Cùng với ký ức hiện ra, cả một tầng cao nhất này đều là văn phòng của Hoắc Tư Triệt, trừ trợ lý Chiến Anh ra thì không ai được phép bước qua cánh cửa này.

Từ trước đến nay anh đều không tuyển nữ trợ lý hay là thư ký bên mình, kể cả mẹ hay cô gì đặc biệt nào đó cũng không được.

Có lần một nữ nhân viên phục vụ của nhà hàng không cẩn thận đụng trúng quần áo của Hoắc Tư Triệt, anh lập tức đứng tại chỗ cởi ra vứt đi.

Đến giờ, trong giới truyền thông đồn thổi rằng Hoắc Tư Triệt ghét phái nữ, thậm chí có người nghi ngờ giới tính của Hoắc Tư Triệt, nhưng vì sợ quyền lực của anh nên những phỏng đoán đó cũng chỉ dám để trong lòng.

Cố Bắc Từ chẹp chẹp miệng, truyền thông vốn dĩ không biết được sự thật như thế nào, đại ma vương rõ ràng là đã ôm cô ngủ rất ngon.

“Ông chủ đang ở bên trong, Cố tiểu thư, cô tự mình đi vào nhé.”

Chiến Anh đưa mắt ra hiệu rồi dừng lại ở cửa thang máy, anh ta không muốn làm bóng đèn rồi để bị ánh mắt của ông chủ giết chết anh.

“Tôi biết rồi.”

Cố Bắc Từ gật gật đầu, thang máy vừa khép lại, cô hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào.

Không gian bên trong cực rộng, nam chính mặc trêи người bộ âu phục được đặt riêng màu đen tuyền, ngồi trước bàn làm việc, cặp lông mày rậm của anh hơi cau lại, đang nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo công việc.

Loading... Lúc Cố Bắc Từ đẩy cửa đi vào, ánh mắt của anh liền chuyển hướng qua người cô, hất tay ra hiệu cho người bên cạnh tạm ngưng.

“Ra ngoài.”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Vài vị giám đốc lập tức lên tiếng đáp, đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau rồi rời đi.

Cửa vừa đóng lại, cả căn phòng rộng lớn này chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Bắc Từ có chút căng thẳng nuốt một hơi nuốt bọt,

“Có phải là em làm phiền anh rồi không? Anh đang rất bận à?”

“Không có, không bận.”

Đại ma vương gương mặt điềm tĩnh nói dối như không có gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không ngừng.

“Ọt ọt ọt…..”

Cố Bắc Từ đang nghĩ xem nên nói chuyện gì tiếp thì bụng cô đột nhiên đánh trống.

“Ờ… hôm nay dùng não nhiều nên hơi tốn calo, đói hơi sớm một xíu….”

Cố Bắc Từ trêи mặt không giấu nổi vừa xấu hổ vừa ngại, chán ngắt mở miệng nói.

“Vậy ăn cơm trước đã.”

Hoắc Tư Triệt hơi nghiêng đầu, đưa mắt liếc qua bàn trà bên cạnh, rồi nhìn về màn hình máy tính trước mặt.

Cố Bắc Từ mới phát hiện hóa ra trêи bàn có hộp cơm 4 tầng, đang tỏa ra sực nức mùi thơm.

Kỳ lạ, lúc nãy cô vào sao lại không thấy chứ?

Cố Bắc Từ đi qua bên ngồi xuống, trong đầu hơi bối rối một chút, nhìn đại ma vương đang nghiêm túc ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên hiểu ra rồi.

Món ngon đặc sắc như này, không có lừa mình rồi….

Bụng đánh trống liên hồi, Cố Bắc Từ nhanh chóng mở hộp cơm ra, ngửi ngửi mùi hương, đây hình như là tay nghề của gì Minh của Hoàng Cư làm, đặc biệt mang qua đây. Những món này đều là món cô thích, mà cô thích ăn nhất là tôm hùm Nam Mỹ được đặt trêи tầng trêи cùng của hộp cơm.

Quan trọng nhất là, mỗi con tôm đều đã được bóc vỏ.

Cố Bắc Từ ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, từ nhỏ đến lớn cô thích ăn nhất là tôm, nhưng bóc vỏ rất tốn công. Lúc trước mỗi lần ăn tôm đều là anh cả hay anh hai bóc cho cô, nói ra thì cô đã ăn nhiều tôm như vậy nhưng lại không biết bóc vỏ.

Có điều những người biết chuyện này không nhiều, Hoắc Tư Triệt làm sao lại biết được thói quen này của cô chứ?

Chắc là gặp may thôi……

Cố Bắc Từ không nghĩ nhiều nữa, cầm đũa lên gắp con tôm cho vào miệng, đột nhiên cô cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn cô.

Cô ngước mắt nhìn lên, đại ma vương mặt biến sắc đang nhìn chằm chằm mình, xong rồi, nhắm đến mình rồi.

Cô liền lấy thêm một cái bát khác, một bên chia thức ăn ra, một bên cười cười gọi Hoắc Tư Triệt.

“Không phải nói là ăn cơm cùng nhau sao, nhanh qua đây! Sau này một ngày ba bữa đều phải ăn cơm đúng giờ! Biết chưa hả?”

Sắc mặt của một người nào đó giờ mới dịu trở lại, đứng dậy đi qua ngồi bên cạnh, khí thế lớn mạnh khiến cho Cố Bắc Từ có chút không quen cho lắm.

Cố Bắc Từ cầm đũa nghĩ trong lòng, hay là cố gắng nhẫn nhịn bỏ vào bát của tên đại ma vương vài con tôm hùm Nam Mỹ rồi để trước mặt anh.

“Ăn nhân lúc còn nóng!”

Hoắc Tư Triệt ánh mắt phức tạp nhìn Cố Bắc Từ, cũng đang suy nghĩ sự quan tâm của cô có mấy phần là thật lòng, đến khi Cố Bắc Từ đưa bát đã có tôm bên trong thì anh mới cầm lấy.

“Được.”

Dáng vẻ khi ăn của anh rất tao nhã lịch sự, còn cô gái đang ngồi bên cạnh thì giống như ma bị bỏ đói, hai người cứ như vậy mà cùng nhau ăn xong một bữa cơm trưa.

Cố Bắc Từ vốn dĩ đang đói lại thêm tay nghề của đầu bếp nào nấu ngon như thế, cô bất giác cứ thế ăn hết một bát cơm to.

“Aaaa….”

Đột nhiên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play