Bức tranh của Dụ Tri Tri là một lời tiên đoán kỳ quái nào đó.
Nhưng phần lớn thời gian bé gái này đều chỉ đổ loạn màu đầy giấy vẽ, càng miễn bàn tới nội dung hay hình ảnh gì.
Đã lâu rồi Lục Ngôn không nằm mơ, lần này hiếm khi gặp ác mộng vào buổi tối. Anh không nhớ rõ nội dung cụ thể, chỉ nhớ bản thân không ngừng chìm sâu xuống đáy biển, trước mắt càng ngày càng tối đen, bên tai là tiếng cầu nguyện kỳ lạ, hệt như từng con cá đang kêu lớn trong biển sâu.
Sau lưng anh là vực sâu thăm thẳm đen đặc quánh, tựa một chiếc miệng chỉ chực chờ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Không đợi đến khi rơi hoàn toàn vào đó, Lục Ngôn tỉnh.
"Cộp" một tiếng, đầu va vào giường, phát ra tiếng động rất lớn.
Giây tiếp theo, Đường Tầm An ngay lập tức xuất hiện bên cửa, vặn hỏng chốt cửa một cách dứt khoát, sử dụng phương pháp thô bạo phá cửa mà vào.
Lục Ngôn không bị ác mộng dọa, ngược lại bị thái độ của Đường Tầm An dọa sợ. Anh mở đèn đầu giường, đôi mắt của Đường Tầm An vẫn xám ngắt như cũ, nhưng anh nhận ra sự lo sợ trong đó.
"... Sao vậy?" Lục Ngôn nhẹ giọng dò hỏi.
Đường Tầm An thốt ra vài tiếng gầm nhẹ từ cổ họng: "... Có thứ gì đó."
Thứ hắn chỉ là vật ô nhiễm.
Theo lý nơi này nên hết sức an toàn mới đúng, nhưng trong thoáng chốc, Đường Tầm An đã cảm nhận được nguồn ô nhiễm cực kỳ mãnh liệt.
Điều này khiến hắn hơi lo lắng không yên. Cuối cùng dứt khoát chen tới bên Lục Ngôn ngủ, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Hắn vẫn chưa thể thu cánh vào, đuôi rồng lại vừa thô vừa dài, khiến cho phòng ở của công nhân viên vốn đã không rộng lắm giờ càng chật hẹp hơn, thậm chí còn có nguy cơ đè sập giường.
Khi giường sập, Lục Ngôn chỉ có thể cảm thán: May mà tầng này không còn ai khác.
Chứ không sáng hôm sau tin "Hai người nào đó ngủ với nhau đè sập cả giường" truyền ra thì nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Vì vậy Lục Ngôn đành phải đổi nơi ngủ sang phòng Đường Tầm An.
Chiếc đuôi của đối phương vẫn quấn lấy eo anh, khiến số lần Lục Ngôn gặp ác mộng càng nhiều hơn.
Chủ yếu là mơ thấy ban đêm mình bị đè chết.
Hơn nữa vảy của Đường Tầm An thật sự rất cộm người, thuộc kiểu sắc bén tới nỗi đủ rạch rách làn da.
Vậy nên Lục Ngôn chỉ đành thôi thúc vảy cá trên người mọc ra, bảo vệ thân hình mảnh mai của mình.
Hàng ngày tỉnh dậy, vuốt một tay vảy rồng, Lục Ngôn đều sẽ tự hỏi sâu sắc một vấn đề: Anh thật sự cần ngủ 4 tiếng mỗi ngày sao?
Những ngày tháng ở tại phòng thí nghiệm dưới mặt đất trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã qua ba tháng.
Lục Ngôn đã quen với những người không có mặt mũi bên cạnh, cũng quen với việc thấy khuôn mặt dán sát quá đà của Đường Tầm An vào sáng sớm.
