Hạ Nhạc Thiên lạnh người không phải vì quỷ không biến mất.
Mà là bởi vì, trước khi chưa tiến hành bầu phiếu, con quỷ tàng hình này ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhưng hiện tại, nó ngồi ở hàng ghế thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Đây có phải nói lên mỗi một lần tiến hành bầu phiếu, con quỷ này sẽ từng bước tiến về phía trước, cho đến khi lần thứ sáu bỏ phiếu kết thúc, đến lúc đó có phải sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì hay không.
Vấn đề này cậu không dám nghĩ quá sâu, chỉ là càng thêm hoài nghi yêu cầu của nhiệm vụ này.
Còn nam hàng hiệu kia, đã chết đến không thể chết lại, các người chơi nhìn thấy một người đang êm đẹp bỗng nhiên chết một cách quỷ dị như vậy, lập tức kinh hãi khiếp vía.
Giờ khắc này bọn họ mới hiểu rõ sự khủng bố của trò chơi này.
Ai cũng không nhìn thấy con quỷ kia, mà người này cứ như vậy chết trước mắt mọi người.
Người tiếp theo, có phải sẽ đến phiên bọn họ hay không?
Tào Quan Lâm cúi đầu nhìn cổ thi thể, không nói chuyện.
Lúc này đột nhiên vang lên âm thanh kẽo kẹt, mọi người giống như chim sợ cành cong giật mình nhảy lên, thần kinh căng cứng nhìn cửa xe buýt chậm rãi mở ra.
Tào Quan Lâm sắc mặt khẽ biến, tựa hồ không nghĩ tới cửa xe buýt môn có thể mở ra, hắn vội vàng đi qua, hoàn toàn không ngại thi thể nằm chắn ngang ở đó, sải chân bước qua đi tới cửa xe, cẩn thận liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài cửa xe không có chỗ đặt chân, con đường này cứ như bị thượng đế cố ý tạo nên, độ rộng hoàn toàn vừa khít với kích cỡ của chiếc xe.
Tào Quan Lâm chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn đến thấy vực sâu vạn trượng, lại ngước nhìn ra xa, vẫn là huyền nhai kéo dài không có điểm cuối, dù đã trải qua nhiều lần trò chơi kinh dị, nhưng bối cảnh lúc này lại khiến hắn cảm thấy áp lực sợ hãi.
Bởi vì hắn hoàn toàn không chỗ trốn!
Hắn đưa lưng về phía những người đó, nhìn vực sâu dưới chân, biểu tình trở nên vô cùng âm lãnh.
Lúc này đã không thể thoát khỏi vận mệnh tàn sát lẫn nhau.
Hắn nhất định phải sống sót đến Trạm Chung.
Những người khác cũng muốn tới xem, nói không chừng có thể tìm ra manh mối có ích, nhưng còn chưa kịp hành động, âm thanh kẽo kẹt lại một lần vang lên, cánh cửa cũ nát của xe buýt đã chậm rãi khép lại.
Mọi người sợ hãi, không hiểu vì sao cửa xe đóng lại nhanh như vậy.
Hạ Nhạc Thiên chậm rãi chớp mắt.
Từ khi cửa xe mở ra, cậu đã âm thầm đếm số, vừa lúc đếm tới mười thì cửa xe liền đóng lại.
Cũng không biết đây là trùng hợp, hay là ngoài ý muốn.
Trong nháy mắt cửa xe buýt đóng lại, chiếc xe vốn đang dừng lại đột ngột khởi động.
Việc này càng chứng tỏ yêu cầu của nhiệm vụ, là thật sự!
Mọi người sắc mặt trắng bệch, sợ hãi không thôi.
Tào Quan Lâm nhìn mọi người, “Lại qua mười phút nữa phải tiếp tục bầu phiếu, bằng không xe lại đứng cứng ngắc tại chỗ như lúc nãy.”
Mọi người hoảng hốt, càng thêm sợ run.
Bà chủ gia đình thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết cũng nhịn không được lại bắt đầu phát run.
Đã nhìn thấy vẻ chết thảm của người bị bầu phiếu cao nhất, bà ta càng sợ hơn so với lúc trước.
Những người chơi từng dao động vì mấy chục vạn lúc này cũng không còn tâm trạng hối tiếc bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, lưỡi hái tử thần treo trên đầu khiến bọn họ không thể bình tĩnh nổi.
“Chúng ta thật sự chỉ có thể bầu phiếu sao?” Người đàn ông mặc áo xám đột nhiên hỏi.
