*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 44.

Lương Đa nghĩ có lẽ Tưởng Hàn lén đi học cấp tốc lớp đào tạo yêu đương gì đó, bằng không sao bỗng dưng cậu chàng lại biết cách nói chuyện đến vậy?

Không đúng, vấn đề không phải chỉ là biết cách nói chuyện mà mỗi lời nói của oắt con đều đi thẳng vào tim Lương Đa, còn rắc thêm thính, rắc đến mức hồn anh bay biến.

Không thể như thế này, bác sĩ Lương là người đứng đắn lạnh lùng tàn nhẫn cơ mà.

Lương Đa không quan tâm người ngoài cửa, anh che miệng nhảy bổ lên giường.

Anh không đánh răng, không thay quần áo, cứ để vậy nằm sấp trên giường, nhắm mắt lại toàn là Tưởng Hàn.

Không nên, không thể, không được.

Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc 29 tuổi bấy giờ trong đầu chỉ toàn là tên quỷ đáng ghét kia.

Lương Đa tan vỡ ảo tưởng, anh vẫn luôn tưởng rằng dù có một ngày mình nghĩ quẩn, tim đập thình thịch với ai đó thì cũng phải là một người đàn ông đẹp trai ngời ngời cao quý kiêu ngạo, bước đi nổi gió cuồn cuộn, nào ngờ oắt con anh ưng ý bước đi cũng nổi gió thật đấy, nhưng nổi tới nổi lui thế nào lại biến thành nổi điên.

Lương Đa, mày sao vậy?

Lương Đa, mày tỉnh táo lại đi!

Tiếc thay Lương Đa không tỉnh, Lương Đa nằm sấp ngủ thiếp đi.

Nằm sấp ngủ rất khó chịu, Lương Đa ngủ hơn hai tiếng, lúc lồm cồm bò dậy còn thấy đau ngực.

Đêm hôm khuya khoắt, Lương Đa lăn trên giường, nghĩ bụng nên đi đánh răng thì hơn.

Anh bò dậy, vươn người ngáp, rón rén đi ra cửa áp sát tai vào cửa.

Mặc dù còn ngái ngủ nhưng Lương Đa vẫn nhớ bản thân dẫn người về, anh và cậu ta đều mang ý đồ xấu trong lòng nhưng lại ngại ngùng làm gì gì đó.

Mọi người đều là người trưởng thành, nhưng người này còn vờ đứng đắn hơn người kia.

Nghĩ đến đây Lương Đa lườm xéo, cái lườm xéo này không phải dành cho Tưởng Hàn mà là cho chính anh.

Không tiền đồ, thật sự quá không tiền đồ, Lương Đa từ bao giờ mi sa ngã thành như này!

Anh bĩu môi kéo cửa ra, muốn nhìn xem nhãi con Tưởng Hàn làm gì thì giật nảy mình.

Vừa mở cửa thì có một người ngã ngửa vào, Lương Đa và Tưởng Hàn cùng sợ hết hồn, hai bên cùng hoảng hốt hét lên.

"...Em làm gì vậy?" Ban đầu Lương Đa còn mệt mỏi ngái ngủ nhưng bị cậu dọa như thế anh tỉnh táo hẳn.

Tưởng Hàn vốn đang ngồi tựa vào cửa, ngồi một hồi ngủ luôn, ai ngờ nửa đêm bác sĩ Lương bỗng dưng mở cửa, cậu không kịp đề phòng nên ngã ngửa.

Tưởng Hàn dập gáy, đau đến nỗi rên rỉ, cậu nằm đó nhìn Lương Đa nói: "Bác sĩ Lương... Đầu em..."

Lương Đa thề anh thật sự không thích kẻ ngốc, nhưng xưa giờ lời thề không có tác dụng, anh mang vẻ mặt bất đắc sĩ ngồi xổm xuống xoa gáy Tưởng Hàn, bỗng phụt cười: "Meme dập đầu."

