*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ

Tác giả: Tần Tam Kiến

Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.

Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.

Biên tập: ♪ Đậu ♪

Chương 43.

Con tàu khổng lồ 10000 tấn đã lật, Lương Đa mất hết mặt mũi.

Lần này Tưởng Hàn chỉ chếnh choáng, cậu không ngốc, ngày hôm nay rất quan trọng, cậu không muốn say bí tỉ đâu.

"Bác sĩ Lương."

"Câm miệng."

"Bác sĩ Lương."

"Câm miệng." 

"Bác sĩ Lương, bác sĩ dẫn em về nhà thật ạ."

"Em có thể câm miệng không?"

Lương Đa cảm giác bác tài xế thường cố liếc trộm cả hai, anh muốn làm rõ mình thật sự không phải kiểu người có quan hệ nam nam bừa bãi, nhưng ngẫm lại dù giải thích cũng sẽ rất cứng nhắc bất lực, nhìn thế nào cũng thấy anh và Tưởng Hàn không giống người đứng đắn.

Tiêu đời.

Bôi đen quần thể "đồng chí" mất rồi.

Tất cả là lỗi của Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn không chịu câm miệng, Lương Đa giơ tay che lại, nhưng anh che như vậy Tưởng Hàn càng vui —— Bác sĩ Lương chủ động tiếp xúc tay chân với mình!

Bé Tưởng vênh váo bắt đầu lâng lâng.

Cả hai đến bên dưới nhà Lương Đa, Lương Đa đẩy Tưởng Hàn bước loạng choạng từ trong xe ra ngoài: "Chưa từng gặp ai đáng ghét như em!"

Tưởng Hàn đứng nhìn anh cười, cười một hồi xong nín bặt: "Em thấy ai thế kia?"

Lương Đa lầm bầm: "Ma hả?"

Anh ngoái đầu lại, không ngờ Dương Khiếu Văn xách theo một cái túi lớn đứng dưới nhà anh.

Tình địch gặp nhau, Tưởng Hàn mài dao xoèn xoẹt.

Cậu ôm vai Lương Đa, cậy men say nhíu mày nói với Dương Khiếu Văn: "Anh đến đây chi? Đây là nhà bạn trai của tôi mà!"

Lương Đa xoay qua nhỏ giọng hỏi cậu: "Anh thành bạn trai của em từ bao giờ? Có mặt mũi tí được không?"

Tưởng Hàn trề môi oan ức: "Do chính bác sĩ nói mà!"

Ừ nhỉ, quên mất.

Lương Đa nhớ ra Tưởng Hàn vẫn đang là bạn trai giả của anh!

"Khiếu Văn, sao mày đến đây?" Lương Đa cũng không ngờ Dương Khiếu Văn sẽ có mặt, anh còn ngạc nhiên hơn Tưởng Hàn.

Khoảng thời gian qua những lúc rảnh rỗi lướt khoảnh khắc, anh phát hiện có vẻ như Dương Khiếu Văn tái hợp với Tống Dương, không biết rốt cuộc bây giờ thuộc mối quan hệ gì, Tống Dương vẫn nói mình độc thân ở trên khoảnh khắc nhưng thường ở bên Dương Khiếu Văn.

Đàn ông, không hiểu nổi.

Lương Đa không muốn bận tâm chuyện của người khác, dù sao chuyện của anh anh còn không biết nên làm gì.

Không phải đang nồng nhiệt với Tống Dương sao? Chạy đến chỗ mình làm chi?

"Hôm qua tao về nha cha mẹ vừa khéo gặp cô chú, họ bảo tao mang ít đồ về cho mày." Dương Khiếu Văn chìa túi ra, Lương Đa còn chưa kịp vươn tay thì Tưởng Hàn cầm lấy trước.

"Cảm ơn anh ạ," Tưởng Hàn nói, "Trời đã khuya, anh cũng đưa đồ rồi, người yêu chúng tôi còn phải về nhà thân mật, không mời anh vào ngồi chơi được."