Tào Quan Lâm ngoài ý muốn nhìn đối phương, gật đầu: “Nhiệm vụ nói rất rõ ràng, chúng ta phải đi qua sáu trạm dừng mới có thể đến Trạm Chung, chỉ có đến Trạm Chung Điểm chúng ta mới có thể sống sót.”
Nói thì nói vậy, nhưng đáy lòng Tào Quan Lâm không hiểu sao vẫn cảm thấy nhiệm vụ lần này có vẻ rất quái dị.
Bởi vì, nó quá mức đơn giản.
Người chơi chỉ cần nghe lời bầu phiếu, sau đó đến Trạm Chung Điểm Trạm là có thể hoàn thành trò chơi.
Nhưng muốn xe buýt tiếp tục chạy thì phải trải qua bầu phiếu.
Nếu cẩn thận nghĩ lại, nhiệm vụ lần này nhìn như đơn giản nhưng lại khó có thể hoàn thành, trừ người chết vừa nãy, trên xe buýt chỉ còn mười người chơi, trong đó tính luôn cả hắn.
Thông qua việc bầu phiếu vừa rồi, Tào Quan Lâm có thể xác định một sự kiện, chính là không cần tất cả người chơi đều phải bầu phiếu, chỉ cần có người chọn, chờ sau mười phút qua sẽ lập tức phán định số phiếu, người có số phiếu cao nhất sẽ chết.
Dưới tình huống như vậy, các người chơi vừa muốn tự bảo vệ mình, còn phải kéo bè kéo cánh nhiều người khác để mượn sức, phòng ngừa bị úp sọt hội đồng, vậy thì việc bầu phiếu sẽ trở nên khó làm.
Chỉ là đối với một người chơi lâu năm mà nói, lại là ưu thế lớn nhất.
Người mới cũng không quá hiểu biết về trò chơi, thường thường sẽ sinh ra tâm lý ỷ lại vào người chơi lâu năm. Mọi người đều thấp thỏm lo âu, mặc dù bọn họ là người chơi mới, nhưng cũng không ngu, ai cũng biết rõ rõ ràng ràng, người bị bầu chọn nhiều nhất sẽ chết.
Chiếc xe này tổng cộng phải trải qua sáu trạm dừng, nói cách khác........ phải chết đến sáu người.
Đừng nhìn lúc này trong xe còn đến mười người chơi, nhưng chân chính sống sót, chỉ có năm người.
Nhưng ai mới có thể là một trong năm người sống đây?
“Ngoại trừ cái này, chẳng lẽ chúng ta không còn biện pháp khác sao?” Vẫn là thanh niên áo xám lên tiếng.
Nếu có thể, không ai muốn làm đao phủ giết người, cho dù bọn họ vừa mới bỏ phiếu giết chết một người vô tội.
Nhưng mà, vẫn có vài người không bỏ phiếu ở vòng đầu.
Tào Quan Lâm nói: “Không có bất kỳ một biện pháp nào trốn khỏi chỗ này, chúng ta chẳng khác nào đang ở trong mật thất, muốn rời khỏi đây, chỉ có thể đi từ cửa xe ra ngoài, nhưng các người cũng thấy rồi đấy, bên ngoài là vực sâu không đáy, chỉ cần chúng ta đi ra sẽ lập tức ngã chết.”
Mọi người không ai nói chuyện.
Tào Quan Lâm tiếp tục nói: “Cho nên chúng ta chỉ có duy nhất một đường sống, đó là đến Trạm Chung, sau đó xuống xe.”
Lời này nói có sách mách có chứng, hoàn toàn dập tắt hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Nhưng hiện tại có một vấn đề vô cùng nghiêm túc đặt trước mắt mọi người.
Phiên bầu phiếu tiếp theo nên chọn ai?
Các người chơi vừa sợ vừa tự hỏi chuyện này, nhưng không có người nào dám nói ra trước, giống như người đầu tiên nói ra sẽ trở thành người chết tiếp theo.
Tào Quan Lâm nhìn mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau: “Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, tốt nhất là nhanh chóng thương lượng ra phiên bầu phiếu tiếp theo nên chọn ai, chúng ta hao phí thời gian càng dài thì càng dẫn đến chuyện ngoài ý muốn phát sinh.”
Đối với lời nói của người chơi lâu năm, không người mới nào có gan nghi ngờ, nhưng Tào Quan Lâm nói vậy, lại giống như cắm vào lòng bọn họ một cây đao.
Hạ Nhạc Thiên đã hiểu hành động này của Tào Quan Lâm có mục đích gì, nhưng cậu càng để ý một chuyện, trò chơi lần này thật sự yêu cầu tàn sát lẫn nhau mới có thể hoàn thành sao?
Cậu cảm thấy không có khả năng.
Trong này nhất định còn chi tiết gì đó cậu chưa tìm thấy.