Trải qua ba tháng chăm chỉ học tập, Lục Ngôn cảm thấy bản thân đã nắm giữ tối thiểu không dưới 10 kỹ thuật mới, áp dụng cho nhổ trồng cải tạo những vật ô nhiễm khác nhau.
Thông thường sẽ chia ra thành 6 loài: Cá, chim, động vật có vú, bò sát, côn trùng và sinh vật thần thoại. Đều đòi hỏi phải có vật phẩm đặc biệt rơi từ người vật ô nhiễm, không ngoại lệ.
Anh cũng hiểu biết bước đầu về kết cấu của viện nghiên cứu. Một trăm năm trước, khắp thế giới chỉ có một khu viện nghiên cứu, phương hướng tiến công chính là nhổ trồng cải tạo vật ô nhiễm.
Đa phần những người tham gia thực nghiệm đều là quân nhân bộ đội, đã ký đơn cam kết và hiệp nghị bảo mật.
Dường như Đường Tầm An là trường hợp đặc biệt duy nhất.
Cuối cùng cũng đã tới ngày nhổ trồng mắt cho Đường Tầm An, Lục Ngôn rất muốn tự mình ra tay, nhưng giả thiết lại không cho phép.
Giáo sư Ngô tỏ ra buồn bực: "Cậu học tâm lý học thì phẫu thuật cái gì? Tôi biết cậu quan tâm quá sẽ bị loạn, nhưng chuyện này quả thực không thuộc phạm vi cậu làm được đâu."
Trong giấc mơ, vậy mà anh lại học chuyên ngành tâm lý học.
Lục Ngôn chờ ngoài phòng phẫu thuật, rất bực bội.
Mặc dù anh không phải bác sĩ khoa mắt, nhưng tốt xấu gì trình độ phẫu thuật cũng dẫn đầu thời đại một trăm năm, càng miễn bàn còn học tập ba tháng, sao lại không đủ tư cách phẫu thuật cho Đường Tầm An?
Tại khu chờ của người nhà, Dụ Tri Tri đã ôm theo bàn vẽ nhỏ đi tới.
Cô bé ngồi xuống đối diện Lục Ngôn, lấy cọ vẽ và màu ra, bắt đầu vẽ tranh, thỉnh thoảng lại ngó vào phòng phẫu thuật một lần.
Chưa vẽ xong, hai mắt Dụ Tri Tri bỗng trở nên đăm đăm, như thể thấy chuyện gì đáng sợ lắm, toàn bộ cơ thể đã đẫm đìa mồ hôi lạnh, tay còn giật giật như đang run rẩy.
Biểu hiện của cô bé rất giống lên cơn động kinh, Lục Ngôn không nhịn được tiến lên hỏi: "Em khó chịu ở đâu sao Tri Tri?"
Dụ Tri Tri điên cuồng lắc đầu, rốt cuộc cũng hoàn thành nét bút cuối cùng.
Cô bé thở phào nhẹ nhõm, xé bức tranh này xuống đưa cho Lục Ngôn.
Trên tranh, đen và đỏ là hai màu chiếm gần hết diện tích. Một tòa kiến trúc có cấu tạo hình kim tự tháp ngược nằm tại một vùng đen kịt, bọn quái vật màu đỏ hung hãn ùa tới từ bốn phương tám hướng.
Dụ Tri Tri còn viết cả thời gian bên trên cùng.
[ 00:00 ngày 24 tháng 8 năm **** ]
Mà hiện tại là 23:45 ngày 23 tháng 8.
Sắc mặt Lục Ngôn thoáng thay đổi.
Nếu những bức vẽ của Dụ Tri Tri đều là tương lai được đoán trước, vậy rất hiển nhiên kim tự tháp ngược này chính là viện nghiên cứu và những thứ màu đỏ kia là vật ô nhiễm.
Đèn ngoài cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng đỏ. Người phụ trách cấp cao nhất của viện nghiên cứu - Kiều Ngự còn ở trong chưa ra.
