Hạ Nhạc Thiên cảm thấy mình như con thuyền cô độc không ai giúp đỡ, giữa biển khơi cuồn cuộn từng cơn sóng dữ cố gắng sống sót.
Trên thuyền có lẽ còn có đồng bạn, nhưng cũng có thể là quái vật khoác da người.
Xe cảnh sát đã rời đi.
Ba người Đường Quốc Phi lôi kéo Hạ Nhạc Thiên trở về, đêm mùa thu rất lạnh, Hạ Nhạc Thiên cũng cảm thấy rùng mình, chóp mũi hơi đỏ lên.
Bốn người quay về ký túc xá, Hạ Nhạc Thiên nói: “Tớ tìm tờ giấy, dán trước cửa WC, tránh cho người khác đi vào nhầm chỗ đó.”
Rồi đợi qua hôm sau tính tiếp.
Đám người Đường Quốc Phi vẫn không muốn quay lại ký túc xá, muốn đi cùng Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Lại quay về WC nơi xảy ra án mạng, nhìn thi thể trong bồn cầu, Hạ Nhạc Thiên không hình dung được hung thủ đã nhét Tưởng Phương vào bồn cầu bằng cách nào.
Chuyện này người bình thường sao có thể làm được?
Chẳng lẽ trong trường thật sự có quỷ sao? Nhưng vì sao nó lại giết Tưởng Phương?
Không đúng.
Phải nói là, nó theo dõi toàn bộ người trong trong ký túc xá.
Nghĩ đến đoạn đối thoại của đám người Trương Kiều Minh lúc ban ngày, cùng trạng thái quỷ dị của Đường Quốc Phi...
Có lẽ ba người họ đã biết gì đó.
Nhưng lạ một điều, Trương Kiều Minh, Tưởng Phương và Trần Bách Nhạc lại hình thành một nhóm nhỏ, dường như không muốn để Đường Quốc Phi biết bí mật của họ.
Ngay cả Đường Quốc Phi cũng vậy.
Hạ Nhạc Thiên trở thành thế lực trung lập mà cả hai bên tranh nhau mượn sức.
Hạ Nhạc Thiên đau đầu, dẫn ba người bạn về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng trong đầu cậu đều là hình ảnh lúc chết của Tưởng Phương, làm cậu trằn trọc mãi cũng không ngủ được.
Vì Tưởng Phương chết không rõ nguyên nhân nên đám người Đường Quốc Phi không dám tắt đèn, bọn họ nhắm mắt ngủ, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Hạ Nhạc Thiên nhìn bọn họ, không biết qua bao lâu cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi tỉnh lại, đã là 6 giờ sáng.
Những người khác đã dậy từ sớm, tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, sau đó đồng loạt nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh ngồi dậy, tình huống này thấy lần đầu có lẽ còn giật mình, nhưng giờ cậu đã miễn dịch rồi.
Hạ Nhạc Thiên hỏi: “Các cậu dậy sớm vậy?”
Đường Quốc Phi nói mình ngủ không được, bạn cùng phòng bị giết làm bọn họ cảm thấy rất sợ hãi.
Tâm trạng của Hạ Nhạc Thiên cũng nặng nề hẳn, cậu xuống giường rửa mặt, sau đó chạy đến WC kia, phát hiện thi thể Tưởng Phương đã biến mất, cậu vội vàng gõ cửa phòng ngủ cách WC gần nhất để hỏi thăm.
Bạn học mới sáng sớm đã ngồi vào bàn ôn tập nghe vậy thì ngẩng đầu, đáp: “Buổi sáng có người phát hiện WC dán tờ giấy thông báo đừng đi vào, nhưng vẫn có người đi vào, phát hiện có xác chết chặn bồn cầu.”
Nói tới đây, bạn học lại tức giận: “Thật là bất lịch sự, không có đạo đức, giết người thì giết người, còn nhét thi thể vào bồn cầu, làm dì lao công dọn rất lâu, thông hút nhiều lần mới dọn sạch thi thể.”
Hạ Nhạc Thiên tuy đã biết những người này bị ảnh hưởng tư duy, nhưng nghe những lời này vẫn không thích ứng nổi.
Trong mắt bọn họ, dì lao công vất vả dọn dẹp còn quan trọng hơn một người bị giết chết, còn bị giết một cách dã man như vậy.
Trường học trở nên vô cùng đáng sợ.
Hạ Nhạc Thiên siết chặt tay, xuống lầu tìm được dì lao công, hỏi thi thể bị ném ở đâu.
Dì lao công nói: “Tôi mới vừa ném vào nhà rác, cậu bỏ nhầm thứ gì sao? Giờ chạy nhanh tới có lẽ còn kịp.”