Tưởng Hàn nói xong ôm Lương Đa đi vào hành lang, Lương Đa quay qua nhìn Dương Khiếu Văn, Tưởng Hàn không vui: "Đừng nhìn! Anh chỉ có thể nhìn em!"

Hẹp hòi chết mất.

Lương Đa khịa cậu, khịa xong chuyển sang liếc Tưởng Hàn: "Nhìn em như thế này được không?"

"Được, chỉ cần không nhìn anh ta."

Dương Khiếu Văn cũng không ngờ sẽ gặp cậu trai Tưởng Hàn ở đây. Ban đầu gã không dự định đến đây hôm nay nhưng trùng hợp lái xe qua, đồ vật còn cất trong xe nên tạt vào, thời gian này ắt hẳn Lương Đa đã về, gã đưa đồ xong sẽ đi ngay.

Thật sự không có ý đồ xấu, kể từ khi biết Lương Đa có bạn trai Dương Khiếu Văn dập tắt mọi hi vọng, gã không có ham muốn chen chân vào tình cảm của người khác.

Song giây phút này đứng tại đây gã bắt đầu suy ngẫm nghiêm túc, Lương Đa thật sự có bạn trai mà trông có vẻ tình cảm rất tốt, gã cần giữ khoảng cách nhất định với đối phương để đỡ gây ra hiểu lầm và phiền toái không cần thiết.

Dương Khiếu Văn đang đứng lo nghĩ vấn đề ấy thì Tưởng Hàn hẹp hòi lén ngoái đầu, phát hiện gã vẫn còn ở đây.

"Sao còn chưa đi ta?" Tưởng Hàn lẩm bẩm, "Không cho nhìn!"

Dứt lời câu đứng phía sau Lương Đa, ôm lấy anh từ đằng sau đẩy anh bước lên trước.

Lương Đa: "...Tưởng Hàn, ta khuyên mi ra dáng con người đi."

"Em đang bảo vệ bác sĩ," Tưởng Hàn ấu trĩ muốn chết, "Em không muốn cho anh ta nhìn dù chỉ một sợi tóc của bác sĩ."

Bụng dạ tên này còn nhỏ nhen hơn Quản Tiêu!

"Không phải, anh không nói chuyện này." Lương Đa bất đắc dĩ xoa giữa lông mày, "Thứ... thứ kia của em cộm vào người anh."

Nói gì nói Tưởng Hàn vẫn đang thanh niên trai tráng, mà thanh niên trai tráng thì sẽ hừng hực hỏa khí.

Trai trẻ 20 lớn xác có tí hơi men còn cạ tới cạ lui với người trong lòng, khó tránh khỏi không nảy sinh ý đồ xấu.

Tưởng Hàn vội né ra sau nhưng cậu chỉ né mỗi nửa thân dưới, nhìn không khác nào cậu cố tình cong mông lên.

"...Anh bạn à, anh bạn thật sự rất..." Lương Đa im lặng trong phút chốc, trong đầu không tìm được từ có thể miêu tả Tưởng Hàn.

Thang máy xuống, Lương Đa mặc kệ oắt con vội vã đi vào thang máy một mình, Tưởng Hàn trước khi vào còn ngoái đầu thì thấy tình địch đã đi về.

Tốt lắm, biến nhanh, về sau đừng xuất hiện nữa!

(t.r.uy.e.n.wi.ki.1, dtruyen là trang ăn cắp)

Lúc đi vào thang máy Tưởng Hàn hỏi Lương Đa: "Hai người còn liên lạc à?"

"Không thì sao? Cắt đứt quan hệ?" Thật ra kể từ lần gặp mặt trước Lương Đa gần như không liên lạc với Dương Khiếu Văn, anh nghĩ theo hướng nào cũng thấy ngại ngùng, đã vậy bây giờ vẫn còn nổi tâm thánh mẫu thấy mình khá có lỗi với Dương Khiếu Văn.

