Tô Quán giấu đầu lòi đuôi, muốn thông qua cách này để nói với mọi người rằng người vừa mới khẩn trương không phải là nàng, nhưng ngoại trừ Tô Quán, tất cả mọi người có mặt ở đây đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Phượng Khương Trần không muốn so đo với Tô Quán chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh này, rộng lượng mỉm cười: “Ta không sốt ruột, ta chỉ muốn nhắc nhở Tô tiểu thư rằng tờ giấy trên tay ngươi sắp ướt rồi, nếu làm mờ chữ thì không hay cho lắm.

’’ “Phượng tiểu thư yên tâm, tên trên tờ giấy này tuyệt đối không thể bị mờ.

” Nụ cười trên mặt Tô Quán càng ngày càng bình tĩnh nhưng sự tranh đoạt trong mắt cùng càng thêm rõ ràng, ngón tay mở tờ giấy khẽ run lên.

Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh khẽ nhíu mày, phong thái và khí chất của nữ nhi Tô gia Nam Lăng thậm chí còn không bằng Phượng Khương Trần mồ côi phụ mẫu, thật khiến người ta thất vọng.

Rốt cuộc câu trả lời sẽ là Phượng Khương Trần không quan tâm thắng thua hay là Tô Quán quan tâm quá nhiều đây?
Một người quan tâm quá nhiều đến thắng bại thực sự có thể viết ra những nét chữ mạnh mẽ đầy khí chất như thế sao? Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh tự hỏi có phải quyết định khoanh tròn tên Tô Quán đã sai rồi không?
Đúng thế, Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh đã chọn Tô Quán, đừng thấy ngoài miệng Nguyên Hi tiên sinh vẫn luôn thiên vị giúp đỡ Phượng Khương Trần mà vội đánh giá, Nguyên Hi tiên sinh sẽ không bao giờ để tình cảm lấn áp lý trí trong những chuyện tao nhã liên quan đến thư pháp này, trong mắt hắn, chữ viết của Tô Quán tốt hơn rất nhiều so với Phượng Khương Trần, hắn chọn Tô Quán là chuyện rất bình thường.

Nhan lão lại càng không cần phải nói, hắn có nguyên tắc riêng của mình, ngoài miệng nói giúp cho Phượng Khương Trần đã là nể mặt mũi nàng lắm rồi, quyết định thắng thua là chuyện thiêng liêng, Nhan lão tuyệt đối sẽ không cho phép mình hành xử theo tình cảm.

Cho dù hành động của Tô Quán chậm như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không mở tờ giấy ra, khi nhìn thấy cái tên được khoanh tròn trên đó, cả Nhan lão và Nguyên Hi tiên sinh đều đồng thời nở nụ cười.

Mặc dù bọn họ đã nhìn nhầm nhưng kết quả lại viên mãn.

“Sao có thể?’’ Tô Quán mở tờ giấy ra, hét lên: “Không thể nào, sao lại là Phượng Khương Trần, nhất định các ngươi đã nhầm rồi, đã nhầm rồi! Cửu hoàng thúc, là ngươi, là ngươi đúng không? Rõ ràng chữ viết của ta tốt hơn Phượng Khương Trần gấp trăm gấp ngàn lần, sao các ngươi lại để cho nàng ta giành chiến thắng?’’ Tô Quán phẫn nộ xé nát tờ giấy trong tay, càng thua nhiều thêm một ván, nàng sẽ càng rơi vào nguy hiểm, nàng không muốn thua, cũng tuyệt đối không thể thua, nàng không muốn gả cho thành chủ Kim Thành, nàng không muốn… “Ta thắng rồi.

’’ Phượng Khương Trần tự nói với mình, khoé môi khẽ nhếch lên, nhưng ngoài mặt lại không vui không buồn, không phải nàng giả vờ bình tĩnh mà là nàng không dám kích thích Tô Quán.

Không thấy Tô Quán sắp phát điên rồi sao, nếu nàng đắc ý cười to, ngộ nhỡ khiến Tô Quán bị kích thích mà trở nên mấy lý trí thì phải làm sao?
Thua cũng phải thẳng lưng, tuyệt đối không thể khiến người khác khinh thường; Thắng cũng phải khiêm tốn, biểu lộ khí chất của một người thắng cuộc nên có, tuyệt đối không thể tỏ ra ân cần tốt bụng gì đó.

Phượng Khương Trần phớt lời những lời chỉ trích và tốt cáo của Tô Quán, cúi người hành lễ với bảy vị giám khảo, chuẩn bị rời đi.

Thẳng cũng thắng rồi, nàng còn ở đây làm gì, để tăng thêm thù hận cho người ta sao?
“Phượng Khương Trần, ngươi đứng lại cho ta.

’’ Phượng Khương Trần muốn rời đi, nhưng Tô Quán lại không cho, nhanh chóng chặn trước mặt nàng.

Một giây trước vẫn là quý nữ bình thản cao sang, nhưng lúc này đã thở thành một nữ nhân ngu xuẩn ngu muội, châu báu ngọc ngà trên tóc nàng sáng lấp lánh dưới ánh mắt mặt trời như càng tôn lên vẻ xấu xí của Tô Quán, đứng bên cạnh Phượng Khương Trần, khác một trời một vực.

Vì thế trừ phi ở bên cạnh người yêu, còn lại không nên mặc quần áo cùng màu với người ta, sự tương phản quá rõ ràng, trong lòng Phượng Khương Trần âm thầm nhắc nhở bản thân.

Khụ khụ… Hắng giọng một cái, Phượng Khương Trần tự nhắc nhở tuyệt đối không được kích thích Tô Quán: “Tô tiểu thư, ngươi còn có việc gì sao?’’ “Phượng Khương Trần, ngươi xứng đáng giành được chiến thắng sao? Ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy dễ dàng như thế, hôm nay ngươi và Cửu hoàng thúc phải cho ta một lời giải thích rõ ràng.

’’ Tô Quán hiên ngang nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play