Hạ Nhạc Thiên lập tức chạy qua, vừa lúc thấy xe chở rác đang vận chuyển rác thải, cậu vội vàng ngăn lại, nói trong rác có xác chết.
Những người này không vào trong trường, cũng không nói chuyện với dì lao công.
Hạ Nhạc Thiên muốn biết dưới tình huống như vậy, những người này có bị ảnh hưởng đến suy nghĩ hay không.
Nếu vẫn bị ảnh hưởng....
Sắc mặt Hạ Nhạc Thiên trở nên khó coi.
Có nghĩa là chuyện Tưởng Phương chết sẽ như lá cây rụng xuống đầm lầy, vĩnh viễn không một gợn sóng.
Người nọ nghe Hạ Nhạc Thiên nói vậy thì cười, nói: “Việc này chúng tôi biết rồi, nhà trường đã báo với chúng tôi, thứ này chúng tôi có thể xử lý sạch sẽ, yên tâm đi.”
Hạ Nhạc Thiên cau mày: “Chẳng lẽ mọi người không định báo cảnh sát sao, cậu ấy bị người giết chết, cha mẹ cậu ấy biết chuyện này thì đau lòng cỡ nào chứ.”
“Báo cảnh sát? Vì chút chuyện này mà báo cảnh sát không tốt lắm đâu, hơn nữa cha mẹ cậu ấy biết thì sao phải đau lòng?” Đối phương khó hiểu hỏi.
Những học sinh vây xem và ông chủ quầy bán hàng ven đường đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Hạ Nhạc Thiên vẫn không từ bỏ: “ Vậy nếu người bên ngoài chết thì sao, các người cũng không báo cảnh sát, cảm thấy đó là không phải vấn đề lớn sao?”
Ai ngờ học sinh và ông chủ bán hàng lại thay đổi thái độ ngay lập tức: “Sao có thể làm vậy được, có án mạng nhất định phải báo cảnh sát chứ.”
Hai thái độ hoàn toàn khác biệt, làm Hạ Nhạc Thiên càng ý thức được cái thứ trong trường rất đáng sợ.
Nó không hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mọi người, nhưng có thể nghênh ngang giết người, lại không lo lắng sẽ bị phát hiện.
Cậu không thể xin giúp đỡ từ bên ngoài lẫn bên trong trường.
Hạ Nhạc Thiên không hề muốn giao tiếp với những người này nữa, chỉ nói muốn mang thi thể đi, đối phương không hiểu nhưng cũng không ngăn lại.
Hạ Nhạc Thiên tìm một nơi tạm thời để cất thi thể, sau đó quay lại ký túc xá tìm điện thoại của Tưởng Phương, liên lạc với cha mẹ cậu ấy.
Đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm vì Tưởng Phương.
Cha mẹ Tưởng Phương sau khi nghe được tin con trai mình đã mất cũng không hề khóc lóc, chỉ bình tĩnh là đồng ý với Hạ Nhạc Thiên sẽ đến trường mang thi thể Tưởng Phương đi hoả táng.
Xử lý xong những việc này, đã hơn 10h sáng.
Cả thể xác và tinh thần Hạ Nhạc Thiên đều mỏi mệt, tùy tiện tìm một quán ăn ngồi xuống, gọi một tô mì thịt bò lớn, uống sạch cả canh cũng chỉ no được ba phần.
Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ lại kêu thêm một tô, đang vùi đầu ăn thì bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình.
Cậu ngẩng đầu, phát hiện đối diện ngồi một nam một nữ.
Người đàn ông nhìn rất đẹp, thậm chí có hơi âm nhu đến tà ác, mà cô gái bên cạnh trắng như tuyết từ đầu tới chân, làn da mỏng đến nỗi có thể thấy được mạch máu.
Ngay cả tóc và lông mi cũng là màu trắng, mềm mại rũ xuống.
Trong đầu Hạ Nhạc Thiên nháy mắt hiện ra ba chữ “Chứng bạch tạng”.
Người chung quanh liên tục nhìn về phía cô gái, đều rất tò mò, nhưng đa số đều lén nhìn, sợ cô gái kia chú ý.
Hạ Nhạc Thiên khẽ nhíu mày.
Không biết vì sao, cậu có cảm giác cô gái này khá quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên có thể khẳng định, mình chưa bao giờ gặp cô gái này.
Đôi nam nữ cũng thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói chuyện riêng, Hạ Nhạc Thiên tiếp tục ăn mì, sau đó trả tiền rời đi.
Trên đường đi về phía trường học, Hạ Nhạc Thiên phát hiện có người theo dõi mình, cậu làm như không biết tiếp tục đi về phía trước, sau đó nhanh chóng biến mất sau ngã rẽ.
Không vài giây, có tiếng bước chân đến gần, Hạ Nhạc Thiên thấy rõ người theo dõi chính mình là hai người lúc nãy trong quán ăn.
