“Giải thích? Ngươi muốn bổn vương giải thích như thế nào đây, nói là Tô gia Nam Lăng không thảm hại sao?’’ Cửu hoàng thúc đứng lên, đi về phía Phượng Khương Trần, đứng bên cạnh nàng, cùng đối mặt với Tô Quán.

Trên mặt Tô Quán hiện lên vẻ xấu hổ chật vật, nhưng cũng nhanh chóng thu lại: “Thua thảm hại? Cửu hoàng thúc, Tô Quán ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thua, và cũng không thể thua một cách không rõ ràng như thế được, chữ của ta và Phượng Khương Trần, người có mắt đều sẽ nhìn ra được hơn thua, trong hoàn cảnh như vậy mà các người vẫn có thể để Phượng Khương Trần thắng, các người bảo ta phải nghĩ sao đây?’’ Đúng vậy, là không rõ ràng.

Đánh cờ nàng không có gì để nói, là do nàng khinh địch để Phượng Khương Trần đột kích bất ngờ, nhưng còn cầm nghệ và thư pháp thì sao?

Rõ ràng là nàng giỏi hơn Phượng Khương Trần, nhưng cuối cùng lại thua, thua một cách không thể hiểu được.

Đàn không dây cái quỷ gì chứ, viết trên hạt gạo cái gì chứ.

Đàn không dây hiển nhiên không thể phát ra âm thành, nhưng giai điệu kia của Phượng Khương Trần lại không biết đến từ đâu, còn viết chữ tên hạt gạo nữa, chỉ cần khác biệt là không cần chú ý đến thể chữ của thư pháp nữa sao?
Càng nghĩ, Tô Quán càng cảm thấy ấm ức.

Không công bằng, cuộc thi này không hề công bằng chút nào cả, dựa vào cái gì mà cả một đám người đều hướng về Phượng Khương Trần, nói giúp nàng ta, rõ ràng nàng ta không thể so sánh được với nàng, nhưng tạo sao vẫn có thể lấn áp nàng?
Phượng Khương Trần nhìn thấy rất rõ sự điên cuồng trong mắt Tô Quán, nàng khinh bỉ quay đầu rời đi, nàng đã thấy quá nhiều người giống như Tô Quán, chẳng phải đó là bệnh công chúa sao? Chẳng phải là tự cho mình là xuất sắc nhất sao? Bọn họ nghĩ trái đất này chỉ xoay quanh một mình bọn họ sao? Thật ngu ngốc và ngây thơ.

Phượng Khương Trần để lại cái ót cho Cửu hoàng thúc, ý bảo hắn hãy giải quyết chuyện này, nhưng không ngờ, Cửu hoàng thúc còn chưa kịp mở miệng thì Nhan lão đã đứng lên.

“Tô tiểu thư, nét chữ nết người, chữ và ngươi, tuy hai mà một, tuy một mà hai, chúng gắn bó mật thiết với nhau như cá với nước, thấy chữ là thấy người, thư pháp cũng có thể miêu tả tâm lý con người, mỗi một đường nét đều thể hiện tình cảm và sự thay đổi cảm xúc trong lòng mỗi người, nhìn dáng vẻ này của ngươi, ta cảm thấy chữ của ngươi cũng chẳng tốt đẹp là mấy.

’’ Sau khi để lại những lời này, Nhan lão phất tay áo, giận dữ rời đi.

Tô Quán ngạc nhiên, nàng không thể nào ngờ được rằng Nhan lão sẽ ra mặt chỉ trích nàng, hơn nữa còn với giọng điệu nghiêm khắc và gay gắt như thế, nàng… Thua, thua thảm hại!
Thắng làm vua, thua làm giặc, cho dù Tô Quán bất mãn, không phục và chữ viết của nàng ta đẹp như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng người chiến thắng vẫn luôn là Phượng Khương Trần.

Mặc dù phải dùng một ít mánh khoé để giành chiến thắng, và chiến thắng ấy không được vẻ vang cho lắm nhưng Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý, cho dù có người chỉ trỏ nói nàng dựa vào quan hệ mới thắng cuộc nhưng nàng cũng chỉ cười cho qua.

Quan hệ cũng là một loại khả năng, hơn nữa đối với những lời của Nhan lão, chỉ cần người có chút đầu óc đều có thể hiểu được, Tô Quán không phải thua ở chữ viết mà là thua ở cách làm người.

Nhân phẩm quyết định sự thanh nhã của nét chữ, chính những việc làm của Tô Quán đã huỷ hoại nét chữ đẹp của nàng ta, nhìn vào chữ viết kia, chỉ cảm thấy hơi thở thủ công quá nặng nề, hoàn toàn không có linh khí.

Không phải ai cũng yêu ai yêu cả đường đi, nhưng hầu hết mọi người đều ghét ai ghét cả tông chi họ hàng, vì thế Tô Quán đã không gặp may.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play