Tống Sa Sa ăn sáng xong thì lên Weibo của Cảnh Lê xem một chút về “Thiếu nữ dũng cảm”, đúng lúc lướt đến bài đăng tuyên truyền phim truyền hình, cô ấy nói là đang tiến hành chuẩn bị, sắp vào giai đoạn chỉnh sửa kịch bản, tác giả cũng là một trong những biên kịch lần này. Bình thường khi hoàn thành kịch bản xong thì sẽ bắt đầu tuyển diễn viên, nhưng vì tác phẩm này khá nổi tiếng nên diễn viên và việc cải biên kịch bản được tiến hành song song với nhau.

Đêm qua mới đăng lên Weibo mà sáng nay đã được hơn mười nghìn lượt chia sẻ.

Tống Sa Sa thấy thì hoảng hồn, thấy có mấy diễn viên cô không theo dõi trong ngành giải trí cũng bàn luận, có thể thấy lần chuyển thể thành phim này rất được công chúng chú ý.

Lướt được một lúc, cô tắt Weibo, nhắn qua WeChat cho Cảnh Lê.

Cảnh Lê: Sa Sa, tớ báo cho cậu một tin, đêm qua tớ vừa ký hợp đồng, công ty điện ảnh bên kia tìm tớ bàn chuyện, nhân vật chính phải qua được ải của tớ mới nhận. Đến lúc đó cậu xem xét nữ chính một chút nhé!

Tống Sa Sa: Được thôi, có thể để cho mọi người quan tâm nhiều hơn đến người bảo tồn động vật hoang dã thì tớ đã vui lắm rồi.

Cảnh Lê: Cậu đúng là dâng cả thể xác lẫn linh hồn cho sự nghiệp mà.

Tống Sa Sa bật cười.

Cảnh Lê lại nhắn thêm một tin.

Cảnh Lê: Hôm nay đi ăn chung đi nhé? Lần trước không ăn tối được với cậu, tớ tiếc lắm ý. Đến khi cậu về lại Kê-ni-a rồi, không biết bao lâu nữa mới lại gặp nhau.

Tống Sa Sa: Tớ bị trật chân, không tiện lắm. Để khi nào tớ khỏi hẳn tớ mời cậu một bữa nhé. Trước khi tớ đi lại chắc chắn sẽ mời cậu một bữa ra trò.

Cảnh Lê: À, đúng rồi, quên nói với cậu. Tối qua cậu có gặp Đường Nam Châu không?

Tống Sa Sa: Có.

Cảnh Lê: Thì là tối qua tớ đăng một tấm ảnh lên bảng tin ấy, xong rồi Đường Nam Châu nghìn năm không nói chuyện bỗng nhắn hỏi tớ khi nào chúng mình về. Cậu ta… hình như là tình cũ khó quên?

Tống Sa Sa nhìn bốn chữ tình cũ khó quên, đang muốn đánh chữ thì ngón tay dừng lại trên màn hình.

Từ trước đến nay chủ đề nói chuyện với Cảnh Lê vô cùng đa dạng, có đôi khi cô không tiếp lời thì Cảnh Lê có thể luyện thuyên một hồi lâu. Cô dừng một chút, Cảnh Lê nhanh chóng đổi chủ đề, nói đến chuyện quay phim. Nói trọn nửa tiếng hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.

Tống Sa Sa nhìn đồng hồ trên điện thoại, rời khỏi nhà ăn.

Cô chầm chầm bước đi.

Từ nhà ăn khách sạn đi ra là sảnh lớn, có lẽ vì ngày lễ nên có rất nhiều người đi qua đi lại. Cô đang lo lắng hôm nay sẽ làm gì trong khách sạn thì điện thoại cầm trên tay cô rung rung, có tin nhắn WeChat.

Chưa mở ra xem, Tống Sa Sa liền nhận được tiếng âm báo của WeChat.

Đường Nam Châu: Hôm qua cậu đồng ý mời tớ ăn cơm, hôm nay thì sao?

Tống Sa Sa mấp máy môi.

Cô đang do dự thì vô tình trông thấy Đường Nam Châu ngồi trên sô pha ở đại sảnh. Anh mặc đồ thoải mái, áo thun kết hợp với quần biển, đi đôi giày chơi bóng, màu sắc không mấy hài hòa lắm, có lẽ chọn đại một bộ đồ rồi ra ngoài. Nếu cho người khác mặc thì có lẽ sẽ rất khó coi, nhưng được móc quần áo di động là Đường Nam Châu mặc lên người thì lại có cảm giác đường phố.