Sắc mặt Dụ Tri Tri ửng đỏ một cách bất thường. Lục Ngôn sờ lên trán cô bé, rất nóng.
Bé gái thở dốc từng tiếng nặng nề.
Lòng Lục Ngôn chìm xuống. Theo thông tin, Dụ Tri Tri không phải Thiên Khải Giả, mà đêm trước khi thức tỉnh, Thiên Khải Giả luôn phải chịu hàng loạt các triệu chứng, ví dụ như cơ thể khó chịu.
Anh nhớ tới một khả năng... hoặc nói là một tin đồn từng nghe rất lâu về trước.
Thể thực nghiệm số 0 ở viện nghiên cứu số 1 là Thiên Khải Giả hệ Chữa Lành hiếm thấy, thức tỉnh thiên phú xếp hạng đầu tiên trong danh sách - Thiên Khải.
Ngày số 0 thức tỉnh, vô số vật ô nhiễm bao vây quanh viện nghiên cứu.
Động tĩnh khi ấy quá lớn, huống hồ còn là bùng phát của bệnh ô nhiễm, cộng thêm viện nghiên cứu ở ngay dưới chân Yến Kinh nên chuyện này cũng không bị che giấu, trên diễn đàn Thiên Khải có rất nhiều thiệp thảo luận.
......
......
Đèn trên đỉnh đầu lập lòe hai lượt rồi đột ngột nổ tung, cá vua trong cơ thể Lục Ngôn phát ra báo động lo lắng.
Y tá đi ngang qua ngạc nhiên đặt câu hỏi: "Không phải hôm nay mới tu sửa rồi sao? Gì mà tự nhiên vỡ thế này."
Lục Ngôn nhìn thời gian, 23:47.
Thời gian còn lại cho bọn họ đã không còn nhiều.
Anh bế Dụ Tri Tri lên, phá cửa lớn phòng phẫu thuật.
Mặc dù thời gian chênh lệch trăm năm, cấu tạo trong phòng phẫu thuật vẫn không thay đổi mấy, Lục Ngôn nhanh chóng tới được khu vực phẫu thuật.
Khi nhìn thấy anh, mọi người ở đây đều tỏ ra cực kỳ bất ngờ.
Phẫu thuật ba tiếng nhưng Đường Tầm An mới chỉ dung hợp được với một con mắt, một con mắt hoại tử khác vừa được gỡ xuống, trên mặt vẫn còn một lỗ máu.
Kiều Ngự đang cầm một con mắt trong tay, con ngươi màu vàng kim chuyển động loạn khắp nơi, trông về phía người vừa tới như có ý thức của riêng mình.
Theo động tác của nó, thịt thừa màu đỏ bám trên con mắt không ngừng sinh trưởng.
【 Thiên phú 13 - Tái Tổ Chức Gen 】
Tuy tên có một chữ "gen" nhưng thật ra thiên phú này lại không hề liên quan gì tới kỹ thuật gen.
Người nắm giữ thiên phú có thể sử dụng phương thức cực kỳ không khoa học đó hòa trộn những thể sinh mệnh khác nhau.
"Sao lại thế này?" Kiều Ngự hỏi.
Lục Ngôn hít sâu một hơi, lời ít ý nhiều: "Hình như Dụ Tri Tri sắp thức tỉnh. Trước đó cô bé vẽ một bức tranh ngoài phòng phẫu thuật, những thứ trên tranh thể hiện rằng viện nghiên cứu đã bị vật ô nhiễm bao vây."
Gần như ngay tại khoảnh khắc anh vừa nói xong, Kiều Ngực lập tức biến sắc, trên mặt lộ sự khiếp sợ.
Giáo sư Ngô nghi ngờ hỏi: "Vẽ cái gì cơ? Tri Tri thức tỉnh là chuyện tốt mà."
Sợ rằng ở đây chỉ có Kiều Ngự và Lục Ngôn mới hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Để tránh nảy sinh thêm dây mơ rễ má, Kiều Ngự chưa bao giờ nói lời tiên đoán cuối cùng của Dụ Hàn Khê lúc còn sống với người khác.
Căn cứ vào những gì ông suy đoán, thiên phú mà Dụ Tri Tri thức tỉnh chính là "Thiên Khải".
【 Thiên phú 1 - Thiên Khải 】
Hệ: Chữa Lành.
Hiệu quả thiên phú: Loại bỏ ô nhiễm vĩnh viễn.
Thiên phú này sẽ khiến ánh sáng lộ ra trên người cô bé, lấy Dụ Tri Tri làm trung tâm, khuếch tán ra ngoài. Những nơi ánh sáng đi qua, ô nhiễm biến mất.
Chỉ cần giá trị ngưỡng linh lực của cô bé đạt tới tiêu chuẩn nhất định, ánh sáng sẽ khuếch tán tới khắp mọi ngóc ngách trên thế giới, mặc dù không ai thấy được vì nó quá loãng.
Đến ngày đó, thế giới có thể quay về trạng thái trước tai ương lớn vĩnh viễn.
Trên thế giới không còn bệnh ô nhiễm, mọi người không phải lo lắng về những quái vật ăn thịt người đó nữa, cũng không cần sợ một ngày nào đó bản thân sẽ bắt đầu nhiễu sóng.
Tương lai Dụ Hàn Khê thấy ở rất xa, vốn Kiều Ngự cho rằng bản thân còn thời gian rất dài để chuẩn bị.
Nhưng ngày này... tới quá sớm rồi.
Hiện tại là 23:51.
Kiều Ngự bất chấp độ bệnh biến của bản thân tăng lên, gia tốc xúc tác hình thành con mắt, sau đó đặt nó vào trong hốc mắt của Đường Tầm An.
Thịt thừa màu đỏ nhúc nhích, nhanh chóng kết hợp với dây thần kinh ban đầu.
Sống trong bóng tối một thời gian dài khiến Đường Tầm An tạm thời chưa thích nghi với ánh sáng cho lắm.
Hắn ngồi dậy từ trên bàn phẫu thuật, vẻ mặt hơi mờ mịt, đôi mắt vàng kim lại khóa chặt tiêu cự rất nhanh.
Thấy Lục Ngôn đang bế Dụ Tri Tri, hắn lập tức nở nụ cười.
Bên ngoài binh ngã ngựa đổ, đặc trợ vội vã nâng một khoang sinh mệnh chạy tới.
Kiều Ngự đón lấy Dụ Tri Tri, đau lòng xoa nhẹ vầng trán nóng hầm hập của cô bé, nói khẽ: "Tri Tri đừng sợ."
Ông đưa Dụ Tri Tri vào khoang sinh mệnh, ánh mắt trầm lắng xen lẫn đau thương, sau đó tự tay đóng cửa khoang vào.
Trên diễn đàn Thiên Khải, có rất nhiều người vẫn luôn nghi ngờ về sự tồn tại của thể thực nghiệm "Số 0".
Bởi vì ngoại trừ ngày vật ô nhiễm bị bao vây tấn công đó, dường như không còn chứng cứ nào khác chứng minh được số 0 đã từng xuất hiện.
Ngay cả nghiên cứu viên từng công tác nhiều năm tại viện nghiên cứu cũng chưa bao giờ gặp cô.
Kiều Ngự ôm khoang sinh mệnh cao bằng nửa người này tới, đưa cho Đường Tầm An.
"Cháu nắm giữ thiên phú Thời Gian, mà thứ chúng ta thiếu nhất hiện tại chính là thời gian." Kiều Ngự nhìn vào đôi mắt Đường Tầm An, trịnh trọng nói: "Xin cháu... hãy giấu con bé tới tương lai."