Bạch Khê chết rồi?

Quan trọng nhất là, trước khi chết, Bạch Khê đã nhìn thấy cái gì?

Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời đêm đen nhánh ngay cả ngôi sao cũng không có, như hố đen vĩnh viễn nhìn không thấy đáy, có thể cắn nuốt vạn vật.

Hạ Nhạc Thiên lấy lại bình tĩnh, đuổi đi cảm xúc mờ mịt trong lòng.

Hiển nhiên Bạch Khê biết rất nhiều chuyện, thậm chí còn biết nguyên nhân bất thường trong trường học, nhưng bởi vì lí do nào đó mà không thể nói cho mình.

Tìm được thứ kia.

Đây là tin tức quan trọng mà Bạch Khê để lộ trước khi chết, nhưng Hạ Nhạc Thiên không hề có chút manh mối nào về nó.

Bạch Khê và Địch Vũ vốn nên là đồng đội, nhưng giờ Bạch Khê lại nói Địch Vũ muốn giết mình, cùng câu nói “Bug ở trên người……”, làm sống lưng Hạ Nhạc Thiên bỗng lạnh buốt.

Người chứ đâu phải máy móc, sao có thể xuất hiện Bug, nhưng Bạch Khê không giống như đang lừa cậu.

Hạ Nhạc Thiên đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, vừa đi vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Vừa vặn đi ngang qua một tòa nhà.

Hạ Nhạc Thiên dừng bước.

Ánh đèn mờ nhạt, chiếu sáng cái thứ đang nằm trên đường lát đá.

Nó chậm rãi ngẩng đầu, mặt dính đầy máu, kéo lê phần còn lại của chân tay đã bị cụt gãy, vừa bò vừa kêu rên: “Lão tam, tớ đau quá.”

“Lão tam, sao cậu không cứu tớ, tớ đau quá.”

Máu Hạ Nhạc Thiên chảy ngược lên đầu, mắt trợn to.

Là.... Trương Kiều Minh.

Trương Kiều Minh oán độc nhìn cậu, phẫn nộ rít lên: “Cậu cố ý không cứu tớ, cậu mới là hung thủ hại chết tớ!”

Cổ họng Hạ Nhạc Thiên nghẹn lại: “Lão đại, xin lỗi cậu, lão đại, tớ không thể cứu cậu, cũng không thể cứu Trần Bách Nhạc.”

“Tớ mặc kệ cậu có lý do gì, giờ tớ chết rồi, cậu cũng phải chết!!!” Trương Kiều Minh bò càng lúc càng nhanh, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, “Lão tam, đi cùng tớ đi!”

Hạ Nhạc Thiên trầm mặc trong chớp mắt.

Dù cho có trăm ngàn lý do và nguyên nhân, cũng không thể che giấu kết quả là đám người Trương Kiều Minh đã tử vong.

Hạ Nhạc Thiên ghét bản thân mình nhỏ yếu, thống hận mình vô dụng không thể cứu bạn bè, căm thù con quỷ tạo ra tất cả những bi kịch này.

“Lão tam, tớ đau quá, cậu hại tớ thảm quá lão tam.” Trương Kiều Minh đã bò đến chân Hạ Nhạc Thiên, gắt gao bắt túm lấy quần cậu kêu thảm.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi ngồi xổm xuống,  nắm lấy cánh tay Trương Kiều Minh, “Lão đại, hại chết cậu không phải tớ, là con quỷ kia.”

Trương Kiều Minh giãy giụa, tiếp tục kêu rên:

“Lão đại, nếu cậu còn thanh tỉnh, thì nói cho tớ vì sao con quỷ đó lại muốn giết chúng ta.” Hạ Nhạc Thiên siết chặt Trương Kiều Minh.

Trương Kiều Minh: “……”

Tiếp tục kêu rên: “Không, chính là cậu hại chết tớ, mau chết cùng tớ đi.”

Hạ Nhạc Thiên che giấu một tia thất vọng trong lòng, Trương Kiều Minh dường như đã mất lý trí, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu này.

Hạ Nhạc Thiên buông Trương Kiều Minh ra, “Lão đại, tớ sẽ thay các cậu báo thù.”

Trương Kiều Minh tiếp tục bò về phía cậu, Hạ Nhạc Thiên nhìn cậu ta, sau đó không chút do dự xoay người bước đi.

