Thấy sắc mặt Lam Cửu Khánh không hề lo lắng, Tô Vân Thanh lập tức nói sang chuyện khác.

Hắn chọn một chính sự để nói: “Cửu Khánh, bên phía Vũ Văn Nguyên Hòa truyền tin, hắn nói phát hiện dấu chân người ở ngạn trên Bắc Lăng.

Hắn đã tự mình đi kiểm tra mấy lần, đáng tiếc đều bị đối phương cắt đuôi.

Vũ Văn Nguyên Hòa nghi ngờ người ở ngạn trên có thể có liên quan với tiền triều.

Hắn hy vọng ngươi có thể phái người giúp đỡ hắn.”

Vũ Văn Nguyên Hòa là võ tướng, am hiểu lĩnh binh tác chiến, thực lực một mình hắn khẳng định không bằng những cao thủ giang hồ kia.

Hắn cũng không phải loại người giỏi tất cả mọi chuyện.
“Người của tiền triều?” Lam Cửu Khánh nhắc lại mấy chữ này, Vũ Văn Nguyên Hòa không thích suy đoán lung tung, hắn dám nói như thế thì nhất định là có chứng cứ.
Nghĩ đến cơn sấm sét hôm nay, từ tận đáy lòng Lam Cửu Khánh dường như cảm thấy trời cao có lẽ thật sự có sắp xếp: “Kinh Vân, Vân Thanh, các ngươi có phát hiện không, từ sau khi rời khỏi khuê các của Phượng Khương Trần, những sự việc và người có liên quan đến tiền triều cứ lần lượt xông ra, chúng ta làm việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Dường như trên người nàng có một luồng sức mạnh vô hình, khơi gợi từng chuyện ra.”
Nếu như là bình thường, Lam Cửu Khánh chắc chắn sẽ không cảm khái như vậy, nhưng không biết hôm nay làm sao, y lại cảm thấy có một số chuyện dường như có quan hệ không thể tách rời với Phượng Khương Trần.

Tuy rằng y không tin thứ gọi là “thiên mệnh”, nhưng không thể không công nhận rằng, một số chuyện chỉ có thể giải thích bằng hai chữ “thiên mệnh”.
Một câu nói của Lam Cửu Khánh khiến Bộ Kinh Vân và Tô Vân Thanh đều rơi vào trầm tư.

Ánh mắt họ giao nhau ở giữa không trung rồi lập tức biến sắc, hai cái miệng đồng thời hô lên: “Lẽ nào, Phượng Khương Trần chính là Phượng Ly vương mà Phượng Ly tộc nhắc đến?”
“Phương Ly vương trong thiên mệnh?” Lam Cửu Khánh lắc đầu: “Không thể, Phượng Ly vương vị truyền nam không truyền nữ, Phượng Khương Trần tuyệt đối không thể là Phượng Ly vương trong thiên mệnh mà người của Phượng Ly tộc nhắc đến.

Còn nữa, “thiên mệnh” là gì, chỉ cần ngươi thành công thì đó chính là thiên mệnh.
Nếu như người của Phượng Ly tộc thật sự có thể nhìn thấu “thiên mệnh”, thế nào lại trơ mắt nhìn Phượng Ly tộc diệt vong.

Đừng nghĩ đến những chuyện mơ hồ, không tồn tại đó nữa.

Mệnh của ta thuộc về ta, chứ không thuộc về ông trời.

Nếu như thật sự tin vào thiên mệnh, vậy bây giờ những thứ chúng ta đang làm tính là gì? Trong miệng những người này, Lam thị diệt vong chính là thiên mệnh sở quy.”
Lời này của Lam Cửu Khánh là nói cho Bộ Kinh Vân và Tô Vân Thanh nghe, đừng để quái lực loạn thần, thế gian này không gì là không thể thay đổi.

Đồng thời, nó cũng là tự nói cho bản thân nghe, đừng vì “thiên mệnh” mà rơi vào sai lầm.

Y không thể ngã xuống, bởi một khi ngã xuống, y sẽ không thể bò lên được.
“Điều ngươi nói không sai, nếu như chuyện gì chúng ta cũng nghe theo thiên mệnh, vậy chúng ta cũng chẳng cần làm gì cả.

Dù có là thiên mệnh, chúng ta cũng phải nghịch thiên mà làm.” Ánh mắt Bộ Kinh Vân vô cùng thích thú, sâu thẳm trong tròng mắt lóe lên tia sáng khó lường, dường như đang nhìn một con người khác của Lam Cửu Khánh.
Lam Cửu Khánh mơ hồ hiểu được suy nghĩ của Bộ Kinh Vân, gương mặt tuấn tú dưới lớp mặt nạ lộ ra nụ cười nhẹ.

Mục đích đã đạt được, Lam Cửu Khánh cũng không tiếp tục đề tài này.

Y tiếp tục thảo luận về chuyện của Vũ Văn Nguyên Hòa: “Việc có thể khiến cho Vũ Văn Nguyên Hòa nghi ngờ tất nhiên không phải chuyện nhỏ.

Kinh Vân, ngươi bảo Bộ Phàm đi một chuyến, hỗ trợ Vũ Văn Nguyên Hòa điều tra chuyện ngạn trên.”

Lam Cửu Khánh chưa bao giờ để cho hai người cùng ra quyết định tại một nơi, cho dù y phái người đến, người đó cũng phải nghe theo lệnh của Vũ Văn Nguyên Hòa.

Đây là sự tôn trọng của y đối với Vũ Văn Nguyên Hòa.
“Bộ Phàm? Hắn ta được không? Hay là ta đi cho? Đến chỗ của Vũ Văn Nguyên Hòa, ta chắc chắn sẽ nghe theo lệnh của hắn.” Bộ Kinh Vân biết nguyên tắc làm việc của Lam Cửu Khánh, đó là chỉ có một người đưa ra quyết định, chỉ có như vậy thì người phía dưới mới không trái phải bất định.
“Không cần, ngươi ở lại Hoàng Thành.

Nếu không có gì bất ngờ, Hoàng Thành gần đây sẽ rất náo nhiệt.” Dưới lớp mặt nạ, khóe môi Lam Cửu Khánh hơi cong lên, y nhìn Bộ Kinh Vân một cách đầy thâm ý.
Bảo Nhi ở ngay Hoàng Thành, y lại để cho Bộ Kinh Vân chạy mất.

Lúc đó, ai sẽ ở cạnh Bảo Nhi.

Lúc Bảo Nhi thương tâm, ai sẽ an ủi nàng.
Y muốn nhân cơ hội này để cho Bảo Nhi nhìn thấy con người thật của mình, Bảo Nhi chỉ biết đến Lam Cửu Khánh, có thể đó cũng không phải con người thật của y.
Nếu như Bảo Nhi phải gả cho y thì không phải gả cho Lam Cửu Khánh, mà là gả cho Cửu Hoàng thúc vang danh thiên hạ, một nam nhân máu lạnh vô tình, cao quý xa cách, lúc cần thiết thì có thể hi sinh bất cứ ai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play