Bạn thân bao năm tỏ tình với anh mà anh chỉ sợ tránh không kịp, vậy mà tên quỷ Tưởng Hàn đáng ghét như thế kia lại khiến anh rung động.

Lương Đa có phần không hiểu nổi bản thân.

Tưởng Hàn đứng cạnh anh giận lẫy: "Hừ."

"Em hừ cái gì?" Lương Đa quay sang nhìn cậu, "Ngày qua ngày hừ tới hừ lui lắm thế?"

Tưởng Hàn xem giờ: "Vẫn chưa qua sinh nhật của em đâu."

"Thì sao?"

"Bác sĩ không thể bắt nạt người đang trong sinh nhật."

Lương Đa cười: "Ai nói với em? Đây là địa bàn của anh anh muốn bắt nạt ai thì bắt nạt, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế ấy, em đòi quản anh?"

Lần trước khi đến nhà Lương Đa Tưởng Hàn say muốn ngất, so ra lần này tỉnh táo hơn lần đó nhiều.

Cậu nhìn con số thang máy thay đổi, để tâm cảm nhận đoạn đường bác sĩ Lương phải đi mỗi ngày.

"Bác sĩ bắt nạt em đi," cửa thang máy mở Lương Đa bước ra trước, anh móc chìa khóa mở cửa, Tưởng Hàn ngoan ngoãn đi theo sau, "Bác sĩ muốn bắt nạt em thế nào cũng được ạ."

Lương Đa mở cửa, sau khi đi vào tính đóng cửa lại nhưng Tưởng Hàn phản ứng nhanh nhạy, cậu chen nửa người chặn cửa không để Lương Đa nhốt mình bên ngoài.

"Tình hình sao đây bác sĩ?" Tưởng Hàn hỏi.

"Em nói rồi còn gì? Thỏa thích bắt nạt thế nào cũng được." Lương Đa cầm lấy túi đồ của mình từ trong tay cậu, "Bắt nạt em."

Tưởng Hàn mỉm cười: "Bác sĩ đáng yêu quá."

"...Em có bệnh?" Lương Đa không chịu nổi Tưởng Hàn gọi anh như vậy, da gà rơi rụng một mảng thiếu điều đập nát chân anh.

Tưởng Hàn lần thứ hai đến nhà Lương Đa, nhưng khác với lần trước, bây giờ cậu tính táo đến 80%.

Khóa kỹ cửa, đổi dép, Tưởng Hàn dang rộng hai chân đi như cua.

Lương Đa ngoái lại nhìn cậu: "Không cần chân thì có thể quyên tặng cho người cần."

"Không phải," Tưởng Hàn nói, "Chỗ ấy... khó chịu."

Cấn ở đũng quần.

Lương Đa hít vào, hít thật sâu.

"Tưởng Hàn, ta cảnh cáo mi không được giở trò lưu manh với ta." Lương Đa cảnh cáo, "Ta dẫn mi về là vì thấy mi đã uống nhiều với mất chìa khóa, không muốn trơ mắt nhìn một kẻ kế tục chủ nghĩa xã hội đáng thương chết cóng trong cô độc ở ven đường, hiểu không?"

Tưởng Hàn lắc đầu: "Không hiểu."

"Đầu óc gì thế này? Em làm nghiên cứu sinh nhờ đi cửa sau?" Lương Đa bỏ túi lên bàn phòng khách, nhìn xem thì ái chà, đúng là đỉnh cao.

Lương Đa không thể ngờ được mẹ anh bảo Dương Khiếu Văn xách một bình rượu nhà anh tự ngâm —— Rượu ngâm kỷ tử.

"Đây là gì?" Tưởng Hàn tò mò bước lại, "Rượu hả? Ngâm kỷ tử?"

