“Ăn chơi trác tán quần là áo lượt, khó trở thành người tài, khó trách quyền lực Nam Lăng do một nữ nhân nắm giữ.

” Hạ thái phó giận đến mức phùng mang trợn mắt, tất nhiên ông rất không ưa dáng vẻ này của Nam Lăng Cẩm Phàm.

Trong mắt Nam Lăng Cẩm Phàm lóe lên tia sáng lạnh, Hạ thái phó không nhìn thấy, chỉ tiếp tục mắng: “Nữ tử Đông Lăng chúng ta dù gì cũng tốt hơn nữ tử Nam Lăng các người, ít nhất không phải kẻ yêu mị họa quốc giống nữ tử Nam Lăng các người.



Hạ thái phó đang nói đến vị thái hậu trước đó của nước Nam Lăng, hoàng đế Nam Lăng lên ngôi lúc mười tuổi, nhưng mãi ba mươi năm sau quyền lực Nam Lăng vẫn nằm trong tay mẫu thân của hoàng đế.

Nam Lăng nội loạn nghiêm trọng, triều chính mù mịt chướng khí, thái hậu Nam Lăng lại thích việc lớn hám công to, hằng năm tranh chiến bên ngoài, dân chúng trăm họ lầm than, hoàng đế chịu đựng mãi đến khi thái hậu chết mới tiếp nhận quyền lực, mấy năm này mọi chuyện mới chậm rãi tốt lên.

Đoạn lịch sử này chính là sự sỉ nhục với hoàng thất Nam Lăng, ở những trường hợp công khai khác ba nước cũng sẽ không nhắc đến chuyện này, để tránh đẩy hai nước đến chiến loạn, lần này Hạ thái phó vô cùng tức giận mới nói ra chuyện đó.

Đúng như dự đoán, Hạ thái phó vừa dứt lời, Nam Lăng Cẩm Phàm lập tức ngồi thẳng, mắt phượng mê người nhuốm màu giận dữ lạnh lùng nhìn Hạ thái phó, dáng vẻ như muốn giết người.

Hạ thái phó trong giới thư sinh, dù ngạo cốt bất phàm nhưng dưới sát khí lạnh lẽo của Nam Lăng Cẩm Phàm, ông cũng không chịu nổi mà mặt trắng bệch, hơn nữa ông cũng đã lớn tuổi, không bao lâu hai chân bắt đầu run rẩy, may mắn triều phục của Đông Lăng rộng rãi, nhất thời không nhìn ra được.

Nam Lăng Cẩm Phàm không hề nói một câu, lại khiến mọi người hiểu rõ hắn đang chiếm thế thượng phong.

Mắt Cửu hoàng thúc nhìn thẳng, nhưng không có nghĩa là hắn không biết xảy ra chuyện gì, hàng mi dài nhẹ nhàng rủ xuống, che giấu sự thất vọng trong mắt.

Rõ ràng là thái phó lại bị ánh mắt Nam Lăng Cẩm Phàm dọa lui, thật sự là… khiến người ta thất vọng, Phượng Khương Trần là nữ tử nhưng vẫn tốt hơn ông gấp trăm lần.

Giữa bầu không khí bất thường, Đông Lăng Tử Lãng không do dự đứng dậy, bưng ly rượu lên hướng về phía Nam Lăng Cẩm Phàm bày ra tư thế xin lỗi, mọi người không hiểu, mặt đầy oán trách nhìn sang Đông Lăng Tử Lãng.

Hoàng thượng cau mày, nét mặt hoàng hậu lo âu, Đông Lăng Tử Lãng tựa như không nhìn thấy, hắn nở nụ cười thân thiện uống cạn ly rượu trong tay.

“Tam hoàng tử, Hạ thái phó là một đại nho thanh liêm tính tình ngay thẳng, học thức uyên bác, bác cổ thông kim, là người nghĩ sao nói vậy, trước giờ ông đều có gì nói đó, không sợ cường quyền, thẳng thắng can gián, quan viên Đông Lăng ta đều thẳng thắng như vậy.

Hạ thái phó không biết hoàng thượng Nam Lăng chỉ thích nghe lời hay, nên nói chuyện với Tam hoàng tử không theo tập tục Nam Lăng, nếu như có chỗ nào đắc tội Tam hoàng tử, xin Tam hoàng tử thông cảm nhiều hơn.

” Nhìn như nhận lỗi nhưng càng nói càng khó nghe, không hơn không kém Nam Lăng Cẩm Phàm, hoàng thượng nghe xong thì trên mặt bộ ra vẻ tươi cười.

Nam Lăng Cẩm Phàm không nói một lời, đôi mắt phượng thon dài hơi híp lại, tựa như một con rắn độc, nhìn chằm chằm Đông Lăng Tử Lãng như muốn từ chỗ Đông Lăng Tử Lãng nhìn ra một cái hang.

Đông Lăng Tử Lãng không phải Hạ thái phó, đối diện với sát khí từ Nam Lăng Cẩm Phàm, hắn mỉm cười đáp lại, hiện ra hết thảy uy nghiêm hoàng gia, còn có phong độ người kế vị hơn cả thái tử.

Cửu hoàng thúc nhìn gương mặt trắng bệch không chút máu của thái tử, không nói lời nào, nhưng thái tử lại cảm thấy hơi bất an, mấy lần hắn muốn nói điều gì đó nhưng nhìn thế cục trước mắt lại im lặng, ngồi ở đó nhìn Nam Lăng Cẩm Phàm và Đông Lăng Tử Lãng dùng ánh mắt đấu đá nhau.

Không phải hắn không muốn mà là không thể, thân thể hắn không chịu đựng được áp lực lớn như vậy, lớn đến nỗi kết quả là phát bệnh.

Cái thân thể rách nát! Trong mắt thái tử lóe lên tia căm hận mà bản thân cũng không phát hiện, thế nhưng Cửu hoàng thúc lại thấy được.

Nam Lăng Cẩm Phàm tùy hứng liều lĩnh, bạo ngược tùy tiện, chưa bao giờ để mình chịu uất ức, dù đây là Đông Lăng, hắn cũng sẽ chẳng chịu nhường nửa bước, thuộc kiểu liều lĩnh thề phải giẫm đạp Đông Lăng Tử Lãng dưới chân.

Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm không lên tiếng, hai người đồng thời ngẩng đầu giống như đã hẹn nhau vậy, tầm mắt giao nhau giữa không trung, thấy được sự hâm mộ trong mắt nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play