"Liệu em có bị dập ngu luôn không?"

"Em không thông minh sẵn rồi." Lương Đa vỗ cậu, "Dậy, đêm hôm mà nằm như thế này, anh muốn báo cảnh sát."

"Bác sĩ kéo em lên đi, em bị thương."

Khả năng làm nũng chơi xấu của Tưởng Hàn không phải dạng vừa, nếu trong trường có môn thi này Lương Đa đoán chắc chắn lần nào oắt con cũng đứng hạng nhất.

Anh vươn tay: "Nhanh đứng dậy!"

Tưởng Hàn tí tớn nắm tay Lương Đa nhưng không nỡ nắm mạnh, chỉ mượn lực kéo nhẹ để mình ngồi dậy.

"Mi làm gì ở cửa phòng ta?" Lương Đa hỏi, "Toan tính hành hung? Mưu đồ gây rối? Ta dẫn sói vào nhà thật ư? Điện thoại đâu? Ta muốn báo cảnh sát."

"Ấy ấy ấy! Đừng mà!" Tưởng Hàn ôm đùi Lương Đa, "Bác sĩ Lương tha em một con đường sống đi."

Lương Đa nín lắm mới không bật cười: "Ta cảnh cáo mi mau buông tay ra, đừng hòng dê xồm ta."

Tưởng Hàn ngoan ngoãn buông tay, cậu đứng dậy.

"Là thế này," Tưởng Hàn cúi đầu phủi góc áo mình, "Em đang bảo vệ bác sĩ."

"...Cảm ơn ngài." Lương Đa đã nhìn thấu, oắt con Tưởng Hàn cũng không thốt ra được bao nhiêu lời nói nghiêm túc.

Anh đi lướt qua Tưởng Hàn, nhưng vừa đi được một bước lại bị kéo lại.

"Bác sĩ Lương, bác sĩ đi đâu?"

"Đi vệ sinh mi cũng quản lý ta?" Lương Đa rút tay về, "Mi lên sofa ngủ đi!"

"Vâng." Tưởng Hàn trề môi, thật sự lên sofa co ro người.

Lương Đa đánh răng xong đi ra nhìn lướt qua cậu, anh không dám bất chấp xấu hổ nhìn nhiều, chủ yếu là sợ bị lộ.

Anh quay về phòng cầm cái thảm lông ném lên người ở trên sofa, hung ác cảnh cáo: "Giữa đêm không được đánh úp ta!"

"Yên tâm yên tâm, em tuân thủ quy củ nhất!"

Mới là lạ. Lương Đa không hề tin tưởng cậu.

Nhưng tối hôm nay đúng thật Tưởng Hàn vô cùng tuân thủ quy củ, trái lại kẻ không tuân thủ quy củ là Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc bác sĩ Lương "cao quý lạnh lùng xinh đẹp".

Sau khi về phòng Lương Đa làm thế nào cũng không ngủ được, cảm giác mất ngủ chỉ ai đã bị mới hiểu được, khó chịu tột cùng.

Anh bò dậy uống ực ực mấy ly rượu mẹ ngâm, uống xong mấy chỗ khác vẫn ổn, chỉ là muốn đi vệ sinh.

Lương Đa dè dặt mở cửa ló đầu ra thì phát hiện Tưởng Hàn ngủ say sưa, chọc Lương Đa tức muốn chết, anh ở đây mất ngủ mà oắt con ở kia không tim không phổi ngủ, hợp lý không?

Lương Đa đi vệ sinh xong tính chơi xấu, anh nhón chân đi rón rén đến sofa Tưởng Hàn nằm tính hù đối phương.

Anh ấu trĩ, không có phẩm chất như thế đó, người sắp 30 mà còn không làm chuyện ra dáng con người.

Song cuối cùng Lương Đa dừng cương trước vực kịp thời, anh ngồi xuống bên cạnh sofa, ban đầu giận dữ rền trời nhìn cu cậu ngủ say, nhìn một hồi lại biến thành thưởng thức dung nhan khi ngủ của trai đẹp.