Khoảng cách dừng xe còn tám phút, Hạ Nhạc Thiên giơ điện thoại lên đọc lại yêu cầu nhiệm vụ.
Xe phải trải qua sáu trạm dừng, mới có thể đến Trạm Chung.
Trạm Chung.
Không lẽ thật sự phải đến Trạm Chung mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?
Không đúng, nhất định là có chỗ nào đó bị cậu bỏ qua.
Rốt cuộc là cái gì.
Từ từ!
Trong giây lát, Hạ Nhạc Thiên nghĩ tới con quỷ tàng hình kia.
Sau khi con quỷ kia giết người, vị trí ngồi từ hàng cuối cùng biến thành hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên, hành động quái dị như vậy nhất định là có ẩn ý.
Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội vàng quay đầu nhìn hàng ghế trong xe.
Càng nhìn trong lòng càng khiếp sợ.
Trong thùng xe có hai hàng ghế tách biệt, mỗi hàng có hai ghế liền kề, mà ngoại trừ hàng đầu tiên chỉ có ghế đơn, trong xe buýt vậy mà trùng hợp có sáu hàng ghế ngồi.
Bằng số trạm dừng xe buýt.
Sắc mặt cậu khẽ biến, trong lòng mơ hồ có một phỏng đoán đáng sợ.
Mỗi khi lệ quỷ giết chết một người, hoặc là nói sau khi dừng xe, vị trí ngồi của nó sẽ nhích về phía trước từng chút từng chút, cho đến khi chiếc xe đến Trạm Chung, con quỷ này vừa lúc có thể ngồi ở hàng đầu tiên.
Tuy rằng không biết việc nó ngồi ở ghế đầu tiên sẽ có hậu quả đáng sợ gì, nhưng trước giờ Hạ Nhạc Thiên đều không ngại đem mọi việc nghĩ đến hướng tệ nhất.
Cậu lại nhớ ra một chuyện, cúi đầu đọc lại yêu cầu nhiệm vụ.
Xe cần trải qua sáu trạm dừng mới có thể đến Trạm Chung, quá trình này bắt buộc người chơi phải tiến hành bầu phiếu thì xe mới có thể tiếp tục chạy, nhưng cái giá phải trả là một mạng người.
Yêu cầu của nhiệm vụ ngắn gọn rõ ràng, nhưng Hạ Nhạc Thiên càng đọc càng ý thức được một việc.
Hoặc là nói, thiếu chút nữa cậu bị Tào Quan Lâm vô tình đánh lạc hướng.
Toàn bộ nhiệm vụ có vẻ như đang ám chỉ người chơi phải qua sáu trạm dừng mới có thể đến Trạm Chung, nhưng trò chơi cũng không khẳng định Trạm Chung chính là đường sống.
Đây —— có lẽ chính là chỗ khó của trò chơi lần này.
Hoặc là cậu có thể lớn mật phỏng đoán, chiếc xe này vốn dĩ không có cái gọi là Trạm Chung!
Chỉ cần dùng mắt thường là có thể nhìn ra con đường phía trước bản không có điểm cuối, Trạm Chung thật sự là chỗ trốn thoát được sao?
Chưa chắc.
Có lẽ nguy hiểm chân chính là con quỷ mỗi lần giết chết một người sẽ tiến lên một hành ghế kia, khi nó ngồi vào hàng đầu tiên sẽ không còn chỗ để tiến lên nữa, lúc đó có phải là nó không cần tiếp tục tuân thủ quy tắc trò chơi, mà có thể đại khai sát giới không.
Càng nghĩ, Hạ Nhạc Thiên càng cảm thấy chân tướng mọi chuyện rất có thể là như thế.
Con đường này, căn bản không có Trạm Chung, có thể nói chỉ cần trong xe vẫn còn người chơi, xe buýt hoàn toàn có thể dừng lại nhiều lần, cho đến khi bên trong xe không còn một ai sống sót, lúc đó xe buýt sẽ hoàn toàn dừng lại tại thế giới hoang tàn vắng vẻ này.
Nhưng thực hiển nhiên, trò chơi quy định xe buýt chỉ có thể dừng lại sáu lần, mà lần thứ bảy chính là thời điểm lệ quỷ phá bỏ quy tắc, tàn sát hết mọi người.
Đương nhiên, phỏng đoán này của cậu phải dựa trên điều kiện mỗi lần lệ quỷ giết một người thì sẽ chuyển lên một hàng ghế.
Nếu không, tất cả những suy luận vừa rồi của cậu đều vô nghĩa.
