Tiêu Chiến vừa mở cửa nhà ra, đã thấy Vương Nhất Bác mặc một cái tạp dề hoa hí hửng xuất hiện trước mặt anh.
Tiêu Chiến đánh giá hắn một lượt: "Em đang làm gì... Này..." Vương Nhất Bác nhào lên, hôn vào môi anh.
Đang đứng trước cửa nhà đó! Tiêu Chiến bị dọa cho phát sợ, vội vàng đẩy ra hắn ra, nhìn hắn đầy trách móc.
"Mẹ đang ở trong bếp, sẽ không nhìn thấy đâu." Vương Nhất Bác ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói xong thì kéo anh vào trong nhà.
Từ góc độ của Tiêu Chiến mà nhìn qua, dây tạp dề màu hồng nhẹ nhàng siết lại ngay trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của Vương Nhất Bác, tô điểm thêm mấy nốt ruồi nho nhỏ, trông gợi cảm đến kỳ lạ. Tiêu Chiến lắc đầu, tự nhắc nhở chính mình tỉnh táo một chút, nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc đồ phụ nữ nhiều như vậy, lại không biết hắn lúc nào cũng đẹp đến thế.
Vương Nhất Bác vừa quay đầu lại, đã trông thấy vẻ mặt này của anh, xoè tạp dề đắc ý xoay một vòng quanh người anh: "Đẹp hơm, thích hơm anh Chiến?"
"Đẹp cái cù loi..." Tiêu Chiến lườm hắn một cái, rời tầm mắt. Đầu óc lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Lạ thật, trong nhà chỉ có mỗi một cái tạp dề hoa, mẹ Tiêu mặc lên người thì vẫn là một phụ nữ trung niên giống bao người, nhưng khi nó được cố định trên dáng người cao gầy, khung xương mảnh khảnh của Vương Nhất Bác, không hiểu sao lại giống quần áo của một cô hầu gái. Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt xuống, vòng qua hắn đi vào trong nhà.
Vương Nhất Bác đi theo còn muốn trêu chọc anh thêm nữa, không ngờ cửa nhà lại mở ra, ba Tiêu đã trở về.
Ba Tiêu vừa vào cửa cũng vừa lúc thấy Vương Nhất Bác đeo tạp dề hoa nhào về phía Tiêu Chiến, ông mở to hai mắt nhìn, ý muốn dùng ánh mắt cảnh cáo Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến rồi lập tức đứng thẳng người, hai cánh tay chắp sau lưng như học sinh tiểu học phạm lỗi.
"Cậu, tại sao cậu lại tới đây?" Ba Tiêu đứng ở giữa cửa, ngữ khí không có chút thiện ý nào cả: "Chỗ này không chào đón cậu, cậu đi đi."
"Chú... Con muốn đến để xin lỗi chú ạ."
"Xin lỗi làm gì? Cậu không bước vào cửa nhà tôi thì tôi đã mừng đến mức muốn vái trời vái đất rồi!" Ba Tiêu kích động mà quơ tay, điệu bộ đuổi khách.
"Ba..." Tiêu Chiến đứng chắn trước mặt Vương Nhất Bác, trong giọng nói mang ý tứ cầu xin yếu ớt.
"Mày! Mày muốn chọc cho ba mày tức chết phải không..." Ba Tiêu chỉ thẳng vào con trai, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Mẹ Tiêu cầm cái xẻng nấu ăn ở trong bếp chạy ra, nhìn thấy chồng mình mắng mỏ con trai, vội vàng hoà giải: "Được rồi được rồi! Cục súc như vậy làm cái gì! Lão Tiêu ông vào nhà đi, hôm nay tôi mời Tiểu Bác đến đây ăn cơm để cảm ơn việc thằng bé đã giúp đỡ mấy hôm trước. Nếu ông không muốn ăn thì ông lượn ngay vào trong phòng đi, đừng có mà đi ra. Cũng đừng làm khó con trai mình."
Ba Tiêu nhìn vợ, buồn bực mà thở dài mấy tiếng, trừng mắt vuốt râu, cuối cùng vẫn là chắp hay tay sau lưng đi vào nhà. Cũng không còn cách nào khác, đàn ông Trùng Khánh dù có hùng hổ mạnh mẽ đến thế nào thì đều phải nghe lời vợ hết.
Nấu cơm xong, Vương Nhất Bác cẩn thận bưng ra, xới cơm ra bát, đũa cũng sắp sẵn, lo lắng nhìn về phía phòng ngủ, khẽ nói với mẹ Tiêu: "Hay là để con đi gọi chú ra ăn cơm."
"Gọi lão ấy làm gì, suốt ngày chỉ biết bạo lực gia đình. Nhìn thấy lão là bực cả mình." Mẹ Tiêu liếc mắt, tức giận đáp.
"Để con đi!" Tiêu Chiến đứng dậy đi về phía phòng ngủ của ba mẹ, vừa mở cửa đã thấy ba Tiêu đang cúi đầu nghiên cứu gì đó trên điện thoại.
"Ba, ra ăn cơm thôi." Tiêu Chiến đứng ở cửa gọi ông.
Ba Tiêu nhìn anh một lượt, không nói lời nào. Tiêu Chiến cho rằng ông vẫn còn bực bội, định đi vào khuyên bảo vài câu, thì Vương Nhất Bác từ đâu chui ra, lách người qua anh rồi nhảy chồm lên giường nhìn vào chỗ tay của ba Tiêu:" "Ớ, đây không phải là..."
Ba Tiêu tay mắt lanh lẹ, hốt hoảng bịt miệng Vương Nhất Bác lại, vội nhét điện thoại di động vào túi.
