Phùng Thành Thư liếc hắn: "Anh muốn hỏi cái gì?"

Từ Thiên Ninh tìm cái ghế ngồi xuống, hỏi: "Anh thật sự cảm thấy giết người chơi kế tiếp là có thể phá vỡ vòng tuần hoàn này sao?"

Phùng Thành Thư khẽ sửng sốt, sau đó nghiêm túc đánh giá Từ Thiên Ninh, giọng điệu rất phức tạp: "Xem ra anh cũng không ngốc như vẻ bề ngoài......"

Nhưng nghĩ lại cũng phải, sau khi nổ ra sự kiện tổ chức Địa Ngục, người chơi có gan một mình tiến vào Thi Đấu Xếp Hạng, sao có thể là một kẻ ngu ngốc được.

Chỉ là Từ Thiên Ninh che giấu rất hoàn mỹ, ngay cả hắn cũng coi thường người chơi này.

Từ Thiên Ninh thành thật lắc đầu, nói: "Kỳ thật tôi vẫn ngu ngốc, ít nhất tôi ở trong phòng suy nghĩ rất lâu mới nghĩ thông suốt chuyện này."

Nói tới đây, Từ Thiên Ninh lộ ra vẻ mặt hoang mang, chần chừ nói: "Nhưng có điều tôi vẫn không nghĩ ra được, anh thật sự cảm thấy giết tôi là có thể phá giải cơ hội giết người trên người anh sao?"

"Rốt cuộc anh có ý gì?!" Phùng Thành Thư nói.

Từ Thiên Ninh hoảng sợ, nói: "Anh coi anh đi, tôi chỉ tùy tiện nói mấy câu anh đã nóng nảy, lúc anh muốn giết tôi tôi còn chưa nổi điên với anh mà."

Phùng Thành Thư càng thêm cảnh giác.

Từ Thiên Ninh vội vàng giơ lên tay tỏ vẻ mình thật sự không có ác ý, "Tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ muốn biết nguyên nhân, không hơn không kém."

Phùng Thành Thư nhìn Phùng Thành Thư thật sâu, cũng không biết là tin hay không tin, khàn khàn giọng nói: "Lúc ấy tôi không có lựa chọn nào khác, cách duy nhất có thể phá giải cơ hội giết người, chính là giết anh, đánh vỡ vòng tuần hoàn này."

Từ Thiên Ninh cắn cắn móng tay cái, tự hỏi một hồi lâu mới gật đầu: "Thôi được, tôi hiểu rồi."

"Cảm ơn anh đã thẳng thắn nói cho tôi biết, tôi đi trước đây."

Phùng Thành Thư trơ mắt nhìn Từ Thiên Ninh đứng lên định rời khỏi, hắn bỗng nhiên lên tiếng gọi đối phương, trong giọng nói lộ ra vẻ kinh ngạc: "Anh thật sự tin tưởng lời tôi nói sao?"

Từ Thiên Ninh quay đầu, nói: "Tin chứ, tôi cảm thấy lúc này anh không cần phải nói dối tôi."

Phùng Thành Thư im lặng.

Chờ đến khi Từ Thiên Ninh sắp rời khỏi phòng, giọng nói của Phùng Thành Thư bỗng nhiên nhẹ nhàng truyền tới.

"Nếu ngày mai tôi chết, vậy chứng tỏ giết chết người chơi tiếp theo mới là biện pháp chính xác."

Từ Thiên Ninh khựng lại một chút, cũng không quay đầu lại rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Phùng Thành Thư, hắn lẳng lặng ngồi bên mép giường, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi Từ Thiên Ninh trở về phòng, trái tim vẫn còn nhảy thình thịch như mất phanh, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói lúc nãy của Phùng Thành Thư.

"Giết chết người chơi tiếp theo sao......" Từ Thiên Ninh ngẩn người lẩm bẩm.

Qua một đêm.

Buổi sáng chưa đến 7 giờ, tất cả người chơi đều tụ tập trong phòng Phùng Thành Thư, không khí có chút cứng đờ.

Không ai mở miệng nói chuyện.

Qua một lúc, Phùng Thành Thư mới chủ động lên tiếng: "Không cho nước miếng uống sao? Cả đêm qua tôi chưa uống được giọt nước nào."

Hạ Nhạc Thiên chưa kịp làm gì, Từ Thiên Ninh đã nhảy dựng lên chủ động nói: "Để tôi để tôi, anh Lý cứ ngồi nghỉ ngơi là được."

Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên rất lạnh nhạt: "Nếu anh chủ động nói tới chuyện này, vậy đi thôi."

Bùi Anh cũng đứng dậy, đi theo sau Hạ Nhạc Thiên, cùng Từ Thiên Ninh dẫn Phùng Thành Thư đến phòng chứa xác.

Lúc sắp mở cửa đi vào trong, Hạ Nhạc Thiên dặn dò mọi người: "Sau khi tiến vào đừng mở miệng nói chuyện, tránh quấy rầy đến thi thể bên trong, một khi xảy ra chuyện thì đừng hoảng hốt, lập tức chạy khỏi phòng."

Bùi Anh nghiêm túc gật đầu.

Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn Từ Thiên Ninh, "Cho anh ba phút chuẩn bị."

Từ Thiên Ninh lập tức cảm động sắp rơi nước mắt, vội vàng xoay đùi khởi động cơ bắp, sau ba phút mới lau mồ hôi, gật đầu "Được rồi, có thể."

Từ Thiên Ninh áy náy, nhịn không được nhìn mọi người: "Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý......"

Mới vừa đẩy cửa ra, hơi lạnh buốt đã ập vào mặt, mọi người khẽ rùng mình, từng người lần lượt đi vào, da đầu không tự giác căng chặt lên.

Trong phòng chứa xác rất im ắng, chỉ nghe được tiếng hít thở dồn dập vì khẩn trương của bọn họ.

Khi mọi người im lặng đứng trước tủ đông lạnh, Hạ Nhạc Thiên bèn cởi dây thừng trói Phùng Thành Thư, dùng ánh mắt uy hiếp đối phương đừng nhân lúc này làm trò con bò.

Phùng Thành Thư dĩ nhiên là muốn nhân cơ hội này chạy đi, nhưng lại nghĩ đến dù có chạy thoát cũng chẳng có ích gì.

Hắn đã mất đi thời cơ tốt nhất, không thể giết chết Từ Thiên Ninh, ngược lại còn khiến ba người chơi đoàn kết bài xích chính mình.

Đến buổi tối, hắn vẫn phải chết.

Hiện tại, hắn chỉ có thể đánh cược một phen.

Hạ Nhạc Thiên đẩy vai Phùng Thành Thư, ý bảo đối phương dùng chìa khóa mở tủ đông xác.

Bùi Anh và Từ Thiên Ninh nhịn không được khẩn trương siết chặt tay, thời gian theo bước chân của Phùng Thành Thư đến gần tủ đông lạnh, càng lúc càng trở nên chậm chạp......

Thẳng đến khi Phùng Thành Thư dùng chìa khóa chậm rãi mở ra tủ đông lạnh, không khí khẩn trương đã lên đến đỉnh điểm, cho dù là Hạ Nhạc Thiên cũng nhịn không được đổ mồ hôi tay, lập tức lấy bùa vàng từ Không Gian Bao Vây ra.

Mở tủ đông lạnh trước thời hạn cho phép, rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì đây?

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play