“Tuy rằng tôi thật sự không muốn giết người, nhưng mọi người phải hiểu, muốn sống sót nhất định phải để xe buýt đến được Trạm Chung, cho nên chúng ta nhất định phải bầu phiếu.” Tào Quan Lâm nói.
Sắc mặt mọi người muôn màu muôn vẻ, nhưng trong lòng đều sợ hãi như nhau.
Bởi vì ai cũng không muốn bị bầu ra.
Ngược lại là tóc vàng xem Tào Quan Lâm như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng trên mặt lại không biểu lộ chút nào, lập tức tỏ thái độ: “Anh Tào, anh kêu em bầu ai thì em bầu người đó, tất cả đều nghe theo anh.”
Nữ sinh cấp ba cúi đầu không nói, nhưng vẫn đứng bên người Tào Quan Lâm, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Không biết tại sao trong lòng người chơi mới lại dâng lên cảm giác bất an, theo bản năng cảm thấy ba người Tào Quan Lâm đã lập thành nhóm nhỏ, mà người bị bỏ phiếu chính là một trong bảy người còn dư lại.
Có người chơi thấy thế, mơ hồ ý thức được cái gì, lập tức cũng nói theo: “Tôi cũng vậy, ngài nói bầu ai tôi sẽ bầu người đó.”
Hắn tỏ thái độ như vậy là có ý ám chỉ lấy Tào Quan Lâm dẫn đầu, muốn thêm một phần giúp đỡ.
Những người chơi còn dư lại bắt đầu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, càng thêm bất an lo sợ.
Ai cũng không muốn mình bị lựa chọn, nhưng mà cái quy tắc chết tiệt của trò chơi lại cần phải có người chết.
Cần phải có người chết!
Một người chơi trong đó nhìn thấy bà chủ gia đình đang trốn ở phía sau, trong lòng có chủ ý: “Nếu không, chúng ta bầu bà ấy đi.”
Mấy người khác thấy thế, lập tức hưởng ứng.
Hạ Nhạc Thiên lạnh nhạt nhìn mấy người chơi vừa đồng ý, trùng hợp chính là ba người bầu cho bà chủ gia đình ở vòng đầu tiên.
Vẻ mặt Tào Quan Lâm không có nhiều thay đổi, nhưng đáy mắt tựa hồ nhiều thêm gì đó: “Nếu các người đã thương lượng xong, vậy quyết định như vậy đi.”
Bà chủ gia đình rét run cả người, bởi vì quá mức sợ hãi mà cơ không ngừng phát run.
Bà không nghĩ tới chính mình thật vất vả mới sống sót, lại trốn không thoát vòng luân hồi tử vong tiếp theo.
“Không, không……”
Bà ta sợ hãi nhìn về phía những người khác, xin giúp đỡ nói: “Các người nói chuyện đi, cứu tôi với, tôi không muốn chết ——”
Những người khác không đành lòng, nhưng vẫn quay đầu đi, không nói một lời.
Tuy rằng không đành lòng nhìn đối phương chết, nhưng là bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, còn hơi sức đâu mà lo lắng cho bà ta.
Không có người nào dám đứng ra nói chuyện, sợ chính mình sẽ phải chết thay cho đối phương.
Bà chủ gia đình theo bản năng bắt lấy người đàn ông trung niên lúc trước tốt bụng nhắc nhở mình: “Cầu xin ông, giúp tôi với.”
Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, “Đại muội tử, không phải tôi không muốn giúp, mà là một mình bà chết, còn hơn chúng ta đều chết.”
(*) Mình không biết dùng từ gì thay cho đại muội tử thì thích hợp, chẳng lẽ thay bằng em gái lớn (><)
Bà chủ gia đình lập tức ngây ngốc, giống như bị một chậu nước đá đổ lên đầu. Lạnh đến đáng sợ.
Bà nhìn thi thể nằm ở nơi đó, rốt cuộc nhịn không được tuyệt vọng khóc kêu lên, “Các người không cần bầu tôi, không cần bầu tôi mà ——! Tôi không muốn chết.”
Trong nhà vẫn còn bé con ngoan đang chờ bà trở về.
Bé con mới vừa học đi đường, mỗi ngày kêu mama, không biết làm lòng bà xúc động cỡ nào.
Xe buýt kẽo kẹt kẽo kẹt dừng lại, giọng nữ không chút cảm xúc lại một lần nữa truyền đến: “Đã tới Trạm Tử Vong, xin bắt đầu bầu phiếu.”
Mọi người sắc mặt trắng bệch.
Mà bà chủ gia đình nháy mắt hỏng mất, tuyệt vọng khóc kêu lên.
Tào Quan Lâm đứng lên, không hề để ý tới bà chủ gia đình: “Bắt đầu bỏ phiếu đi.”
****