Bọn họ hâm mộ sự liều lĩnh của Nam Lăng Cẩm Phàm, nhưng là người trong hoàng thất, bọn họ hiểu rõ, mọi việc không thể giải quyết theo cảm tính, nhiều lúc phải cân nhắc lợi ích thực tế.

Tây Lăng không cùng thực lực chiến một trận với Đông Lăng, Bắc Lăng lại phải dựa vào Đông Lăng mà sống, Nam Lăng thì lại khác, người nước Nam Lăng hiếu chiến cũng thiện chiến, Nam Lăng Cẩm Phàm lại là một kẻ gây họa không ngại lớn chuyện, chỉ cần không quá phận, ắt hẳn hoàng thượng Đông Lăng cũng chỉ có thể nhịn…
Yến hội cứ rơi vào bế tắc như vậy, hai người đàn ông một nữ tính một dịu dàng, không ai nhường ai, không ai phục ai, hoàng thượng bất mãn nhíu mày, mấp máy môi nhưng không nói gì.

Hoàng hậu thấy vậy chỉ đành ra mặt giảng hòa, làm lơ hai người Đông Lăng Tử Lãng và Nam Lăng Cẩm Phàm, mỉm cười nói rằng vì hoan nghênh Nam Lăng Cẩm Phàm đến mà nữ quan trong cung sẽ diễn bản ca múa mới, để cho mọi người vừa xem vừa thuận tiện nhận xét một chút.

Bắc Lăng Phượng Khiêm còn muốn xin cưới An Yên công chúa, thấy hoàng hậu mở miệng, hắn lập tức lấy lòng hoàng hậu, cười cười phụ họa, bày tỏ mình rất mong đợi.

Chuyện đến đây, mọi người đều có bậc thang đi xuống, nhưng Nam Lăng Cẩm Phàm chẳng hề buông tha, trong mắt Đông Lăng Tử Lãng hiện lên vẻ chán ghét, không đếm xỉa Nam Lăng Cẩm Phàm mà trực tiếp ngồi xuống, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

“Hừ.

” Nam Lăng Cẩm Phàm hừ lạnh một tiếng, tức giận bất bình ngồi lại chỗ cũ, ngay lúc đó ca múa vang lên, các vũ cơ tuyệt sắc ở giữa đài hoặc xoay tròn hoặc vặn eo, tay áo phấp phới như sóng biển, ngay ở trung tâm là một vũ cơ tuyệt sắc mang vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng, mặc bộ vũ phục thuần một màu trắng, từ trên không chậm rãi đáp xuống, trong mắt chúng đại thần, nữ tử này tựa như tiên tử từ trên trời giáng xuống.

“Hay hay hay!”
“Tiên tử giai nhân, phiêu miểu vân sơn, đẹp, thật đẹp!”
Sau khi ca múa kết thúc, mọi người đều khen, nhưng lúc này có một giọng nói không hài hòa vang lên: “Oanh oanh yến yến, lẳng lơ lả lướt, nữ tử Đông Lăng quả nhiên người nào người nấy lấy sắc thờ người, đúng là làm bẩn mắt tiểu vương.


Tang…
Dây đàn của cầm sư đứt.

Rập…
Vũ cơ cực kì hoảng sợ, từng thân thể bé nhỏ kiều mị ngoan ngoãn quỳ xuống, dưới ánh sáng hắt ra từ ngọn nến sắc mặt họ tái nhợt đến dọa người, một đám người như dê non cùng đợi làm thịt, cắn chặt môi, sợ khóc thành tiếng sẽ chọc giận hoàng thượng.

Vũ cơ giả làm bạch y tiên tử từ trên trời giáng xuống kia hơi nhíu nhẹ hàng lông mày thanh tú, thoáng qua vẻ khó chịu, đáng tiếc lúc này có người nào quan tâm nỗi lòng của một vũ cơ chứ.

Nét mặt các văn võ bá quan đồng loạt thay đổi, nói được một nửa liền dừng lại, một đám dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Nam Lăng Cẩm Phàm, trách cứ Nam Lăng Cẩm Phàm vô lễ.

Nam Lăng Cẩm Phàm không thèm để ý chút nào, ánh mắt lạnh lẽo như băng, trước khi hoàng thượng nổi giận, Nam Lăng Cẩm Phàm đã đứng lên trước một bước, bỏ qua hoàng thượng nhìn thẳng đến trước mặt Cửu hoàng thúc:
“Cửu hoàng thúc, nữ tử Đông Lăng đúng là không thú vị, tiểu vương muốn biết một chút về nhân vật khiến ngài thần hồn điên đảo như vậy, Phượng Khương Trần, không biết có được không?”
Ngôn từ phóng đãng, chỉ có Cửu hoàng thúc mà hoàng thượng Đông Lăng, Nam Lăng Cẩm Phàm không chỉ kéo thù hận cho Phượng Khương Trần mà cũng không tha cho Cửu hoàng thúc…
Có thể không?
Trông có vẻ rất dễ trả lời nhưng người ở đây đều biết rằng dù Cửu hoàng thúc đáp lại thế nào cũng sai.

Trước tiên không đề cập đến việc Nam Lăng Cẩm Phàm muốn gặp Phượng Khương Trần là đã biết không có ý tốt, chỉ nói việc hắn bỏ qua hoàng thượng mà trực tiếp hỏi Cửu hoàng thúc đồng nghĩa với việc đẩy Cửu hoàng thúc về phía đối lập với hoàng thượng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play