Ngoại hình Tưởng Hàn rất đẹp, dù Lương Đa cực biết cách xoi mói cũng phải thừa nhận oắt con đẹp trai.

Mày rậm mắt to mũi cao, mỉm cười lộ hàng răng trắng bóc trông rất tươi tắn.

Lương Đa nghĩ đến dáng vẻ Tưởng Hàn khi cười, anh không dằn lòng được mỉm cười theo.

Trong phòng khách tối om Lương Đa thở dài, nằm bò lên sofa phiền muộn, anh không nghĩ ra không biết nên làm sao, không muốn yêu đương nhưng lại cầm lòng không được động lòng.

Nghĩ đi nghĩ lại, cơn buồn ngủ tập kích, qua hôm sau khi Lương Đa mở mắt ra thì vừa khéo đối diện với con mắt cười híp lại của Tưởng Hàn, bỗng chốc anh xuất khiếu linh hồn, buồn bực đến mức hận không thể tiện tay ném Tưởng Hàn ra ngoài cửa sổ.

"Chào buổi sáng." Tưởng Hàn cười nói, "Tối hôm qua bác sĩ ngủ ngon không?"

Ngon hay không ngon, không cần nói cũng biết.

Suốt một đêm Lương Đa ngồi trên thảm dựa vào sofa, giờ tỉnh dậy một cánh tay còn gác lên người Tưởng Hàn người ta.

Lương Đa hỏi: "Vì sao anh ở đây?"

Những lúc thế này cần phải giả ngu.

"Em cũng không biết," Tưởng Hàn đáp, "Lúc em tỉnh bác sĩ đã ở đây rồi."

"Quái, quái thật."

"Vâng, thật sự rất lạ, có lẽ tối hôm qua bác sĩ mộng du." Tưởng Hàn nói xuôi theo chứ không vạch trần anh.

"Rất có khả năng, hình như mẹ anh từng nói thỉnh thoảng anh sẽ mộng du."

Tưởng Hàn giữ nguyên nụ cười.

"Em cười cái gì?"

"Vui."

"Có gì mà vui?" Lương Đa hục hặc hỏi, "Anh mộng du làm em vui?"

"Vâng, bác sĩ mộng du mà lại đi đến chỗ em thì tất nhiên em nên vui rồi." Tưởng Hàn móc móc ngón tay mình, "Bác sĩ Lương, mới sáng sớm vừa mở mắt ra là được nhìn thấy bác sĩ ngay, cảm giác này tuyệt vời muốn chết."

"Bạn Tưởng Hàn, sinh nhật của bạn đã qua, bạn không còn trong ngày sinh nhật nữa, không những mình có thể mắng bạn mà còn có thể đánh bạn, thậm chí có thể vứt bạn ra ngoài cửa sổ."

"Bác sĩ không đành lòng."

"Không đành lòng?" Lương Đa cười khẩy lầm bầm, "Anh chỉ không muốn phạm tội thôi."

Anh rút tay về, bò dậy từ dưới sàn.

Tối hôm qua tư thế ngủ kỳ quặc khiến hôm nay mình mẩy ê ẩm, anh vươn người vặn eo.

"Còn nhìn nữa móc mắt em ra."

"Bác sĩ đúng là rất bạo lực."

"Sợ?"

"Càng thích."

Mới tảng sáng Lương Đa đã trợn trắng mắt: "Lại còn dẻo miệng."

Lương Đa xoa cổ đau nhức: "Đi nấu ăn đi, anh muốn tắm."

"Em cũng muốn tắm."

"Về trường em tắm, đừng mơ lợi dụng nhà anh." Lương Đa quay đầu, "Em không đóng nổi tiền nước đâu!"

Anh bước vào nhà vệ sinh, kéo sầm cửa kính lại, chỉ chốc sau bên trong truyền ra tiếng nước.