Vài người đi ngang qua có mấy người còn ngoái nhìn mấy lần, có người muốn bước đến làm quen nhưng bị vẻ lạnh lùng chớ lại gần của anh dọa chùn bước.

Ánh mắt của Tống Sa Sa vẫn luôn đặt trên người anh.

Do vị trí địa lý và da màu khác biệt ở châu Phi nên cô thường gặp nhiều người đàn ông da đen, dù là quốc tịch nào cũng không thể so sánh được với Đường Nam Châu. Có lẽ do lênh đênh làm việc trên biển nhiều năm, bị tia tử ngoại chiếu cho cháy nắng nên màu da không còn trắng như hồi đi học nữa, song cũng không đen như người châu Phi mà làn da mang màu đồng, càng tăng thêm hương vị nam tính cho anh.

Anh đứng dậy, bước đến chỗ cô.

Mãi đến khi anh đến gần, cô mới nhận ra bản thân đang mất tập trung. Cô gặp lại Đường Nam Châu được bao lâu rồi nhỉ? Một ngày? Hai ngày? Chưa được ba ngày mà số lần cô ngây người càng ngày càng nhiều. Cô hỏi:

– Sao cậu đến sớm vậy?

Anh trả lời:

– Sợ cậu chạy mất.

Tống Sa Sa đáp:

– Một bữa cơm thôi mà, tớ vẫn mời cậu được. Yên tâm, tớ không nuốt lời đâu.

Ánh mắt anh hơi ảm đạm, hình như nhớ lại điều gì đó, cả người có hơi buồn phiền lại tự trách. Chỉ là cảm xúc này đến nhanh đi cũng nhanh, anh nhướng mày đề nghị:

– Ăn cơm trưa nhé?

Tống Sa Sa đáp:

– Cậu đã đến đây rồi, tớ có thể từ chối à?

Anh bảo:

– Cơm tối cũng được

Sau đó lại nói:

– Tối tớ mời cậu.

Tống Sa Sa không từ chối cũng chẳng đồng ý, nhìn xuống di động rồi nói:

– Thời gian tớ ở trong nước không nhiều lắm, chắc cậu cũng vậy. Giờ chân tớ không tiện, hay là vào nhà hàng của khách sạn ăn luôn? Tối qua tớ thấy trên phần mềm gọi món có cả nhà hàng của khách sạn này, nhà hàng Trung trên tầng cao nhất của khách sạn.

Đường Nam Châu không có ý kiến.

Hai người hẹn nhau thời gian và địa điểm xong thì Tống Sa Sa về phòng.

Cửa phòng vừa đóng lại, cô xoay người tựa lưng vào cửa mới chậm rãi thở sâu một hơi. Gần đến giờ, cô vào thang máy lên tầng cao nhất để đến trước mười lăm phút vì chắc chắn bữa này anh sẽ không để cô mời. Cho nên cô tính dặn trước với nhà hàng, lát nữa sẽ đưa hóa đơn lên phòng cô thanh toán sau.

Cửa thang máy mở ra.

Tống Sa Sa vừa bước ra liền ngây người.

Cô cố gắng đến sớm trước mười lăm phút, nhưng không ngờ Đường Nam Châu đã ngồi ở đó rồi. Anh không vào nhà hàng mà đứng ngoài sảnh hút điếu thuốc. Nhìn gạt tàn thuốc thì có lẽ anh đã đợi được khá lâu.

Khi vừa thấy cô, anh cũng ngẩn người, dường như không ngờ cô đến sớm vậy.

Anh nhanh chóng dụi điếu thuốc, động tác cực kỳ nhanh lẹ.

Tống Sa Sa đi về phía anh.

Anh ho nhẹ, vẻ mặt không được tự nhiên hỏi thăm:

– Sao lên sớm thế?

Tống Sa Sa đáp:

– Đợi trong phòng mãi cũng chán.

Cô dò hỏi anh:

– Tớ nhớ trước đây cậu không hút thuốc…

Khi còn đi học, mọi người đều nói ông lớn Đường Nam Châu từ hút thuốc đến đánh nhau, ngón nào cũng điêu luyện, đánh nhau thì cô từng tận mắt chứng kiến rồi, nhưng hút thuốc thì cô chưa bao giờ thấy.

Anh trả lời:

– Giờ hút chút ít.

Anh không đổi sắc mặt bước lên một bước nhằm che giấu gạt tàn đầy tàn thuốc, nhưng càng che càng lộ:

– Đều là của người khác, tớ vừa mới hút thôi.

Tống Sa Sa bật cười:

– Đường Nam Châu, sao cậu cứ như đang làm chuyện xấu thế? Hút thuốc thì có sao đâu, áp lực công việc của người trưởng thành nặng nề, hút thuốc để giải tỏa cũng không sao. Bên cạnh tớ cũng có vài người hút thuốc… Nhưng mà hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe.

Anh bảo:

– Cậu không thích.

Anh vừa dứt lời, hai người lâm vào tình huống lúng túng.

Lòng Tống Sa Sa bỗng khác thường.

Cuối cùng là Đường Nam Châu phá vỡ im lặng, anh nói:

– Vào ăn cơm thôi.

Hai người đến sớm nên trong nhà hàng không có người.

Tống Sa Sa đã đặt chỗ trước, vị trí gần cửa sổ. Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào, Tống Sa Sa cầm thực đơn chọn món. Cô hỏi Đường Nam Châu:

– Cậu có kiêng ăn gì không?

Anh đáp:

– Vẫn như trước.

Tống Sa Sa ừm một tiếng, nhanh chóng gọi bốn món mặn một món canh.

Hồi còn yêu nhau, hai người ăn được rất nhiều đồ địa phương, nhiều năm qua đi menu đồ ăn địa phương vẫn còn đấy không thay đổi, hai người vẫn chọn những món thường hay ăn. Cơm canh đưa ra, hai người không nói chuyện mà chuyên tâm ăn uống. Mãi đến khi ăn được hòm hòm, Đường Nam Châu mới hỏi Tống Sa Sa:

– Cậu ăn kẹo không?

Trước đây khi cơm nước xong xuôi Tống Sa Sa thường có thói quen ăn bánh kẹo, xem nó như là món tráng miệng.

Cô ngẩng đầu thấy Đường Nam Châu lấy ra mấy gói kẹo một cách tự nhiên, bàn tay mở ra trước mặt cô.

Gói kẹo nằm vừa đủ trong lòng bàn tay anh.

Bấy giờ, Tống Sa Sa như nghe thấy tiếng vỡ vụn.

Cô ép bản thân nhìn đi chỗ khác, đáp:

– Không.

Anh lập tức rụt tay về, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Tống Sa Sa nhìn anh và nói:

– Tớ đi vệ sinh một chút.

Nói là đi vệ sinh nhưng thực ra là đi thanh toán. Cô biết nếu gọi phục vụ đến tính tiền thì chắc chắn Đường Nam Châu sẽ không đồng ý. Yêu đương mấy năm nên cô biết, người bạn trai cũ này cực kỳ cố chấp về mặt tiền bạc, mà bình thường có mấy khi cô tranh được của anh chứ.

Cô đến góc rẽ, gọi một nhân viên đến tính tiền.

Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi:

– Xin hỏi bàn số mấy ạ?

Tống Sa Sa:

– Số mười, phiền cô giúp tôi tính vào phòng 8606.

Cô đương muốn lấy thẻ phòng ra thì đã thấy phục vụ nói:

– Chị ơi, hóa đơn của chị đã được thanh toán rồi ạ.

Tống Sa Sa cực kỳ kinh ngạc, Đường Nam Châu từ khi ngồi vào bàn đâu có đi đâu đâu, làm sao anh thanh toán được? Lúc này nhân viên phục vụ kiểm tra một hồi rồi nói thêm:

– Là của bạn phòng 8020 của chị thanh toán rồi ạ.

Tống Sa Sa quay về bàn ăn, cô ngồi xuống nhìn Đường Nam Châu.

Đường Nam Châu cũng nhìn cô:

– Xong rồi à?

Giọng anh vui tươi. Ngược lại Tống Sa Sa không mấy vui vẻ, nói:

– Đường Nam Châu, đã nói là tớ mời rồi mà!

Anh đáp:

– Tớ chưa từng để bạn gái cũ mời.

Cô hỏi:

– Cậu bao nhiêu bạn gái cũ?

Anh đáp:

– Chỉ có mình cậu.

Tống Sa Sa khẽ hỏi:

– Đường Nam Châu, rốt cuộc ý cậu là sao?

Anh trả lời không chút do dự:

– Tớ muốn theo đuổi cậu một lần nữa.

Hết chương 11.8

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play