Người đàn ông nhìn quanh bốn phía, cuối cùng lớn giọng nói: “Chúng tôi không có ác ý, chỉ là có việc muốn thương lượng với cậu, về chuyện thần quái đang xảy ra trong trường học.”
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người.
Chuyện thần quái trong trường?
Không lẽ hai người này biết gì đó?
Hạ Nhạc Thiên suy nghĩ, cuối cùng quyết định ra ngoài nói chuyện rõ ràng với họ.
Người đàn ông thấy Hạ Nhạc Thiên bước ra thì gật đầu chào hỏi, sau đó nói: “Xin lỗi vì khiến cậu khẩn trương, vừa nãy trong quán ăn, lắm tai nhiều mắt, không tiện nói chuyện này.”
Hạ Nhạc Thiên nói: “Không có gì, đi theo tôi, tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đi.”
——
Hạ Nhạc Thiên mở lời trước, hỏi: “Hai người là ai? Sự kiện thần quái trong trường mà hai người nói là gì?”
Người đàn ông đáp: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Địch Vũ, đến từ Hiệp hội Xử lý Sự kiện thần quái, tổ chức này chuyên xử lý những chuyện ma quỷ, người bên cạnh tôi cũng là một thành viên của hiệp hội, tên Bạch Khê.”
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, “Tôi là Hạ Nhạc Thiên.”
Người đàn ông nở nụ cười, nói: “Tên hay, giờ chúng ta nói chính sự đi.”
“Mấy giờ trước, chúng tôi nghe được cậu và người thu gom rác nói chuyện, thái độ của mọi người đối với thi thể rất kỳ quái, điều này làm chúng tôi nhận ra đây là một sự kiện thần quái.” Hắn giải thích vì sao lại biết trường học Hạ Nhạc Thiên xảy ra sự kiện thần quái.
Hạ Nhạc Thiên hơi thả lỏng nghi ngờ, sau đó lại hỏi: “Tại sao xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ trên đời thật sự có quỷ sao?”
Cô gái tên Bạch Khê vẫn không nói một lời, con ngươi xám xịt mang theo chút cảm giác kỳ lạ.
Giống như một thân xác đã mất đi linh hồn, tràn ngập hơi thở tử vong.
Người đàn ông thì lại rất cởi mở, trả lời: “Đúng vậy, nhưng quỷ này và quỷ trong tưởng tượng của mọi người không giống nhau, quỷ không sợ hãi ban ngày, người chết vào ban đêm chỉ là vì trùng hợp với quy tắc giết người của quỷ.”
Quy tắc?
Hạ Nhạc Thiên nghe cái hiểu cái không.
“Những chuyện này tạm thời cậu không cần hiểu, trước tiên kể cho chúng tôi nghe những chuyện kỳ lạ xảy ra mấy ngày nay đi, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.”
Hạ Nhạc Thiên đè xuống tò mò và nghi ngờ trong lòng, nói tỉ mỉ về chuyện Đường Quốc Phi và đám người Trương Kiều Minh, nhưng giấu chuyện sức mạnh khác thường và điện thoại dị biến của mình.
Cậu không ngốc đến nỗi cái gì cũng đem ra kể với người lạ.
Sau đó Hạ Nhạc Thiên lại nhắc tới buổi tối trước khi Tưởng Phương bị giết, bao gồm bàn tay cửa vươn ra từ kẹt cửa, “Cái tay đó là quỷ sao?”
“Rất có khả năng là vậy, dựa vào những chuyện mà cậu kể thì có lẽ bạn cùng phòng của cậu bạn biết chút gì đó, quan trọng nhất là, con quỷ kia đã theo dõi các cậu!” Nam nhân vuốt cằm, đưa ra kết quả chắc chắn.
Hạ Nhạc Thiên há miệng mấp máy vài cái, sau đó ngậm lại, cuối cùng lẩm bẩm: “Nhưng chúng tôi chỉ là những sinh viên bình thường, sao quỷ lại theo dõi chúng tôi.”
“Quỷ giết người đa số là có lý do, đợi buổi chiều tôi và Bạch Khê sẽ nghĩ cách đi vào trường học, giúp cậu giải quyết con quỷ này.”
Hạ Nhạc Thiên vội vàng gật đầu, “Cảm ơn. Nếu không có hai người, tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”
“Không có gì…… Đây là trách nhiệm của chúng tôi, cậu yên tâm, tôi và Bạch Khê nhất định sẽ bảo vệ cậu.” Người đàn ông chậm rãi mỉm cười.
*****
Editor: Hôm nay là ngày Cá tháng tư 🙆🙆🙆, đi học trêu bạn chứ đừng trêu giáo viên nha.
Tính ra là định đăng ngày 1/4 luôn mà Wattpad bị lỗi sao không vào được.