Có vẻ như đã từng gặp tình huống tương tự, Tưởng Hàn lại nằm xuống sofa, cuộc sống thật sự tươi đẹp.

Lúc tắm Lương Đa không nhịn được "thẩm du", xấu hổ nhưng anh không thể kìm chế.

Anh vừa "thẩm" vừa sầu não, thẩm xong không còn mặt mũi gặp Tưởng Hàn.

Lương Đa quấn áo choàng tắm quay về phòng ngủ, suy nghĩ hồi lâu mới nhắn Wechat cho Quản Tiêu.

Lương Đa: Trả tiền cố vấn.

Quản Tiêu vừa dậy, đang ôm Trần Bạch Trần bàn sáng nay ăn gì.

Ngài Quản sạch sẽ: Bắt đầu tính giờ, hỏi đi.

Lương Đa: Yêu đương có gì tốt?

Ngài Quản sạch sẽ: Chỗ nào cũng tốt.

Câu ấy khác gì với không nói?

Lương Đa: Cụ thể hơn, thuyết phục tao!

Quản Tiêu hôn vai Trần Bạch Trần: "Hỏi anh một câu, yêu đương có gì tốt?"

"Nếu em không thích thì có thể nhảy từ trên lầu xuống."

Quản Tiêu ôm anh cười khằng khặc: "Anh hung bạo quá đi!"

Cười xong Quản Tiêu nói: "Không phải em hỏi, Lương Đa hỏi, tâm xuân của cậu ta phơi phới, có lẽ thật sự sắp yêu rồi."

Trần Bạch Trần nắn bao thuốc lá, anh sực nhớ mình đồng ý với Quản Tiêu cai thuốc nên bỏ vào lại trong ngăn kéo.

"Chỗ nào cũng tốt," Trần Bạch Trần, "Chỗ tốt lớn nhất ắt hẳn là có thể sống lâu trăm tuổi."

Quản Tiêu gật đầu: "Đã hiểu."

Ngài Quản sạch sẽ: Mỗi buổi sáng vừa mở mắt là nhìn thấy ngay một anh đẹp trai, có thể sống lâu trăm tuổi.

Lương Đa còn chưa mặc quần áo chỉ mặc độc một cái quần lót, anh ngồi xếp bằng trên giường choàng khăn tắm trên người, anh nhìn chằm chặp điện thoại, thấy câu nói của Quản Tiêu thì trong đầu gợi lại hình ảnh lúc mình mới tỉnh dậy.

Đẹp trai hết nấc.

Tâm trạng rất vui vẻ.

Lương Đa chép chép miệng, không thể phủ nhận lần này Quản Tiêu nói khá đúng.

Đúng lúc này trai đẹp gõ cửa.

"Bác sĩ Lương, ăn chưa ạ?"

Đúng là ngon lành cành đào.

"Ăn!" Lương Đa đói bụng, bỏ điện thoại xuống giường.

Cảm giác có người hầu hạ tốt ghê gớm, có lẽ nên hỏi Tưởng Hàn nguyện ý làm thuê cho mình không, làm việc tính theo giờ, mỗi ngày đến đây nấu ăn giặt giũ dọn nhà, xem như là sinh viên làm thêm ngoài giờ đi học!

Anh nghĩ rất nhiều thứ, nhưng thứ chân chính cần nghĩ đến thì lại quên bẵng.

Khi Tưởng Hàn nhìn thấy bác sĩ Lương chỉ mặc mỗi cái quần lót đứng trước mặt mình thì toàn thân điêu đứng, đến khi Lương Đa hoàn hồn Tưởng Hàn đã chảy máu mũi.

"...Em bị sao vậy?" Lương Đa vội vàng rút khăn giấy nhét vào lỗ mũi của cậu.

"Bác sĩ bị sao vậy?" Tưởng Hàn hỏi, "Giỡn lưu manh sao không báo trước một tiếng? Em ngây thơ lắm chứ đùa!"

Hết 44.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play