Chương 1597

Trác Đông Minh nói một câu bội phục, giơ ngón tay cái với Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, ngươi thật âm… khụ khụ, sáng suốt!”

Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Phượng Khương Trần, Trác Đông Minh gắng gượng đổi “âm hiểm” thành “sáng suốt”.

“Trông chừng cẩn thận, nói không chừng canh kỹ lại là công lớn.” Phượng Khương Trần liếc trắng Trác Đông Minh rồi đi vào nhà chữa bệnh từ thiện.

Nàng không cần tham dự vào cuộc đấu tranh của quan viên, bên trong còn bệnh nhân, nàng làm tốt công việc của đại phu là được.

“Sư phụ, không sao chứ?” Phượng Khương Trần đi vào, đám nạn dân đồng loạt nhìn về phía nàng, vừa chờ mong vừa lo lắng không yên.

Thiên hạ này không có bách tính không sợ quan binh, nếu không phải vì mạng sống, những nạn dân này nào dám chống lại quan binh.

“Yên tâm đi, có thế tử gia ở đây, không sao.” Phượng Khương Trần không quên nói tốt cho Trác Đông Minh: “Tư Hành, đã sắp xếp xong bệnh nhân bên trong chưa? Nếu xong rồi thì tới giúp băng bó những bệnh nhân này đi.”

“Vâng.”

Thầy trò hai người lại rơi vào tình trạng khẩn trương mà bận rộn, còn mưa gió phía ngoài, Tôn Tư Hành nói có sư phụ ở đây, không sợ.

Phượng Khương Trần nói có Cửu Hoàng thúc ở đây, không sợ!

Huyên Minh Kỳ đứng trong góc không lên tiếng, nhưng hắn lại không bỏ lỡ nhất cử nhất động của Phượng Khương Trần.

Co được dãn được, có cái nhìn đại cục, không hổ là nữ nhi của Thường Vinh tướng quân.

Đúng như Phượng Khương Trần suy nghĩ, Túc thân vương sau khi nghe Đồng Giác báo cáo thì cười đỡ người lên, miệng nói Phượng Khương Trần không cần lo lắng, chuyện này ông ta sẽ xử lý, chắc chắn ông ta sẽ cho những người dân gặp nạn công bằng.

Đồng Giác đã gặp qua nhiều quan viên trước mặt một kiểu sau lưng lại kiểu khác, nghe Túc thân vương nói vậy thì mặt hiện vẻ thất vọng, những lời này rõ ràng là qua loa đối phó, nhưng không ngờ rằng Túc thân vương mới quay người khuôn mặt đã hiện lên vẻ nghiêm túc sát khí, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Mang triều phục đến đây, ta phải vào cung.”

Những người chinh chiến trên sa trường, bọn họ không tiếc mạng sống đi đánh trận không phải là vì mong bách tích có một cuộc sống yên bình mà sinh sống, không bị chiến tranh làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày sao, vậy mà những kẻ khốn nạn đó dám ăn xén lương thực, lại còn dưới mắt của ông ta làm ra những chuyện ức hiếp đến dân chúng như vậy, đây là tội không thể tha thứ được.

Túc thân vương tiến cung, Đồng Giác đứng ngoài cửa nhìn ông ta rời đi, mãi đến khi bóng cũng không thấy, nàng ta mới quay người đi ra ngoại thành.

Khó trách tiểu thư quen biết nhiều quan lại như vậy nhưng lại một mình tìm đến Túc thân vương, hóa ra Túc thân vương và thế tử Đông Minh giống nhau, đều căm ghét cái ác.

Tiểu thư nói không sai, chỉ cần nói theo lời nàng, nói rõ từng biểu hiện của dân nạn lúc đó cho Túc thân vương nghe thì Túc thân vương sẽ quan tâm đến chuyện này, có Túc thân vương giúp đỡ, bọn họ còn sợ gì nữa.

Một Cửu Môn Đề Đốc nhỏ mà thôi, đến giày của Túc thân vương cũng không xứng để xách đâu.

Túc thân vương một đường đi thẳng đến hoàng cung, trực tiếp diện kiến hoàng thượng, Túc thân vương cũng không phải Trác Đông Minh hay Phượng Khương Trần, đây cũng không phải ngoài thành mà là hoàng cung, Túc thân vương cũng không cần che giấu cho hoàng thượng. Mặt Túc thân vương không biểu hiện gì, nói những chuyện quan viên Cửu Môn Đề Đốc làm, đồng thời không quên nói đến chuyện những người dân gặp nạn phải nằm rạp trên mặt đất dưới liếm cháo hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play