài, gọi xe đi thẳng về nhà.

​Quả nhiên, vừa về đến nhà, ba mẹ vẫn ngồi trên bàn ăn cơm, nhìn nhau không nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ.

Mẹ Tiêu vừa nhìn thấy anh, ấp a ấp úng nói: "Chiến Chiến... Con... Con về rồi hả?"

​"Mẹ, chị Hồng đâu rồi?"

​"À, cô ấy, cô ấy có công việc đột xuất, vừa mới về rồi." Mẹ Tiêu liếc sang chồng mình.

Ba Tiêu thở dài một hơi, đứng lên, đi ra cửa.

​Tiêu Chiến bỗng nhiên có dự cảm không lành, dò hỏi: "Mẹ, có phải ba mẹ nhận được một... Tin nhắn rất kỳ lạ?"

​"Hả? À thì..." Mẹ Tiêu sờ tay lên túi, không dám nhìn thẳng vào con trai.

​Lần này Tiêu Chiến đã hiểu, ba mẹ anh nhất định cũng nhận được tin nhắn kia.



Anh lấy di động ra gọi điện, nghiến răng chờ đợi.

​"Alo? Anh Chiến?" Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia hoạt bát trả lời.

​"Mọi chuyện không phải do em làm đúng không?"

​"Không phải em cái gì cơ?"

​"Chuyện của chị Hồng, có phải em làm không? Đừng có vờ vịt nữa, hai ngày nay em biến đi đâu? Chỉ vì muốn chỉnh người ta mà phải đuổi cùng giết tận như thế sao? Em thật là vô pháp vô thiên!"

​"Anh Chiến... Anh nói gì vậy. Hai ngày nay em có đi đâu đâu, đang đi làm mà."

​"Em đừng nói dối nữa! Anh đã đến chỗ làm tìm em! Em làm gì có ở đó!"

​"À, lúc đó em đi làm chỗ khác..."

​"Vương Nhất Bác! Chỗ khác là chỗ nào... Cậu, cậu làm vậy là phạm pháp đó biết không! À quên mất, cậu vô pháp vô thiên đã quen thói, đâu có quan tâm nhiều như vậy, cậu muốn gì liền làm nấy, tôi vốn không phải là Bồ Tát, làm sao có thể thay đổi được cậu!" Tiêu Chiến thấy hắn có chết cũng không chịu nhận, càng thêm tức giận.

​Vương Nhất Bác ở bên kia im lặng một hồi lâu, đột nhiên lạnh lùng nói: "Vâng, chắc tại gần đây em biểu hiện ra ngoài lương thiện quá mức, khiến cho anh quên mất em vốn là hạng người nào sao?"

Cả người ​Tiêu Chiến run rẩy, thở mạnh một hơi, cố giữ bình tĩnh hỏi hắn: "Cậu đang ở đâu?"

​Vương Nhất Bác nói địa chỉ.

Lúc Tiêu Chiến tới chỗ hắn, Vương Nhất Bác đang ngồi xổm bên đường buồn bã hút thuốc.

​"Rốt cuộc là cậu muốn thế nào, có gì không thể nói với tôi được sao?" Tiêu Chiến vừa đến nơi đã giận dữ hỏi.

​"Anh Chiến, anh bình tĩnh đã." Vương Nhất Bác thấy anh đến, vội vã dập thuốc lá, dùng chân giẫm tắt.

​"Ba mẹ tôi lớn tuổi rồi, không chịu nổi mấy trò hành hạ của cậu đâu!" Tiêu Chiến càng nói càng kích động, gần như sắp hét lên. Ngay cả người qua đường cũng liếc mắt nhìn ngó.

​"Anh Chiến, mặc kệ anh đang đề cập đến chuyện gì, thế anh có chứng cứ chứng minh là em làm không?" Vương Nhất Bác đứng lên, cười với anh một cái, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống.

​Tiêu Chiến đã quá quen với ánh mắt lạnh lùng vô tình này rồi, mỗi lần nó xuất hiện đều để lại cho anh những ký ức không hề tốt đẹp một chút nào.

​Anh bỗng nhiên ý thức được mình có hơi buồn cười, biết rõ đây là bản chất của Vương Nhất Bác, nhưng vẫn một lòng tin tưởng hắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn, tin tưởng vào từng lời nói dối của hắn.

Anh hít sâu một hơi: "Vương Nhất Bác, tôi hỏi lần cuối, có phải cậu làm không?"

​Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, con ngươi phản chiến ánh đèn sáng rực của dòng xe cộ liên tục qua lại.

​"Không phải em."

​Tiêu Chiến xoay người bỏ đi.

​Vương Nhất Bác xông lên giữ chặt lấy anh.

​"Anh Chiến, anh đã hứa sẽ không bỏ mặc em cơ mà..."

​Tiêu Chiến vẫn như cũ kìm hãm sự tức giận vào trong lòng, dùng sức gạt tay hắn ra, bỏ lại một câu: "Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa! Trừ khi cậu muốn tôi phải hận cậu!" Sau đó anh băng qua đường rồi khuất dạng vào đám đông.

​Vương Nhất Bác ngu ngơ đứng yên tại chỗ trong chốc lát, thế rồi hắn đột nhiên lao ra đường, định đuổi theo anh thì bên tai lại vang lên tiếng phanh xe hết sức chói tai, ánh đèn xe mơ hồ lọt vào tầm mắt...

——————————————

Lời nhắn nhủ của tác giả: mọi người thu đao lại nào, sẽ HE tuyệt đối sẽ HE mà.

Jin: mọi người yên tâm:v deep không quá một chương đâu =)))))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play