Trương Kiều Minh vẫn còn kêu thảm thiết ở phía sau, trách Hạ Nhạc Thiên thấy chết mà không cứu.

Hạ Nhạc Thiên nghe tai này lọt tai kia, cậu tiếp tục đi không bao lâu, lại đụng phải Trần Bách Nhạc, sắc mặt cậu ta trắng bệch ngồi một chỗ, nhìn Hạ Nhạc Thiên nói: “Lão tam, có phải tớ chết rồi không?!!!”

Cậu ta cúi đầu nhìn tay mình, trắng bệch không có chút máu, càng thêm sợ hãi: “Lão tam, sao cậu không cứu tớ, cậu đã nói sẽ bảo vệ tớ mà.”

Vẻ mặt cậu ta bỗng trở nên dữ tợn, “Cậu gạt tớ! Cậu vốn dĩ không có bảo vệ tớ.”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Tớ đã cố gắng hết sức.”

“Tớ mặc kệ! Tớ đã chết thì cậu cũng phải chết mới đúng, lão tam, cậu mau lên lầu nhảy xuống đi, vậy thì tớ sẽ tha thứ cho cậu.” Trần Bách Nhạc chỉ vào tòa nhà đối diện, tươi cười quỷ dị.

Hạ Nhạc Thiên cảm thấy không đúng lắm, cuối cùng lại gật đầu nói: “Được, tớ có thể đi, nhưng cậu phải trả lời tớ một vấn đề.”

Trần Bách Nhạc: “Mau nhảy lầu đi lão tam, vậy tớ sẽ tha thứ cho cậu.”

Hạ Nhạc Thiên lại thử nói vấn đề khác, Trần Bách Nhạc vẫn chỉ nói đúng một câu này, đều mất đi năng lực tự hỏi giống như Trương Kiều Minh.

Hạ Nhạc Thiên nói: “Vậy cậu ngồi chỗ này đừng đi lung tung, tớ đi nhảy lầu đây.”

Trần Bách Nhạc lúc này mới yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên lui về phía sau vài bước, cuối cùng tiến về phía tòa nhà kia, cậu sẽ không thất sự nhảy lầu theo lời Trần Bách Nhạc, mà kí túc xá phía sau tòa nhà mới là mục tiêu của cậu, cậu nghi ngờ Tưởng Phương và Đường Quốc Phi rất có thể cũng……

Hạ Nhạc Thiên bước nhanh lên tầng trên, vừa lên lầu hai đã nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt từ phía sau truyền đến, Hạ Nhạc Thiên lần theo tiếng nước, cuối cùng ngừng trước cửa phòng WC cuối cùng.

Lúc trước, cậu đã tìm thấy Tưởng Phương trong phòng WC này.

Cả người bị nhét vào bồn cầu, tứ chi vặn vẹo không ra hình người.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đẩy cửa WC, nhưng trong bồn cầu không Tưởng Phương, nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói.

“Cậu tìm tớ sao?!!”

Hạ Nhạc Thiên xoay người, thấy được Tưởng Phương đã hoàn toàn không còn hình người, cả người bị vặn thành một cục, trên mặt vặn vẹo đau đớn, “Lão tam, tớ đau quá.”

Giống hệt lời Trương Kiều Minh.

“Nếu cậu có thể cứu tớ thì thật tốt, tớ sẽ không chết thảm như vậy.” Mắt Tưởng Phương chảy ra huyết lệ, “Tớ đau quá lão tam, tớ không muốn biến thành như vậy, tớ đau quá.”

Hạ Nhạc Thiên nhắm mắt, hầu kết lăn lộn, giọng nói khàn khàn nói ra ý định của mình: “Tớ sẽ giúp cậu báo thù, nhưng tớ phải biết con quỷ kia vì sao muốn giết chúng ta.”

Tưởng Phương chậm rãi vụng về trượt đến chân Hạ Nhạc Thiên, cằm tựa lên giày cậu, ngẩng đầu lên, “Lão tam, cậu cũng chết được không, vậy tớ sẽ không còn đau đớn thế này nữa.”

Hơi lạnh thấu xương thẩm thấu qua từng lỗ chân lông, Hạ Nhạc Thiên lại hỏi Tưởng Phương một lần nữa, “Cậu thật không muốn báo thù cho mình sao?”

Tưởng Phương giật giật khoé mắt, “Lão tam, chết cùng tớ được không.”

