Rất rất lâu về trước, khi Thần Sáng Thế tạo ra thế giới, nơi đó có vô số sinh mệnh ra đời, cùng với chủng tộc mới có trí khôn, gọi là con người.

Con người là một sinh vật rất kỳ diệu.

Từ khi ra đời đến lúc phát triển nền văn minh chỉ cần một khoảng thời gian thực ngắn, bọn họ không sợ hãi thần linh, tôn sùng khoa học.

Đồng thời, trong cuộc đời ngắn ngủi của họ, xuất hiện một thứ gọi là oán niệm.

Đây là cảm xúc tiêu cực và chấp niệm trong lòng con người tạo thành, chẳng những ảnh hưởng đến sự phát triển của thế giới, mà còn dẫn tới nguy cơ diệt chủng của loài người.

Thần Sáng Thế không đành lòng nhìn thế giới tươi đẹp này bị hắc ám phá hủy, bèn chia nhỏ sức mạnh thành vô số tiểu thế giới, mỗi tiểu thế giới sinh ra một quy tắc, dùng để quản lý và vận chuyển thế giới.

Những người chết đi ở thế giới Chủ, sẽ bắt đầu một cuộc sống ở tiểu thế giới, một lần nữa có được tân sinh mệnh, thẳng đến khi bọn họ lại chết đi, sẽ quay trở về thế giới Chủ, bắt đầu từ phôi thai đến lúc ra đời là một đứa trẻ sơ sinh.

Đây gọi là luân hồi.

Thần Sáng Thế cẩn trọng công tác rất lâu, trước nay chưa từng biết cô đơn là gì, có lẽ thời gian quá mức dài lâu, có lẽ là đã thấy quá nhiều sinh tử luân hồi của con người, những quy tắc lạnh nhạt không có tình cảm cũng dần dần thức tỉnh.

Chúng nó có được tình cảm của mình.

Vì thế một số quy tắc trốn chạy, mà đại bộ phận quy tắc dùng ánh mắt tò mò quan sát con người.

Chúng nó là dần dần trở nên cà tưng, thích tám chuyện, sự ồn ào sôi nổi của chúng nhuộm màu cho góc vũ trụ lạnh băng này, biến nó thành phố xá sầm uất, phồn hoa và ầm ĩ.

Trong lúc này, Thần bỗng gặp một thanh niên loài người, bình thường nhưng không tầm thường.

Cậu ấy có một cái tên không có gì nổi bật.

Hạ Nhạc Thiên.

Nhưng cậu ấy có được một cuộc sống phi thường.

Bởi vì cậu ấy kéo vị Thần linh tối cao kia xuống thần đàn, dạy ngài ấy thế nào là tình yêu, nếm được nhớ thương cùng khát vọng.

Thần có ràng buộc.

Thần không còn cô đơn tịch mịch nữa.

Có cậu ấy, Thần càng muốn bảo vệ thế giới này

++++++++++++

Thế giới Hiện Thực.

Đối với đa số nhân loại bình thường mà nói, đây có lẽ là một ngày bình thường.

Nhưng đối với những người chơi mà nói, có thể gọi là ngày chấn động nhất cuộc đời họ.

Bởi vì, tài khoản đứng đầu Bảng xếp hạng [Da Da Hạ] vẫn có thể nhìn thấy trong trò chơi.

Nhưng khi bọn họ mở trang thông tin cá nhân, phía trên chỉ có một dòng chữ.

[Người chơi này đã thông quan trò chơi!]

Còn về phần sau khi [Da Da Hạ] thông quan đã đi đâu, và nguyện vọng của người này là gì thì không ai biết được.

Có người nói có lẽ nên tìm bạn bè của Da Da Hạ hỏi thăm một chút.

Nhưng dù các người chơi tìm nửa ngày, cũng không tìm được bạn của [Da Da Hạ], giống như trước giờ người chơi này chưa từng có bạn bè trong trò chơi.

Từ lúc Hàn Mai Mai rời khỏi trò chơi tới giờ, cô vẫn chưa hồi phục tinh thần từ những chuyện xảy ra trong trò chơi, cứ ngơ ngác ngồi một chỗ.

Khi vô số thôn dân vây quanh cô và người kia, thôn trưởng đã nói kỳ thật toàn bộ thôn dân đều đã thức tỉnh rồi.

Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Mai Mai không thể tin nổi.

Ngay sau đó, thôn trưởng lại chỉ vào Hàn Mai Mai nói: "Tôi nhớ rồi, cô và một nhóm người khác đã từng tới thôn, sau lại những người đó đều đã chết, tôi cũng tưởng rằng cô cũng đã chết."

Lời này của thôn trưởng như họn đá quăng vào trong hồ, nhấc lên từng đợt sóng.

Từng thôn dân nhìn nhau, sau đó mơ hồ nhớ tới chuyện này.

Thôn trưởng sửng sốt một lúc, dùng ánh mắt cẩn thận và mong đợi nhìn Hàn Mai Mai, "Cô...... Có phải đã từng thành công rời khỏi đây không?"

Hàn Mai Mai gật đầu, do dự một lát mới nói ra sự thật về thế giới trò chơi, cô nói toàn bộ người trong thôn thật ra đã chết từ lâu, chỉ là dùng một cách khác để sống lại trong thế giới mới, quên đi những chuyện trước kia chết.

Các thôn dân không muốn tin, nhưng trong lòng họ đều theo bản năng cho rằng Hàn Mai Mai nói thật.

Nói cách khác, bọn họ ở lại trong thôn ngược lại là chuyện tốt.

Một người tiếp một người nhớ ra ký ức đã bị quy tắc phong ấn, nhớ tới thế giới Hiện Thực, những thôn dân đau lòng khóc lóc hồi lâu.

Thôn trưởng dè dặt cầu xin Hàn Mai Mai: "Nếu cô có thể rời khỏi trò chơi, có thể giúp tôi một chuyện không, giúp tôi gọi điện về nhà, xem cháu của tôi sống có khoẻ không, dưới nền gạch trong nhà có giấu mấy ngàn tệ, có thể nói chuyện này với cháu của tôi không?"

Các thôn dân khác cũng đầy mong đợi nhìn Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai gật đầu: "Các người lần lượt ghi lại số điện thoại và địa chỉ cho tôi, có gì muốn nói thì nói với tôi, để tôi ghi chú vào vở, sau khi ra ngoài tôi sẽ truyền tin cho người nhà mọi người, chỉ là các người phải nhớ, trong mắt bọn họ, các người đã chết từ lâu, tôi không thể đem chuyện ở đây nói cho họ." Hàn Mai Mai lấy một cuốn sổ từ Không Gian Bao Vây.

Các thôn dân cảm động rơi nước mắt, đỏ mắt bắt đầu xếp hàng.

"Tôi, tôi tên Chu Lão Ngạnh, nhà ta ở xxxxxxxxx, số điện thoại là 1xxxxxxx78, cô Hàn, chỉ cần nói cho vợ tôi, tôi không thể cho cô ấy cuộc sống ấm no, nếu còn có kiếp sau, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy."

"Em tên Tiểu Hoa, Lý Tiểu Hoa, chị có thể giúp em nói với mẹ một câu không, nói bà ấy đừng buồn, em ở đây rất vui, em không trách mẹ và ba ly dị, mẹ đừng đau lòng nữa." Cô bé thắt hai bím tóc ngại ngùng nói, sau đó thẹn thùng chạy đi.

Hàn Mai Mai nghiêm túc ghi chú từng lời nói, mang theo hy vọng của toàn bộ thôn làng gửi gắm, rời đi.

Các thôn dân đứng ở cổng làng rất lâu không di chuyển.

Thẳng đến khi một đôi mắt khổng lồ xuất hiện trên không trung, đảo qua những thôn dân, cuối cùng nó khẽ nhắm lại rồi biến mất, làm như chưa nhìn thấy gì.

Các thôn dân tụ lại với nhau, sợ hãi chờ đợi, qua rất lâu, thôn dân mới phát hiện lần này ký ức bọn họ không bị xóa bỏ!!!

Vào một ngày của rất lâu sau đó...

Một người phụ nữ bước vào thôn, nhìn quanh bốn phía bỗng nhiên chạy tới ôm lấy Chu Lão Ngạnh, "Lão Ngạnh!"

Chu Lão Ngạnh run rẩy hai tay, nước mắt ào ào rớt xuống, "Bà đã đến rồi, bà đã đến rồi......"

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play