"Ba đang làm gì thế..." Tiêu Chiến khó hiểu quan sát động tác của ba, ba Tiêu đứng dậy đẩy anh ra khỏi phòng, dáng vẻ đầy khả nghi đáp: "Không có gì, con ra ngoài trước đi, ba muốn nói chuyện riêng với cậu ta một chút." Rồi đóng cửa lại.
Tiêu Chiến cảm thấy kỳ lạ, trở lại bàn cơm, mẹ hỏi thì anh đáp ba đang nói chuyện cùng với Vương Nhất Bác.
"Nói chuyện gì mà lâu vậy?" Mẹ Tiêu cũng thấy tò mò, đang muốn đứng dậy đi nghe ngóng một chút thì hai người kia đã từ trong phòng ra.
Ba Tiêu ngồi vào bàn cơm, sau đó Vương Nhất Bác cũng ngồi xuống cạnh Tiêu Chiến.
"Sao vậy?" Tiêu Chiến nhịn không được, nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác.
"Không có gì đâu." Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười, cầm lấy đũa, hướng về phía đối diện nói: "Đúng không chú?"
"Khụ khụ!" Ba Tiêu ho khan hai tiếng, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Vương Nhất Bác gắp đồ ăn vào bát của ông, cười híp mắt nhìn ba Tiêu: "Mời chú ăn cơm ạ!"
Mẹ Tiêu và Tiêu Chiến trợn mắt nhìn nhau, hai người này có bí mật gì à?
Vương Nhất Bác cũng gắp đồ ăn cho Tiêu Chiến: "Anh Chiến, ăn cơm thôi."
Ba Tiêu trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Tôi vẫn chưa đồng ý cho cậu và nó ở cạnh nhau đâu đấy!"
"Dạ dạ, con biết mà chú." Vương Nhất Bác gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhưng vẻ mặt vẫn rất vui mừng.
Lúc này Tiêu Chiến cảm thấy không khí có chút kì lạ, nhận ra ba mình đã không còn thái độ phản ứng kịch liệt với Vương Nhất Bác nữa, nhưng lại không thể hiểu nổi rốt cuộc là vì sao, mà ba lại còn ra vẻ thần thần bí bí như vậy.
Sau đó anh cố dò hỏi Vương Nhất Bác, nhưng Vương Nhất Bác cũng chỉ nói không có gì cả, có thể là do chú đã chấp nhận lời xin lỗi của em rồi.
Từ đó trở đi, tần suất Vương Nhất Bác đến nhà ăn cơm càng ngày càng nhiều, cho dù sắc mặt của ba Tiêu với hắn vẫn không được tốt cho lắm, thế nhưng ông cũng không nói thêm gì.
Hôm nay, cả nhà ăn cơm xong cùng ngồi xem tivi, mẹ Tiêu đột nhiên muốn mời cấp trên của Tiêu Chiến là Từ Hồng ăn một bữa cơm. Bà nói bởi vì việc chuyển thành nhân viên chính thức của Tiêu Chiến rất quan trọng cho nên muốn cảm ơn người ta một tiếng.
Thì ra Từ Hồng là con gái một người quen của mẹ Tiêu, lúc trước bà nhờ người quen này giới thiệu công việc cho Tiêu Chiến, sau đó có giới thiệu sơ qua về con trai, hy vọng Từ Hồng có thể để ý anh giúp bà. Trải qua cả quá trình tiếp xúc, mẹ Tiêu cảm thấy Từ Hồng vừa chuyên nghiệp lại ổn trọng, con người còn khá tốt, ngẫm nghĩ nhân cơ hội này mời nàng đến ăn bữa cơm.
Vương Nhất Bác ngồi ở một bên im lặng không ý kiến gì nhưng còi báo động ở trong lòng đã sớm tác quai tác quái.
"Cô gái kia bao nhiêu tuổi rồi?" Ba Tiêu giống như lơ đãng mà hỏi một câu.
"28, chia tay bạn trai cũ được năm năm rồi, vẫn đang độc thân." Mẹ Tiêu cũng thế, cũng không biết có phải là cố ý hay không, không chỉ trả lời chuyện tuổi tác, mà ngay cả tình trường và hiện trạng của người ta cũng nói ra.
Tiêu Chiến đang nghịch điện thoại thì dừng lại, không được tự nhiên xem xét Vương Nhất Bác một chút, ho khan hai tiếng: "Mẹ, mẹ nói chuyện này để làm gì?"
"Sao cơ..." Mẹ Tiêu vô tội đáp.
"Cô gái này rất tốt, hơn Chiến Chiến đang học năm ba đại học bốn tuổi, tính cách thì thành thục ổn trọng." Lời nói của ba Tiêu mang theo hàm ý không rõ ràng.
Tiêu Chiến chịu không nổi nữa lập tức ngắt lời ông, hãi hùng khiếp vía liếc mắt quan sát biểu cảm của Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lẻ loi trơ trọi ngồi trên ghế, bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt rất bình tĩnh nói: "Chào chú dì, con về trước đây ạ." Không đợi ba mẹ Tiêu đáp lại đã xoay người rời đi.
Tiêu Chiến hoảng hốt cực kì, cũng vội đứng lên. Ba Tiêu quát anh một trận: "Muốn làm gì? Ngồi xuống!"
——————————————-
Jin: đàn ông Trùng Khánh auto sợ vợ =)))))))))))) thương Bí Bo quá ò Bí Bo cố lên chinh phục trái tim của ba mẹ Tiêu nào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT