Lục Ngôn không có loại thiên phú tên Lực Tương Tác này, nhưng anh đẹp.
Sẽ có sự chênh lệch giữa một người đẹp và một người bình thường lúc cùng mềm giọng nói nhẹ, kể cả khi anh không có thiên phú Lực Tương Tác thì hiệu quả cũng không khác là bao.
Thời Đại học, Lục Ngôn từng giải phẫu rất nhiều thỏ. Anh biết rõ phải làm thế nào mới an ủi được một động vật nhỏ đang khiếp đảm sợ hãi.
Xét thấy không tiện xoa đầu phái nam, Lục Ngôn chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn.
Tiếng hít thở nặng nề của Đường Tầm An từ từ dịu xuống, nét mặt căng chặt cũng dần thả lỏng.
Hắn thu móng vuốt, nhưng chưa nơi lỏng cảnh giác. Hắn lui về góc tường, đuôi rồng thô dài cuộn tròn quanh người. Mặc kệ đang mất thị lực, ánh mắt hắn hướng về phía Lục Ngôn vẫn tràn ngập đề phòng.
Sau camera, những nhân viên công tác đều như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
"Thật tốt quá. Quả nhiên Đường vẫn còn giữ lại lý trí và ý thức của nhân loại." Catherine rút giấy lau nước mắt nơi khóe mắt: "Vậy là tôi có thể yên tâm rời khỏi viện nghiên cứu rồi."
"Hiện tượng tấn công người khác lúc trước hẳn do phản ứng đào thải sau phẫu thuật kích thích tới." Giáo sư Ngô lên tiếng: "Bây giờ độ bệnh biến của Đường Tầm An vẫn rất cao, có thể chờ sau khi dung hợp kết thúc hoàn toàn hãy tiến hành quan sát tiếp."
Giữa nhóm nghiên cứu viên không thấy mặt mũi, một giáo sư tên Công Duy Bân có gương mặt bỗng trở nên thu hút ánh nhìn của người khác lạ thường.
Vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, thoáng trông hơi âm u nghiêm túc, móng tay bị cắn đến ngắn ngủn, không biết do thiếu vitamin hay nguyên nhân nào khác mà đôi tay hơi nứt nẻ.
Công Duy Bân lạnh lùng nói: "Đừng vui mừng quá sớm. Ai biết loại kết hợp giữa người và vật ô nhiễm này cuối cùng sẽ biến thành thứ quỷ gì? Kết quả của rất nhiều thực nghiệm phải được chứng minh qua thời gian."
Nếu Lục Ngôn ở đây có lẽ sẽ khiếp sợ.
Khi tham gia khóa huấn luyện nhân viên mới nhận chức ở tổng bộ, anh từng nghe loáng thoáng rằng viện trưởng viện nghiên cứu hiện tại tên là Công Duy Bân.
Lời ông ta nói khiến giáo sư Catherine nhíu mày, hơi khó chịu: "Chúng ta cũng đâu tiến hành thực nghiệm, chúng ta là những người trợ giúp, trợ giúp Thiên Khải Giả hệ Chiến Đấu đạt được sức mạnh ngày một lớn hơn."
Công Duy Bân chỉ cười, không trả lời câu này mà nói về chủ đề của mình: "Gần đây tôi phát hiện ra rằng nhổ gen của loài chó trồng lên cơ thể người sẽ khiến người hợp thành có thêm tính trung thành như chó..."
"Tôi sẽ không tán thành chủ đề nghiên cứu của cậu." Catherine nhíu mày.
Giáo sư Ngô thấy bầu không khí bắt đầu không ổn, vội vàng ngắt lời: "Được rồi được rồi. Đường Tầm An không phải chết không đau chính là chuyện vui, nghiêm túc như vậy làm gì, hôm nay chúng ta cũng không nói chuyện công việc mà. Chủ nhiệm Kiều đâu?"
"Không biết. Nghe nói là ra ngoài có việc."
*
Lần tiến hóa đầu tiên có lẽ đã được trời cao lựa chọn, trong các phần tử trí thức, tỉ lệ thức tỉnh thành Thiên Khải Giả cao hơn bình thường nhiều.
Dụ Hàn Khê - bạn thân của Kiều Ngự cũng là một trong số đó. Ông có năng lực thiên phú Biết Trước.
Dụ Hàn Khê trăm phần trăm cũng thuộc tuýp người cuồng công việc. Do tới tận khi mất đi năng lực sinh con vẫn chưa kết hôn nên hai năm trước ông đã tới cô nhi viện nhận nuôi một bé gái, đặt tên là Dụ Tri Tri.
Cô bé này ngây dại bẩm sinh, nhưng vẻ ngoài lại rất đáng yêu.
Giáo sư Dụ coi cô bé như con mình, sợ mình chết rồi không ai chăm sóc con, ông còn mở riêng một quỹ hội.
(*Quỹ hội là tổ chức pháp nhân được thành lập dựa theo các quy định điều lệ, nhằm mục đích làm từ thiện phi lợi nhuận, thông qua sự quyên góp của các thể nhân, pháp nhân và các tổ chức khác.)
Bởi cả hai đều bận rộn công việc nên khi gặp vấn đề thường chỉ trao đổi qua phần mềm chat. Nhưng riêng lần này, Dụ Hàn Khê khăng khăng yêu cầu Kiều Ngự tới nhà ông.
Vậy nên Kiều Ngự đã tới.
Vừa trông thấy Dụ Hàn Khê, Kiều Ngự lập tức hiểu rõ tại sao đối phương nhất quyết muốn mình phải tới.
Dáng vẻ của Dụ Hàn Khê... hơi đáng sợ.
Làn da trên mặt ông ấy tróc ra, tóc đã rụng sạch, mạch máu căng phồng, tơ máu đỏ tươi không ngừng rỉ ra từ mao mạch, cực kỳ giống người bị nhiễm phóng xạ nghiêm trọng.
"Anh thế này là...?!" Kiều Ngự từng gặp không ít trường hợp lớn, nhưng khi cảnh này xảy đến trên người thân thiết gần gũi với mình, ông vẫn khó mà giữ nổi bình tĩnh: "... Sao lại thành như vậy?"
Dụ Hàn Khê cười tự giễu: "Sử dụng thiên phú quá độ, nếu dự đoán không sai thì anh sắp chết rồi."
"Anh làm gì mà sử dụng thiên phú quá độ?"
Dụ Hàn Khê ho khan hai tiếng, khạc ra vài vụn phổi và vụn lá lách: "Anh không làm gì cả, anh chỉ mơ một giấc."
"Anh chỉ kịp nói cho cậu thôi... Kiều Ngự à." Trên mặt Dụ Hàn Khê là sự mỏi mệt khôn cùng: "Trong giấc mơ, anh thấy toàn thân Tri Tri bắt đầu sáng lên. Anh tới gần nguồn sáng kia, cảm giác được thiên phú của mình mất tác dụng... Không, không phải mất tác dụng, mà là anh quay về trạng thái trước tai biến."
"Anh rất ngạc nhiên, dẫn theo Tri Tri muốn tới tìm cậu. Trên đường gặp Tường Oán Niệm, sau khi tường đó được Tri Tri chiếu sáng, nó đã trở lại thành bức tường bình thường..."
"Trên đường còn có rất nhiều vật ô nhiễm. Chúng đều quay về trạng thái trước tai biến. Nhưng... số lượng những vật ô nhiễm này quá nhiều, chúng như điên hết với nhau, không ngừng phát động tấn công với Tri Tri. Ánh sáng trên người Tri Tri càng ngày càng tối đi, càng ngày càng tối... Anh muốn bảo vệ con bé, nhưng con bé vẫn lụi tắt trong lòng anh. Trong khoảnh khắc đó, thế giới kia lập tức bị ô nhiễm nuốt chửng."
Máu và nước mắt đan xen trên gương mặt Dụ Hàn Khê, đã che mờ tầm mắt: "Sau đó anh tỉnh... Cậu còn nhớ suy luận lúc đầu của chúng ta không?"
Nội tâm Kiều Ngự chấn động: "... Đã có ô nhiễm, ắt sẽ có thanh lọc."
"Đúng vậy, độ bệnh biến của anh sắp vượt 100 rồi. Nhưng anh không muốn trở thành thứ đó, chờ cậu đi anh sẽ tự mình chấm dứt." Giọng điệu Dụ Hàn Khê nhẹ tênh như đang tán gẫu chuyện trong nhà với ông: "Tri Tri đành làm ơn cậu vậy."
"Vâng."
Giọng Kiều Ngự kiên định, nhiều hơn là sự buồn đau khó mà miêu tả.
Dụ Hàn Khê quay đầu, vẫy tay với cô bé đang lẳng lặng quan sát tất cả trên tầng: "Tri Tri qua đây con. Cha không thể tận mắt thấy con trưởng thành. Sau này phải nghe lời chú Kiều Ngự con nhé."
*
Viện nghiên cứu số 1 có thêm một bé gái. Vừa không phải Thiên Khải Giả tới tiếp nhận cải tạo, vừa không phải nhà nghiên cứu.
Nghe nói là con gái duy nhất của bạn thân chủ nhiệm Kiều. Bạn thân ông đột ngột xuất huyết não qua đời, không ai chăm sóc con gái ông ấy, giáo sư Kiều đành phải dẫn cô bé tới chỗ mình.
Lập luận này không khỏi khiến người ta đắn đo cân nhắc. Bởi vì làm nghiên cứu khoa học tới trình độ của bọn họ rồi thì không còn chuyện thiếu tiền nữa.
Huống hồ nơi đây đâu đâu cũng là máy móc, nào muôn màu muôn vẻ như thế giới bên ngoài.
Nhưng Dụ Tri Tri lại điềm tĩnh lạ thường, không khóc cũng không quấy.
Khi Kiều Ngự viết báo cáo thực nghiệm, cô bé chỉ yên lặng ngồi một bên vẽ tranh, hoặc chơi game Tetris trên máy chơi game pixel.
Dụ Tri Tri vẽ tranh bằng những nét bút đơn giản của nhi đồng, sử dụng những gam màu tươi sáng, trông rất ra dáng một bạn nhỏ có tài năng.
Chủ nhiệm Kiều ở viện nghiên cứu trước giờ luôn nói một không nói hai, hơn nữa Dụ Tri Tri cũng không gây rối nên mọi người đều ngầm chấp nhận sự tồn tại của cô bé.
Có vài nhà nghiên cứu lòng tràn tình thương của mẹ, sau khi tan làm thậm chí còn đi mua ít váy vóc xinh đẹp cho Dụ Tri Tri mặc.
......
......
Chuyện xảy ra ở những nơi khác tầng 10 đều tạm không liên quan tới Lục Ngôn.
Công việc của anh là phụ trách ghi chép tình huống cơ thể Đường Tầm An hàng ngày... và đút cơm.
Mặc dù Thiên Khải Giả không cần ăn ngủ cho lắm, nhưng không ăn không uống trong thời gian dài thì cơ thể cũng sẽ gặp sự cố. Thể hiện ở sự thoái hóa cơ quan.
May mà bên cạnh phòng ngủ của Đường Tầm An chính là phòng ở của Lục Ngôn và phòng bếp.
Lục Ngôn thà gọi phòng ở của mình là phòng bảo mẫu. Không biết có phải vì không gian còn lại dưới tầng hầm không đủ để sửa chữa hay không, diện tích nơi anh ở chỉ bằng một phòng ký túc xá sáu người ── nhưng bên cạnh phòng anh lại có phòng trò chơi rất rộng rãi.
Nói một cách trực quan, nơi ở của Lục Ngôn còn không lớn bằng phòng tắm có bồn tắm riêng của Đường Tầm An.
Có lẽ lúc tu sửa không ai nghĩ rằng ngoại trừ Đường Tầm An sẽ có người khác ở lâu tại đây.
May là Lục Ngôn ở một mình, miễn cưỡng vượt qua được.
Dưới yêu cầu của Lục Ngôn, hàng ngày đều sẽ có nhân viên công tác đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới đến cửa thang máy.
Buổi sáng Lục Ngôn mở bốn lớp cửa ra ngoài, lấy nguyên liệu xong lại đóng cửa trở về. Quãng đường chưa tới 500 mét nhưng phải tốn tận nửa tiếng để thực hiện xong 16 lần kiểm tra.
Nấu cơm là một trong số ít những sở thích của anh.
Bữa trưa hôm nay có canh thịt viên cà chua và thịt xào ớt xanh. Gừng thái chỉ tỏi băm nhỏ, phi qua dầu nóng, mùi thơm rất hấp dẫn.
Anh đặt đồ ăn đã xào xong lên bàn, thoáng phát hiện có người gẩy cửa phòng bếp nhìn mình qua khe hở. Khi anh quay đầu, ngoài cửa lại trống trơn.
Tầng này ngoại trừ anh và Đường Tầm An thì hình như cũng không còn ai khác.
Anh bưng đồ ăn đặt lên bàn, nghĩ một lát, sau đó tới gõ cửa phòng ngủ: "Tỉnh rồi sao? Muốn ra ăn cơm không?"
Không ai đáp lại.
Nhưng khi Lục Ngôn ngủ xong giấc trưa dậy, chuẩn bị đứng lên bỏ bát vào máy rửa thì lại phát hiện bát đĩa trên bàn đã trống trơn.
Nấu cơm cho một người hay hai người nghe vẻ cũng không khác gì nhau.
Lục Ngôn có thói quen dọn món ăn trên bàn ra các đĩa khác nhau, cũng quen ngủ một giấc dậy rồi mới rửa bát đĩa.
Đến ngày thứ năm, bạn cùng phòng nhiều ngày không gặp của anh cuối cùng cũng ra khỏi phòng ngủ, lẳng lặng ngồi xuống trước bàn ăn.
Thân hình Đường Tầm An không biến hóa nhiều, chỉ có điều vẫn chưa thể thu cánh rồng và đuôi rồng đằng sau vào, rất tốn diện tích, trông có vẻ mập mạp lạ thường.
Lục Ngôn chuẩn bị một đôi đũa cho hắn, nhưng hiển nhiên đôi tay nhiễu sóng rõ rệt của hắn đã không còn cầm được thứ này.
Đồ ăn được kẹp lên, không quá ba giây sau lại rơi xuống bàn.
Chẳng qua tính tình Đường Tầm An khá cứng cỏi ương ngạnh, có thể vì muốn thể hiện mặt "con người" trước Lục Ngôn nên dù đánh đâu bại đấy, hắn vẫn kiên trì sử dụng đũa ăn cơm, nóng nảy đến đỏ cả mắt.
Tơ máu đỏ lan rộng trên tròng mắt màu trắng, trông vừa khủng khiếp vừa dữ tợn.
Lục Ngôn buông đũa xuống, im lặng một lát, rồi nói: "Để tôi đi."
Vì vậy, Đường Tầm An ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Răng Đường Tầm An rất nhọn, khiến Lục Ngôn sinh ảo giác rằng bất cứ lúc nào mình cũng có thể bị cắn một phát.
Nhưng từ đầu tới cuối hắn đều tỏ ra rất dịu ngoan, thậm chí còn dùng đuôi rồng cuốn lấy eo Lục Ngôn theo bản năng.
......
......
Ngày thứ mười ở chung.
Lục Ngôn đặt báo cáo ghi chép "Phẫu thuật cải tạo" dày nặng trong tay xuống, chuẩn bị ngủ.
Anh hỏi mượn giáo sư Ngô rất nhiều tài liệu nghiên cứu.
Ở cuộc sống hiện thực, những thứ này đều là cơ mật tuyệt đối, không tranh thủ xem thêm trong mơ thì thiệt lắm.
Dường như mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tích cực. Độ bệnh biến của Đường Tầm An từ từ giảm xuống, cánh rồng trên lưng cũng không chảy máu nữa, nhưng phải lột vảy hàng ngày.
Vào mỗi sáng khi Lục Ngôn tới ghi chép số liệu, trên giường Đường Tầm An luôn đầy máu và vảy rồng đen nhánh.
Vảy mới mọc sắc bén và cứng chắc hơn vảy cũ. Nếu không lột sạch vảy cũ, hai loại vảy sẽ chen chúc lên nhau, do không đủ năng lượng cung ứng mà xuất hiện vảy bệnh biến màu trắng.
Vậy nên Lục Ngôn còn một nhiệm vụ hàng ngày nữa chính là kiểm tra giúp Đường Tầm An xem vảy rồng cũ đã được loại bỏ sạch hay chưa. Nếu chưa thì lại phải sử dụng công cụ nhổ ra.
Lục Ngôn từng bị rút vảy, anh biết rằng sẽ rất đau.
Nhưng anh thật sự không còn biện pháp nào khác nữa.
Đây gần như là thời điểm yếu ớt nhất trong ngày của Đường Tầm An. Hắn ỉu xìu gác đầu lên vai Lục Ngôn, khi những chiếc vảy rồng bị nhổ xuống, hắn sẽ hừ ra vài tiếng rên rỉ nhẫn nhịn đau đớn từ xoang mũi.
Thuốc giảm đau hầu như vô ích với Đường Tầm An, Lục Ngôn chỉ đành niết nhẹ sau cổ Đường Tầm An như an ủi ── Vì lột vảy mà Đường Tầm An thường xuyên rơi vào tình trạng máu thịt lẫn lộn, khiến người ta muốn ôm chút thôi cũng không tìm thấy chỗ ra tay.
Đối với hai bên mà nói, vảy ở đuôi rồng chính là nơi tra tấn người ta nhất, đặc biệt là chỗ gốc đuôi.
Các cơ quan cảm giác ở nơi này nhanh nhạy hơn hẳn những nơi khác. Khi nhổ vảy, phản ứng của Đường Tầm An cũng mãnh liệt vượt mức bình thường.
Biểu hiện cụ thể bao gồm nhưng không giới hạn trong: túm ga trải giường, toàn bộ cơ thể run lên, nhỏ giọng hừ khẽ.
Lục Ngôn không dám chắc liệu bản thân có nghe thấy tiếng Đường Tầm An khóc hay không.
Kể cả như vậy, đối phương vẫn hết sức ngoan ngoãn vểnh chiếc đuôi lên, để Lục Ngôn tiện kiểm tra.
Lục Ngôn: "......"
Anh mới rút được vài miếng đã không nhịn được buông kìm phẫu thuật lớn trong tay ra, tiến vào phòng vệ sinh tự hắt nước để bản thân bình tĩnh.
"Con người ít nhất không thể... không nên..." Lục Ngôn nhìn vào gương, mặt không cảm xúc lẩm bẩm: "Biến thái... như vậy."
Tóm lại, có vẻ mọi thứ đều tiến triển thuận lợi.
Ngày thứ ba mươi.
Độ bệnh biến trên người Đường Tầm An cuối cùng cũng giảm xuống dưới 90, bàn tay khôi phục hình dạng nhân loại, có năng lực tư duy đơn giản, giọng nói cũng khôi phục đôi chút.
Rốt cuộc Đường Tầm An cũng nói được rồi, ba câu lên sân khấu với tần suất cao nhất lần lượt là: "Lục Ngôn ơi, đói", "Lục Ngôn ơi, buồn ngủ", "Lục Ngôn ơi, đau".
Dựa theo cách nói của hệ thống lúc trước, điểm mấu chốt để phá giải cục diện chính là đánh thức người đang nằm mơ.
Nhưng Lục Ngôn đã ở đây lâu như vậy rồi mà vẫn không biết làm thế nào mới giúp Đường Tầm An tỉnh táo lại được.
Bởi vì cuộc sống sinh hoạt quá yên bình, thậm chí Lục Ngôn còn cảm thấy mình đang dung hợp với cảnh trong mơ. Chỉ khi nhìn thấy một số người không có mặt mũi đi tới đi lui, anh mới nhận ra nơi đây không phải hiện thực.
Tổ nghiên cứu cho biết khi dung hợp hoàn thiện thêm một bước nữa, cùng với đó là độ bệnh biến giảm thì Đường Tầm An sẽ dần dần thoát khỏi trạng thái "Thiểu năng" này.
Lục Ngôn cảm thấy có lẽ đây là sự thật, bởi một tháng sau, cuối cùng Đường Tầm An cũng học xong cách tự rút vảy, không cần anh trợ giúp nữa.
Thời điểm bị Đường Tầm An đuổi khỏi phòng ngủ, Lục Ngôn vậy mà lại cảm nhận được chút chua xót "Cánh đứa nhỏ cứng cáp rồi".
Trải qua thảo luận, tổ nghiên cứu quyết định cho Đường Tầm An tiếp xúc với bên ngoài nhiều hơn chút, nhanh chóng khôi phục tính xã hội.
Vì vậy Lục Ngôn lại có thêm một nhiệm vụ mới, mà anh thà gọi là "Dắt chó". Một đầu dây xích ở trên tay anh, một đầu khác buộc trên vòng cổ điện cao thế của Đường Tầm An.
Tầng 8, 9 là ký túc xá của những người tình nguyện tiếp nhận phẫu thuật cải tạo. Tầng 4, 5 là nơi dừng chân và nghỉ ngơi thường ngày của các nhà nghiên cứu. Tầng 1 là chỗ lánh nạn. Tầng 2, 3 là khu thực nghiệm.
Hàng ngày Lục Ngôn đều sẽ dẫn Đường Tầm An đi dạo 2 tiếng từ tầng 9 đến tầng 5. Làm thế này có vẻ khá hữu ích, bởi năng lực học tập của Đường Tầm An rất mạnh. Khi ở tầng 10, hắn tốn một tháng chưa học được cách dùng đũa, nhưng ra ngoài mới hai ngày đã học được rồi.
Đến giờ Lục Ngôn vẫn không biết rốt cuộc viện nghiên cứu số 1 được xây dựng ở đâu.
Nhưng không gian dưới lòng đất này hẳn được cấu tạo theo hình kim tự tháp ngược, càng đi xuống càng hẹp.
Ban đầu mọi người đều hơi căng thẳng. Dù sao một khi Đường Tầm An đột ngột hóa rồ thì đoán chừng không ai ở đây kìm hãm nổi hắn. May mà Đường Tầm An trông thì hung dữ nhưng lại rất nghe lời Lục Ngôn. Lâu dần, mọi người đều không căng thẳng như trước nữa.
Giáo sư Ngô đánh giá cao độ hoàn thành công việc của Lục Ngôn, vỗ vỗ vai anh: "Tiểu Lục à, tôi biết chủ nhiệm Kiều sẽ không nhìn nhầm người mà. Quả thực cậu đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc vượt mức rồi đấy!"
Bên cạnh ông còn có một bé gái rụt rè sợ sệt.
Khiến Lục Ngôn cảm thấy bất ngờ chính là gương mặt của cô bé này cũng cực kỳ rõ ràng.
Ở trong mơ lâu rồi, Lục Ngôn đã hiểu rõ một vấn đề cơ bản, rằng những người còn mặt mũi trong giấc mơ của Đường Tầm An nói không chừng đều là NPC quan trọng.
Giáo sư Ngô giới thiệu đây là cháu gái của chủ nhiệm Kiều, tên là Dụ Tri Tri.
Lục Ngôn đáp lại: "Cảm ơn."
Ánh mắt lạnh băng của Đường Tầm An lập tức hướng về bàn tay vỗ vai Lục Ngôn của giáo sư Ngô.
Giáo sư Ngô lập tức lạnh sống lưng, vội rụt tay về: "À, giáo sư Kiều nói là đã bố trí xong phẫu thuật cải tạo đôi mắt cho Đường Tầm An. Chúng tôi đã tìm được nguồn ô nhiễm thích hợp. Nếu cải tạo thành công, cậu ấy sẽ có một đôi mắt vàng kim mãi mãi không mù..."
Dụ Tri Tri không nói gì. Cô bé nhìn thoáng qua Đường Tầm An bên cạnh Lục Ngôn, sau đó cúi đầu tô vẽ trên giấy.
Lục Ngôn chỉ tình cờ gặp giáo sư Ngô, cả hai cũng không trò chuyện quá lâu.
Ngay khi anh chuẩn bị rời khỏi, bé gái chợt tiến lên một bước, kéo vạt áo Lục Ngôn lại.
Dụ Tri Tri không nói được, cô bé kiễng chân, đưa hai bức tranh tới.
Giáo sư Ngô cười nói: "Tri Tri thích vẽ tranh lắm. Đây là quà tặng cho hai người đấy."
"Cảm ơn Tri Tri." Lục Ngôn nở nụ cười dịu dàng với cô bé: "Vẽ đẹp thật đấy."
Anh cúi đầu nhìn hai tờ giấy, nụ cười lập tức đọng tại nơi khóe miệng.
Tờ giấy thứ nhất là bức vẽ một con rồng đen, thân hình rất lớn, ngọn lửa lượn lờ quanh người. Rõ ràng chỉ là nét bút đơn giản, hình ảnh lại vẫn mang tới cảm giác khó tài nào kiềm chế, đôi mắt màu vàng kim được bút sáp màu xanh lam quẹt lên hai đường ngang, nhìn qua như đang khóc.
Một tờ khác sử dụng màu xanh lam vẽ ra biển cả, có một người không rõ giới tính ở đáy biển. Nửa dưới cơ thể của người này là một chiếc đuôi màu vàng tối*(#CFB53B), thay vì nói là đuôi cá, đây càng giống rắn hoặc rồng hơn.
Chiếc đuôi chiếm hai phần ba tờ giấy. Rõ ràng không khắc họa nét mặt, gam màu cũng rất tươi sáng, vậy mà tranh vẽ này lại đem cho người ta cảm giác rất u ám.
Dây nhỏ màu đen quấn quanh đuôi dài của nó, như muốn kéo nó vào vực sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT