Chương 1596

“Vu oan giá họa, đổ oan cho hai nạn dân là chuyện dễ dàng.” Phượng Khương Trần hiểu điều mờ ám trong chuyện này hơn Trác Đông Minh.

“Vậy làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn Đế Đốc phủ tới bắt người? Ta không làm được.” Trác Đông Minh cũng là một người có tình tình cố chấp, vừa rồi hắn khoe khoang khoác lác phải bảo vệ những nạn dân này, sao có thể bỏ dở giữa chừng.

Người này…

Phượng Khương Trần lắc đầu, phát hiện Trác Đông Minh rất không thích hợp làm quan, càng không thích hợp mang binh, nếu không có Túc Thân Vương, với cái tính tình ngay thẳng của Trác Đông Minh, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người.

Lăn lộn ở quan trường sao có thể không cúi đầu, kể cả hoàng thượng cũng có lúc phải thỏa hiệp với đại thần.

“Đông Minh, đừng quên bắt đảng phản bội là chức trách của ngài, Đế Đốc phủ nhân gióng trống khua chiêng tới bắt đảng phản bội là nằm ngoài chức trách, chúng muốn chống lại ngài, đó chính là đoạt công.” Có đôi khi chỉ cần đổi một khái niệm, chuyện đã hoàn toàn khác.

Trác Đông Minh chỉ không cam lòng cúi đầu, cũng không ngu, nghe Phượng Khương Trần nói vậy, lập tức hiểu ra: “Khương Trần, ý của ngươi là nói, bây giờ không phải ta tới bảo vệ nạn dân mà tới bắt đảng phản bội?”

Nếu là vậy, hắn có lý do xuất binh, chống lại Đế Đốc phủ cũng có lý do.

Hoàng thượng sẽ thích quan viên tróc nã đảng phản bội, không thích quan viên gây hấn với đồng liêu vì bảo vệ nạn dân.

Phượng Khương Trần gật đầu: “Không sai, nhớ kỹ, bây giờ không phải ngài tới bảo vệ nạn dân mà tới bắt đảng phản bội, bảo người của ngài đổi hướng, nhắm đầu thương vào nhà chữa bệnh từ thiện.”

Chỉ có như vậy mới có thể gia tăng tội danh lên người Đế Đốc phủ đại nhân, hơn nữa cũng làm mát mặt hoàng thượng, binh lính dưới tay hoàng thượng không ức hiếp bách tính mà tróc nã tội phạm, như vậy tất cả đã rõ ràng.

“Chủ ý này quá hay, ta phải đi đâu tìm đảng phản bội, phải bắt một số nạn dân xử lý theo tội phản bội? Việc này…” Không phải hắn chưa từng làm bao giờ, nhưng hắn chưa từng bắt bách tính, hắn chỉ bắt bọn kỳ quái, gán tội danh phản bội cho chúng.

“Nói ngài đần, ngài đần thật. Tại sao ngài phải bắt đảng phản bội? Đương nhiên là do Đế Đốc phủ làm lộ tin tức ra ngoài, sau khi ngài đến nơi mới phát hiện ở đây không có đảng phản bội, chỉ có nạn dân, đến lúc đó chỉ cần nói tin tức của Đế Đốc phủ sai sót là được.” Tin tức sai sót cũng là lỗi của Đế Đốc phủ, nói chung…

Đề đốc đại nhân, ngươi chuẩn bị chịu tiếng xấu thay cho người khác đi, tuy rằng cũng không phải bị đổ oan.

“Biện pháp này tốt.” Đúng hay sai cũng không quan trọng, quan trọng là giải quyết cửa ải khó khăn trước mắt thế nào, tuy biện pháp này của Phượng Khương Trần không truy cứu được Đế Đốc phủ ức tội hiếp nạn dân, nhưng có thể đảm bảo mạng cho những nạn dân này, nếu không……

Hoàng thượng nhất định sẽ không vui nếu chuyện quan binh và bách tính ẩu đả lộ ra, những nạn dân này đừng mong sống tiếp, thiên hạ này người yêu thể diện nhất là hoàng thượng, không ai có thể đánh vào mặt hoàng thượng.

Thấy Trác Đông Minh suy nghĩ cẩn thận, Phượng Khương Trần lại nhắc nhở một câu: “Đến lúc đó ngài chỉ cần ngăn chặn Đế Đốc phủ, đừng để họ động thủ là được, ta đã cho Đồng Giác đến Túc Thân Vương phủ, Túc Thân Vương biết chuyện, nhất định sẽ biết xử lý thế nào mới tốt nhất, đến lúc đó ngài một mực khăng khăng ngài tới bắt đảng phản bội, hoàn toàn không biết những chuyện khác.”

Trên cơ bản, Phượng Khương Trần đã lấp kín đường lui của Đế Đốc phủ, Đế Đốc phủ có hoàng thượng làm chỗ dựa, Trác Đông Minh có Túc Thân Vương làm chỗ dựa, hơn nữa chuyện này ai đúng ai sai vừa nhìn đã biết, dù hoàng thượng muốn bảo vệ Đề Đốc đại nhân cũng khó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play