Rượu ngâm kỷ tử, lợi khí dễ tiêu, bổ thận cường tinh, tất nhiên Lương Đa biết chắc chắn cha mẹ không phải cho anh bổ thận cường tinh, dù sao cha mẹ cũng biết anh hướng đến thứ gì —— Hướng đến cuộc sống không hôn nhân không yêu đương. Mẹ anh làm cái này hoàn toàn là vì nghe nói uống rượu ngâm kỷ tử có thể loại bỏ mệt mỏi, giảm mất ngủ chống già yếu, bà cân nhắc con trai sắp 30, là độ tuổi bắt đầu chống chọi với lão hóa, thân là mẹ hiển nhiên bà muốn làm chút gì đó.

Lương Đa ôm bình rượu rơi vào trầm tư.

"Thứ này uống ngon không?" Tưởng Hàn khá tò mò.

Tưởng Hàn chưa từng thấy cũng chưa từng uống, nhưng bé Tưởng không đơn thuần đã từng nghe nói truyền thuyết rượu ngâm kỷ tử.

"Ý bác ấy là..." Tưởng Hàn tạm ngừng, nói khẽ khàng, "Quan tâm đời sống tình dục của bác sĩ?"

"Đời sống tình dục cù lôi!" Lương Đa búng vào trán Tưởng Hàn, "Để dưỡng nhan làm đẹp cho anh!"

"Em cũng muốn dưỡng nhan làm đẹp." Tưởng Hàn vòi, "Cho em nếm thử đi."

Cậu lại bắt đầu.

Lương Đa híp mắt nhìn cậu: "Tưởng Hàn, anh nghe thấy rồi."

"Hả? Bác sĩ nghe thấy gì?"

"Bàn tính nhỏ trong lòng em đang kêu lọc cọc." Lương Đa nói, "Anh nghe thấy hết."

Tưởng Hàn che ngực: "Kêu vang đến vậy ạ?"

"Đúng." Lương Đa chọt tay vào ngực cậu, "Em định uống nhiều rồi nhân cơ hội say rượu loạn trí với anh đúng không? Bạn trẻ à bạn còn non lắm, bạn làm lộ dã tâm của bạn rồi!"

Tưởng Hàn ngồi phịch xuống sàn, bó gối cười nhìn anh.

"Bác sĩ Lương, bác sĩ thông minh quá."

"Tất nhiên, em tưởng ai cũng có thể suôn sẻ tốt nghiệp tiến sĩ?" Lương Đa nhướng mày đắc chí, "Anh còn là tiến sĩ y học!"

"Ngài tiến sĩ y học thông minh sáng dạ đẹp trai đáng yêu ơi," Tưởng Hàn hơi thẹn thùng nhưng vẫn nói lời từ tận đáy lòng, "Vì bác sĩ đoán được rồi nên em không vòng vo nữa."

Tưởng Hàn gác cằm lên đầu gối, chớp đôi mắt chân thành nhìn Lương Đa: "Xin hỏi bác sĩ đồng ý say rượu loạn trí với em không ạ?"

"Á!"

Một giây sau Tưởng Hàn ôm đầu.

Lương Đa bực bội ôm bình rượu: "Loạn cái đầu em! Em tưởng mình đang đóng phim thần tượng?"

Tưởng Hàn ôm đầu tủi hờn nhìn anh: "Em sai rồi, em xin lỗi."

"Biết sai là tốt." Lương Đa nói, "Tối nay em ngủ trên sofa, khi nào anh nguôi giận thì em về phòng ngủ!"

Câu đó ai không biết còn tưởng vợ chồng già đang cãi nhau.

"Tuân mệnh." Tưởng Hàn ngoan ngoãn bò lên sofa, quay lưng với Lương Đa hỏi, "Bác sĩ Lương ơi bây giờ anh nguôi giận chưa? Nếu chưa thì em đợi lát nữa mới hỏi."

Lương Đa quay đầu quẳng cho ánh mắt sắc lẹm như dao.

"Vâng em câm miệng." Tưởng Hàn câm miệng 5 phút.

5 phút sau, khi Tưởng Hàn gõ cửa phòng ngủ của Lương Đa thì Lương Đa đang ngồi trong phòng lén uống rượu ngâm kỷ tử mẹ anh đưa, uống từng ngụm từng ngụm, rất ngon.

"Bác sĩ Lương ơi bây giờ anh nguôi giận chưa? Nếu chưa thì em đợi lát nữa mới hỏi."

Lương Đa nhìn ra cửa, anh nhấp một ngụm rượu, không kìm được phì cười.

"Chưa!" Lương Đa nói, "5 phút sau em quay lại!"

Lại 5 phút sau, Tưởng Hàn có mặt đúng giờ.

Lần này Lương Đa mở cửa cho Tưởng Hàn.

"Muốn say rượu loạn trí với anh?"

Tưởng Hàn gật đầu.

"Không phải không thể." Lương Đa tựa vào khung cửa, "Nhưng trước nay anh là thằng khốn nạn, từng lên giường một lần tuyệt đối sẽ không lê giường lần hai, đã là tình một đêm thì đừng hòng tiến triển thành bạn trai, em còn khăng khăng muốn lên giường chứ?"

"Xác định." Tưởng Hàn đáp, "Chỉ cần bác sĩ đồng ý."

"...Ờ anh nhìn ra rồi, em không thật lòng thật dạ với anh, em chỉ ham muốn thân thể anh thôi."

"Không có, vì em biết bác sĩ không thốt ra được bao nhiêu câu thật lòng mình." Tưởng Hàn nói, "Khi ấy bác sĩ còn nói kiên quyết theo chủ nghĩa độc thân, nhưng chẳng phải bây giờ rung động với em rồi sao?"

Tưởng Hàn đứng cười: "Em tự tin có thể có lần thứ hai với bác sĩ."

Ban đầu cậu không tự tin lắm với câu ấy, nhưng giờ thì khác, cậu liếc bình rượu trên bàn ở phía sau Lương Đa, nghĩ bụng uống nó vào sẽ ngon lành cành đào ngay.

Bổ thận cường tinh mà.

Lương Đa nhìn bạn trẻ tự tin mù quáng ở trước mặt, lòng thắng thua khỉ gió lại kéo đến nữa rồi.

"Nói khoác lác sẽ ngoẻo rất nhanh."

"Bác sĩ không thử thì sao biết có phải là khoác lác không?" Tưởng Hàn hỏi, "Bác sĩ Lương, muốn thử với em không?"

Thử thì thử, ai sợ ai?

Trong đầu nghĩ vậy, nội dung bộ phim cũng sẽ phát triển theo chiều hướng này, nhưng đến khi Lương Đa thốt ra khỏi miệng lại biến thành: "Ngủ ngon!"

Lương Đa sợ, anh đóng sầm cửa phòng ngủ, tựa lưng vào cửa bắt đầu đỏ mặt thở dốc giống nữ chính trong phim thần tượng.

Khốn kiếp, mình ngây thơ thế ư? Lương Đa xoa mặt mình, anh cúi đầu phát hiện chỗ kia kia ngóc đầu lên.

Rượu ngâm kỷ tử, càng uống càng hăng.

Bổ thận cường tinh không át được ta!

Anh xoa giữa lông mày, nghe thấy người bên ngoài nói: "Bác sĩ Lương đừng giận, em giỡn thôi."

Tưởng Hàn đứng ngoài cửa cười nói với anh: "Em xin lỗi vì đã xúc phạm bác sĩ ạ, em chỉ muốn nói em thật lòng thích bác sĩ."

Lương Đa nín thinh, mấy giây sau Tưởng Hàn nói tiếp: "Bác sĩ Lương ngủ ngon nha, em đổi điều ước thứ ba, đổi thành hi vọng tối nay bác sĩ mơ thấy em."

Hết 43.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play