Hạ Nhạc Thiên lại thất vọng.

Tưởng Phương vẫn không khác gì đám Trương Kiều Minh, thậm chí có thể bọn họ đều bị lệ quỷ ảnh hưởng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, chính là lôi kéo mình cùng chết.

Kế tiếp là Đường Quốc Phi.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng rời khỏi phòng vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, nhanh chóng đến mức Tưởng Phương cũng không kịp phản ứng.

Nó vội vàng trườn tới cửa thì lại không thể mở ra cánh cửa trước mặt, bởi vì nó không thể vươn tay lên cao được.

Nó bắt đầu lấy đầu đập vào cửa, vặn vẹo ai oán: “Lão tam, chết cùng tớ đi, chết cùng tớ đi!”

Hạ Nhạc Thiên đứng trước cửa, nghe bên trong vang lên từng tiếng rầm rầm rầm, lặng im hồi lâu mới nói: “Tưởng Phương, tớ sẽ báo thù cho cậu.”

Hạ Nhạc Thiên xoay người rời đi.

Hành lang im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng đập đầu vào cửa của Tưởng Phương, quanh quẩn không tan.

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đẩy cửa ký túc xá, bóng tối bao phủ căn phòng, chỉ có thể mơ hồ nhìn được hình dáng của đồ vật.

Bên trong im lặng.

Hạ Nhạc Thiên đang muốn bước vào bỗng nhiên rụt chân lại, trong nháy mắt, cậu chần chừ, so với bọn Trương Kiều Minh, Hạ Nhạc Thiên càng sợ nhìn đến tử trạng của Đường Quốc Phi.

Sợ hãi Đường Quốc Phi sẽ chỉ trích hắn.

Nhưng mà, không biết khi nào con quỷ kia sẽ xuất hiện, Hạ Nhạc Thiên phải mau chóng tìm ra nhược điểm của nó.

Nói đúng hơn là, biết rõ nguyên nhân lệ quỷ giết người.

Chỉ có như vậy mới tìm được đồ vật mà cậu đã làm mất như Bạch Khê đã nói.

Hạ Nhạc Thiên hít một hơi, tiếp tục đi vào trong.

Phòng trong không bật đèn.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn có thể nhìn thấy trên giường trên có một người đang nằm, mặt hướng vách tường, lớp chăn dày bọc kín thân thể, chỉ lộ ra cái ót.

Bầu không khí yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

“Lão tam, tớ đau quá……” Người đưa lưng về phía cậu bỗng nhiên phát ra âm thanh.

Hạ Nhạc Thiên run lên, một cơn lạnh lẽo ập vào lòng, cơ thể cứng đờ sau khi Đường Quốc Phi thốt lên lời này.

“Lão tam……” Bóng người kia chậm rãi xoay người chuyển qua tới, gương mặt trắng bệch, cổ xanh tím có thể thấy được hai dấu tay, “Tớ không thở được, thật là khó chịu.”

Hạ Nhạc Thiên đứng ngây ra, đau lòng nhắm mắt.

Không biết vì sao, nhìn thấy Đường Quốc Phi như vậy, còn khiến cậu bi thương gấp mấy lần so với việc thấy tử trạng thê thảm nhất là Tưởng Phương.

Từ ngày đó tỉnh lại đến giờ, xảy ra một loạt sự kiện quỷ dị.

Cậu vẫn có một như mình đang ở trong mộng, không chân thật chút nào.

Cho tới bây giờ, nhìn đến dấu vết tử vong trên người Đường Quốc Phi, cậu mới kinh ngạc phát hiện thì ra mình cũng không mạnh mẽ như tưởng tượng, tất cả bình tĩnh đều tan rã theo tiếng than đau đớn của Đường Quốc Phi.

Đường Quốc Phi từ từ bò xuống giường, giống như rắn độc bò trườn lên người cậu, “Lão tam, cậu chết với tớ được không, cậu quên rồi sao, là cậu đã hại chết tớ.”

Hạ Nhạc Thiên há miệng thở dốc, gian nan nói: “Cậu…… Vì sao nói tớ hại chết cậu.”

Đường Quốc Phi âm trầm cười, sau đó chậm rãi chỉ vào dấu vết trên cổ, nhìn Hạ Nhạc Thiên, “Cậu thật sự quên mất sao, ngày đó véo người siết cổ tớ, chính là cậu ——!”

Hạ Nhạc Thiên như bị sét đánh, lui về sau vài bước cuối cùng ngã ngồi trên ghế, “Không, không có khả năng.”

Trong trí nhớ của cậu hoàn toàn không có cảnh tượng bóp chết Đường Quốc Phi.

“Đó là bởi vì, cậu đã quên việc mình giết Đường Quốc Phi.” Một thanh âm từ cửa truyền đến.

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên ngẩng đầu, thấy được Địch Vũ, thù hận vốn đang đè nén trong lòng phun trào như núi lửa, cuối cùng lại bị câu nói tiếp theo của Địch Vũ đánh nát.

“Hạ Nhạc Thiên, là cậu hại chết mọi người, không phải ta.” Ánh mắt Địch Vũ lạnh băng, mang theo chút thương hại: “Cậu vứt bỏ ký ức của mình.”

Hạ Nhạc Thiên mờ mịt, nhớ tới thứ đồ mà Bạch Khê nói trước khi chết, chẳng lẽ chỉ chính là “ký ức bị mất” sao.

Đường Quốc Phi cũng không thèm nhìn Địch Vũ, chỉ là ghé sát tai Hạ Nhạc Thiên, thì thào: “Ngày đó bọn người Trương Kiều Minh đã thấy, chính là cậu, cậu siết cổ tớ cả đêm, thật sự rất đau, lão tam.”

Đường Quốc Phi chảy ra huyết lệ, “Lão tam, vì sao lại giết tớ, cậu đã nói chúng ta là anh em chí cốt, kết quả cậu lại lừa gạt tớ.”

Hạ Nhạc Thiên hoảng hốt ôm đầu, “Không phải tớ, không phải tớ.”

Đường Quốc Phi túm lấy tay Hạ Nhạc Thiên, ác ý nói: “Nhảy từ cửa sổ xuống đi, tớ sẽ tha thứ cho cậu.”

Tha thứ?

Hạ Nhạc Thiên sững lại trong chớp mắt, “Thật sự?”

Đường Quốc Phi chậm rãi mỉm cười, giống như bộ dáng lúc còn sống, “Nhảy xuống đi, chúng ta có thể trở về như cũ.”

Địch Vũ lẳng lặng nhìn một màn này, khoé môi cong lên một nụ cười đắc ý.

Hạ Nhạc Thiên bị Đường Quốc Phi nắm tay dẫn đến cửa sổ, “Cậu xem, chỉ cần nhảy xuống, chúng tớ đều có thể tha thứ cho cậu.”

Gió thổi qua gương mặt Hạ Nhạc Thiên, cậu chần chừ vuốt bệ cửa sổ, trong ánh mắt chờ mong của Đường Quốc Phi cùng Địch Vũ, mở lưới cửa sổ ra.

Ngoài cửa hành lang bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Lại một trận gió thổi qua, Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh đóng cửa lưới lại, thuận tiện đóng luôn cửa sổ.

Đường Quốc Phi, Địch Vũ: “……”

Đường Quốc Phi dần dần vặn vẹo vì xúc động, chất vấn: “Lão tam, sao cậu không nhảy xuống??”

Địch Vũ nghe tiếng bước chân dần dần tới gần, cũng nói với Hạ Nhạc Thiên “Mau nhảy xuống đi.”

Trong giọng nói ẩn giấu chút nôn nóng không dễ phát hiện.

Hạ Nhạc Thiên nói: “Vốn định nhảy, nhưng bị gió lạnh thổi đến bình tĩnh lại, tớ đã hứa với bọn lão đại, nhất định phải giết con quỷ kia.”

Đường Quốc Phi lại kéo tay Hạ Nhạc Thiên, “Không được, cậu phải nhảy xuống, nếu không tớ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho cậu.”

Nó nói, đôi mắt lại chảy huyết lệ, “Tớ đau quá, lão tam.”

Hạ Nhạc Thiên nói: “Tớ biết, cho nên tớ càng phải giết con quỷ kia, tớ không tin tớ thật sự đã giết cậu, nhất định là con quỷ kia giở trò, tớ không thể chết như thế này được.”

Đường Quốc Phi: “……”

Hạ Nhạc Thiên lại quay đầu nhìn Địch Vũ, “Anh cũng muốn tôi nhảy xuống nhỉ?”

Địch Vũ nói: “Quỷ đều là chấp niệm hoặc thù hận sinh ra, vì vậy nên âm hồn không tan, nếu cậu chết, linh hồn bọn họ mới có thể an giấc ngàn thu, Hạ Nhạc Thiên, cậu thật sự ích kỷ mặc kệ bạn bè của cậu sao?”

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi lắc đầu, thuận tay cầm lấy một cái ghế gỗ, “Lệ quỷ tới rồi.”

Địch Vũ cũng nghe được tiếng bước chân, nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng không cam lòng lui về phía sau, biến mất cuối hành lang.

Trên người con quỷ kia tràn ngập sương mù, đã là cấp bậc Quỷ giới, lúc này hắn không phải là đối thủ của nó.

Quan trọng nhất là, hắn không cần đối phó với con quỷ kia.

Nghĩ đến đây, Địch Vũ nhịn không được cười sung sướng, nhanh chóng nhảy từ lầu hai xuống chạy thoát.

Đường Quốc Phi muốn rời đi, lại bị Hạ Nhạc Thiên kéo tay lại, “Quỷ tới rồi, chúng ta cùng nhau đối phó nó, sau đó cậu muốn tớ chết, tớ sẽ chết.”

Đường Quốc Phi vội vàng giãy tay, sắc mặt hoảng sợ nhìn bóng đen đằng xa, cả người run lên, “Buông ra, buông ra!!”

Hạ Nhạc Thiên vẫn không chịu buông ra, nhìn chằm chằm lệ quỷ, tay phải cầm chân ghế gỗ.

Cả người lệ quỷ đều bị sương đen quấn quanh, thấy không rõ mặt, chỉ có một đôi mắt lộ ra, lạnh băng dị thường.

Nó từng chút tới gần, ánh đèn phía sau lưng nó vỡ vụn, hành lang bị bóng tối nuốt chửng, khí thế khủng bố đè ép không thể thở nổi, Đường Quốc Phi căm tức nhìn Hạ Nhạc Thiên, “Mau buông tay!!!”

Hạ Nhạc Thiên nhấp miệng, cuối cùng vẫn buông tay Đường Quốc Phi, nói: “Cậu chạy đi.”

Đường Quốc Phi hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên, trong mắt không có chút tình cảm bạn bè nào, nhanh chóng chạy về phía cuối hành lang.

Hạ Nhạc Thiên một người một ghế, lẳng lặng chờ đợi lệ quỷ đến.

Hơi thở âm lãnh bao phủ cả hành lang, từng lần hít vào thở ra đều khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy phổi như bị kim châm.

Quỷ chạm rãi tới gần Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng vung ghế hung hăng đập nó, bóng quỷ khẽ rung lên, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, sau đó lại yên lặng lui về phía sau một bước.

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người.

Lệ quỷ vòng qua Hạ Nhạc Thiên tiếp tục chạy về phía trước, Hạ Nhạc Thiên vội vàng đuổi theo, muốn dùng ghế tấn công lệ quỷ.

Nó bỗng quay đầu nhìn Hạ Nhạc Thiên, một tiếng thở dài mơ hồ truyền đến.

Hạ Nhạc Thiên hoảng hốt nhìn nó.

Tiếng thở dài cực kỳ quen thuộc.

Quỷ vẫn đi về phía trước, như là truy tìm mục tiêu đã định sẵn.

Hạ Nhạc Thiên không rõ vì sao nó không giết mình, cậu thấy không thể dùng ghế ngăn cản lệ quỷ thì ném ghế qua một bên, chạy theo sau nó.

Đi không được bao lâu.

Lệ quỷ đã tìm được Đường Quốc Phi đang trốn trong góc, nó lạnh lùng bóp chặt cổ Đường Quốc Phi.

Đường Quốc Phi rõ ràng đã chết lại trợn to mắt, liều mạng giãy giụa hai chân, thấy Hạ Nhạc Thiên cách đó không xa thì gian nan nói từng chữ: “Lão tam, giết, gi·ết nó.”

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên chấn động cả người, đôi chân vốn đang muốn xông lên lập tức dừng lại, không thể tin được nhìn bóng dáng bị sương đen bọc lấy.

Cuối cùng cậu cũng biết vì sao tiếng thở dài kia lại quen thuộc như vậy....

Đó rõ ràng là —— giọng của Đường Quốc Phi!!

Nhưng là, Đường Quốc Phi rõ ràng đang ở đó, lệ quỷ bị sương đen bao vây sao có thể là Đường Quốc Phi?

“Lão tam, cứu tớ, mau cứu tớ, đau quá……” Đường Quốc Phi vùng vẫy hai tay, hướng về Hạ Nhạc Thiên xin giúp đỡ.

Quỷ cũng không nhìn Hạ Nhạc Thiên, cố chấp muốn giết chết Đường Quốc Phi, đáy mắt càng lạnh lẽo.

Hạ Nhạc Thiên không có thời gian suy nghĩ thêm, vội vàng chạy tới nói với con quỷ kia: “Có thể chờ một chút không?!”

Quỷ chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, ánh mắt vẫn lạnh băng không chút độ ấm thuộc về con người.

Hạ Nhạc Thiên hơi nổi da gà, nhưng cậu cậu vẫn hỏi: “Ngươi... vì sao ngươi không giết ta?”

Quỷ không nói chuyện, dường như nó vẫn không thay đổi ý định bóp chết Đường Quốc Phi.

Hạ Nhạc Thiên tiến lên túm lấy tay quỷ, hỏi thử: “Có phải ngươi không thể nói chuyện được không?”

Quỷ gật đầu.

Rõ ràng Đường Quốc Phi đang đứng bên cạnh cậu, bị lệ quỷ bóp cổ sắp chết lần nữa, Hạ Nhạc Thiên lại nhìn chằm chằm lệ quỷ, hỏi ra câu hỏi vẫn luôn xoay quanh trong đầu.

“Ngươi —— là Đường Quốc Phi sao?”

Quỷ vẫn không nhúc nhích, sương đen xung quanh lại cuồn cuộn run rẩy, cuối cùng lại im lìm bất động.

Hạ Nhạc Thiên đã có được đáp án.

Thảo nào……

Nó liên tục giết những người trong ký túc xá người, lại không hề làm tổn thương mình.

Thảo nào……

Giọng điệu của nó lại quen thuộc như vậy.

Thảo nào……

Đường Quốc Phi và đám người Trương Kiều Minh vẫn luôn không muốn ở một mình, thà bám dính lấy mình.

Bởi vì lệ quỷ mới là Đường Quốc Phi chân chính.

Đường Quốc Phi trong ký ức của cậu, là anh em không bao giờ bỏ rơi cậu.

Nói cách khác……

Đường Quốc Phi bị bóp chết, còn có Trương Kiều Minh, Tưởng Phương và Trần Bách Nhạc, rất có thể đều là giả.

Vậy đám người Tưởng Phương thật sự đang ở đâu?

Hạ Nhạc Thiên ôm đầu, vẻ mặt co rúm đau đớn, lệ quỷ thấy vậy thì quăng Đường Quốc Phi qua một bên, vội vàng đỡ Hạ Nhạc Thiên sắp mất thăng bằng té ngã.

Sương đen kích động cuộn trào, chứng tỏ cảm xúc của lệ quỷ rất kích động.

“Thì ra là vậy……”

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi buông tay, cậu nhớ lại rồi.

Bạch Khê nói muốn tìm thứ đồ kia, thật là cũng có liên quan đến “Ký ức bị lãng quên” có quan hệ, phần ký ức mất đi này có liên quan đến nhiệm vụ trò chơi.

Cậu đã nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Nhiệm vụ của thế giới lần này có liên quan đến Mộng Quỷ.

Tất cả người chơi đều bị trò chơi tạm thời xóa ký ức, sau đó thả họ vào thế giới nội tâm mà họ sợ nhất do Mộng Quỷ dệt nên.

Người chơi cần phải tìm về ký ức của mình, trò chơi sẽ hoàn thành.

Nhưng mà....

Hạ Nhạc Thiên nhìn chằm chằm Đường Quốc Phi, đôi môi run rẩy mãi mới thốt nên lời: “Cậu vẫn còn ký ức lúc còn sống sao?”

Mộng Quỷ chỉ biết chóc, không có khả năng sẽ bảo vệ Hạ Nhạc Thiên.

Lệ quỷ nhẹ nhàng gật đầu, sau khi Hạ Nhạc Thiên khôi phục ký ức, nó rốt cuộc không bị quy tắc hạn chế nữa, dùng âm lãnh khàn khàn gằn từng chữ: “Lão tam, đã lâu không gặp.”

Hạ Nhạc Thiên nhịn xuống ra nước mắt chực trào, nhanh chóng cho lệ quỷ một cái ôm.

Đôi mắt quỷ vẫn lạnh băng như cũ, nhưng bàn tay lại cẩn thận vỗ lưng Hạ Nhạc Thiên, giống như lúc hai người vẫn còn trong thế giới hiện thực, trêu ghẹo: “Cậu tốt xấu gì cũng là Top 1 Bảng xếp hạng, sao còn khóc nhè như đứa trẻ hơn 50 kí vậy.”

Không khí cảm động lúc trùng phùng, nháy mắt biến mất.

Hạ Nhạc Thiên buông lệ quỷ ra, “Cậu đã thành quỷ vẫn thiếu đòn như xưa.”

Lệ quỷ gật đầu, cực kỳ kiêu ngạo: “Tớ cũng không phải quỷ bình thường, nhìn khí thế này đi, tớ còn nhớ rõ tối hôm đó, tớ chỉ nhìn cậu một cái đã doạ cậu tiểu ra quần.”

Hạ Nhạc Thiên: “……”

Dọa tiểu ra quần dĩ nhiên là nghệ thuật phóng đại.

Nhưng tối đó, cậu quả thật bị ánh mắt của Đường Quốc Phi doạ cho không thể nhúc nhích.

Anh em chí cốt gặp nhau hẳn là nước mắt lưng tròng, nhưng Đường Quốc Phi càng để ý một chuyện khác, “Nếu cậu khôi phục ký ức, vậy cùng tớ tiêu diệt cái tên giả dạng tớ đi, nó còn dám lừa cậu nhảy lầu, quả thực chết một vạn lần cũng không đủ.”

Hạ Nhạc Thiên bừng tỉnh.

Thảo nào Đường Quốc Phi lại giet Đường Quốc Phi giả trước, sau đó mới tới Tưởng Phương.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại giữ chặt Đường Quốc Phi, “Cậu có nhớ tới Sứ giả Gothic hay không.”

Đường Quốc Phi nói: “Đương nhiên nhớ rõ là ai giết tớ, yên tâm, giờ tớ lợi hại như vậy, tuyệt đối có thể miểu sát(*) hắn.”

Lại nói tiếp: “Nhưng trước hết phải giết tên Đường Quốc Phi giả này đã, nó muốn giết cậu! Tớ phải giết chết nó trước!”

Hạ Nhạc Thiên ấm lòng, nhưng cậu biết Địch Vũ rất nguy hiểm, nghĩ đến câu nói trước khi chết của Bạch Khê, Hạ Nhạc Thiên không thể không nghĩ đến tình huống xấu nhất.

Địch Vũ cũng giống cậu, đều bị Bug bám vào người.

Nói cách khác, vốn dĩ Địch Vũ đã rất mạnh, hiện giờ có lẽ đã càng mạnh hơn rồi.

Vì đề phòng biến cố xảy ra, Hạ Nhạc Thiên phân tích tình hình nghiêm trọng cho Đường Quốc Phi, Đường Quốc Phi nghe vậy thì thúc giục: “Vậy còn chờ cái gì?! Giết hắn!”

****

Tác giả có lời muốn nói: Nội tâm Sứ giả Gothic: Hiện giờ mình có thể trốn vào chỗ nào đó, chờ cái lệ quỷ giết chết Hạ Nhạc Thiên, thật sung sướng, lệ quỷ đúng là thần trợ công.

Kết quả giây tiếp theo.

Hạ Nhạc Thiên và lệ quỷ bắt tay nhau muốn chết hắn.

*

- Sứ giả Gothic: ??? Cậu là main truyện kinh dị thuộc chính phái lại cùng quỷ bắt tay nhau, phần diễn suất này không phải nên thuộc vào vai ác tôi đây sao?

Sau khi chết biến thành lệ quỷ - Đường Quốc Phi: Lúc còn sống anh dám đâm tôi một đao làm tôi go die, giờ sau khi chết tôi thọc anh một dao, làm anh lật thuyền trong mương!

********

Editor: Thêm một chương, chúc mừng Ngày đất nước hoàn toàn thống nhất 💐

(*) Miểu sát: thuật ngữ trong võ thuật, hạ nockout đối thủ trong 1 giây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play