Hóa ra là bảo quản giúp, Cửu Hoàng thúc gật đầu, lý do này hắn có thể chấp nhận.

“Đã thế, vậy để y phục lại, bản vương bảo quản giúp ngươi.

” Cửu hoàng thúc nhấn mạnh lần nữa, Phượng Khương Trần mới là chủ nhân của bộ lễ phục Cửu vương phi.

Bộ y phục đó để lại trong cửu vương phủ cũng tốt, nếu y phục mất trên tay Phượng Khương Trần, khó đảm bảo hoàng thượng sẽ không trút giận lên Phượng Khương Trần, dù sao mục đích của hắn đạt được là được.

Mặc kệ người ngoài truyền nhau hắn trầm mê mỹ sắc hay là không được, tóm lại trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có người đánh chủ ý vào hắn hoặc Phượng Khương Trần.

“Đa tạ Cửu Hoàng thúc.

” Bất kể là lý do gì, Phượng Khương Trần rất hài lòng vì quăng được củ khoai nóng này đi, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng cũng nhu hòa vài phần.

“Giữa ta và ngươi không cần cảm ơn.

” Cửu hoàng thúc nửa ám muội nửa thử dò xét.

“Ha ha.

” Phượng Khương Trần cười khan một tiếng, rõ ràng không phải không muốn nói, nhưng nghĩ lại, Cửu Hoàng thúc người này kiêu ngạo như vậy, sau một đêm, hắn có thể trở mặt không nhận người, nhưng nếu ngày thứ hai Phượng Khương Trần nàng trở mặt, khó tránh khỏi sẽ đánh vào tôn nghiêm nam nhân của Cửu Hoàng thúc.

Phượng Khương Trần suy nghĩ một chút, vẫn không thể phủi sạch quan hệ của mình và Cửu Hoàng thúc, vì vậy, Phượng Khương Trần cẩn thận thử dò xét nói: “Cửu hoàng thúc, Khương Trần có chuyện làm phiền ngài, không biết…”
“Nói.

” Nét mặt Cửu Hoàng thúc vui vẻ, hai mắt sáng ngời.

“Khương Trần xin Cửu Hoàng thúc điều tra bệnh nhân mà ta chữa trị, hắn tên Hạo Đình.

” Không phải nàng muốn dò xét bí mật của bệnh nhân, bệnh của Hạo Đình thật sự khá phiền toái, nàng cần có chuẩn bị trước.

“Được, ba ngày sau, tài liệu của hắn sẽ đưa đến tay ngươi.

” Để hắn điều tra nam nhân khác, Cửu Hoàng thúc hơi bất mãn, nhưng nghĩ tới chuyện Phượng Khương Trần không khách khí với hắn, trong lòng hắn lập tức cảm thấy dễ chịu không ít.

Phượng Khương Trần vốn định nói lời cảm tạ, nhưng Cửu Hoàng thúc đã nói giữa họ không cần nói cảm ơn, lại nói tạ ơn sẽ kiểu cách, vì vậy, Phượng Khương Trần không nói.

Bên trong phòng vô cùng yên tĩnh, giữa hai người cách một tấm bình phong, nói thật rất ngu ngốc.

Thời gian đứng đủ uống một chén trà, Phượng Khương Trần thấy Cửu Hoàng thúc không còn chuyện gì khác nên chủ động mở miệng cáo từ: “Khương Trần không quấy rầy Cửu Hoàng thúc nghỉ ngơi, Khương Trần xin cáo lui.



Cửu hoàng thúc muốn Phượng Khương Trần ở lâu thêm một chút, nhưng…
Cách bình phong, có thể nghe không thể nhìn, hơn nữa tuy hôm nay hai người khá hòa hợp, nhưng ít nhiều vẫn hơi không tự nhiên, Cửu Hoàng thúc sẽ không giữ lại.

Dù sao, thời gian còn dài…
Phượng Khương Trần không chút lưu luyến, xoay người rời đi, trước khi đi còn thầm nghĩ trong lòng, lần sau nhắc Cửu Hoàng thúc một câu, tuy hương trúc thanh nhã nhưng ngửi quá nồng cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.

Mùi trúc hôm nay trong không gian nồng không bình thường, sắp ngộp chết nàng rồi.


Phượng Khương Trần để lễ phục Cửu vương phi ở lại cửu vương phủ được, tâm trạng đang tốt, nhưng tâm trạng này chỉ duy trì được một giây, bởi vì…
Dưới sự chỉ huy của quản gia của cửu vương phủ, một đống quà được mang lên xe ngựa của nàng, còn cả xe ngựa ở phía sau, lấp đầy chừng năm chiếc xe ngựa.

Phô trương lãng phí!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play