Cố Bắc Từ ngã lên ghế salon kϊƈɦ động lăn lộn khắp nơi, đột nhiên phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhân gian thật hạnh phúc!

Hoắc Tư Triệt hơi nghiêng người đánh giá Cố Bắc Từ, cô lại không chút nào đề phòng dựa vào bên cạnh anh, trong mắt lộ ra vô hạn sức sống cùng sinh lực.

Cảnh tượng trước mắt như vậy rất không chân thật, giống như là anh đang ở trong mơ mà tưởng tượng, làm cho lòng người bất an.

Cố Bắc Từ nhắm mắt lại, vừa vặn chiếc áo khoác âu phục rơi vào trêи người cô, giọng nói trầm ổn dễ nghe của anh vang lên bên tai cô.

"Ngủ một lát đi."

"Hết ăn rồi ngủ, vậy nếu em mập thành heo thì làm thế nào?"

Cố Bắc Từ đột nhiên nháy mắt nhìn chằm chằm vào anh, muốn nghe xem anh sẽ nói ra câu trả lời như thế nào?

"Anh có đủ khả năng nuôi!"

Anh nhẹ nhàng câu môi, nhưng nụ cười này lại ngắn giống như sao băng rơi trong đêm, chỉ một cái chớp mắt đã làm cho người ta cả đời khó quên.

Cố Bắc Từ sững sờ nhìn Hoắc Tư Triệt, bầu không khí ấm áp. Sắc mặt người đàn ông nhu hòa, anh chìa tay ra nhưng khi sắp chạm vào cô, thì giống như là nhớ ra cái gì, sắc mặt trầm xuống, từ trêи ghế salon đứng dậy, xoay người hướng bàn làm việc đi tới.

Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, giống như những thứ tốt đẹp kia chỉ là trong mơ rồi đột nhiên tan biến, trở lại hiện thực lạnh giá như băng.

Động tác của anh làm cho Cố Bắc Từ nhớ lại khoảng thời gian không tốt giữa hai người.

Kiếp trước, Hoắc Tư Triệt cũng không phải ban đầu đã là đại ma vương.

Sau khi cô học trung học cơ sở, Hoắc Tư Triệt liền rời Đế Kinh một khoảng thời gian rất dài. Lúc gặp mặt lại, chính là thời điểm cô biết được mình và Hoắc Tư Triệt có hôn ước.

Lúc ấy, Hoắc Tư Triệt cũng muốn thân mật với cô như trước đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng lại bị cô kịch liệt phản kháng, còn nói với anh rất nhiều lời gây tổn thương.

Trong đó cô nhớ nhất một câu.

"Hoắc Tư Triệt, cho dù Tưởng Ngọc Đường có chết, thì tôi cũng sẽ không gả cho anh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play