Dường như đã lâu không có ai vào văn phòng, trên mặt đất thậm chí là bàn làm việc đều chồng chất một lớp bụi dày.

Ba người mở đèn pin lên tìm tòi một vòng, đặc biệt là bàn làm việc và ngăn tủ, nơi có khả năng giấu manh mối nhất.

Từ Thiên Ninh lắc đầu với Hạ Nhạc Thiên và Bùi Anh, tỏ vẻ không tìm thấy gì.

Bùi Anh tìm được một nửa bức ảnh trong ngăn kéo bàn làm việc, ảnh chụp giống như bị cố tình xé bỏ, chỉ có thể nhìn ra có năm người đang đứng trước cửa nhà tang lễ, nhưng phần đầu của năm người đều bị xé xuống.

Ba người Hạ Nhạc Thiên phát hiện...... người đứng ở vị trí trung tâm mặc quần áo giống hệt như trưởng quản Lý.

Áo đen quần đen kiểu dáng rất cũ xưa.

Nói cách khác, người trong ảnh rất có thể chính là trưởng quản Lý.

Mà bốn người bên cạnh trưởng quản Lý, có lẽ là nhân viên công tác ở Nhà Tang Lễ Tử Vong.

Nhưng mà đến bây giờ các người chơi chỉ thấy được trưởng quản Lý ở nhà tang lễ, vẫn chưa nhìn thấy các nhân viên công tác khác.

Bùi Anh cất bức ảnh vào trong túi, có ở lại nơi này cũng không tìm được manh mối nào khác, ba người lập tức rời khỏi văn phòng, đi về phía căn phòng thứ hai.

Trong lòng Từ Thiên Ninh rất bất an.

Ở mấy trò chơi trước, hắn đều không tùy tiện chủ động đi tìm manh mối, luôn cảm thấy làm như vậy tỉ lệ tử vong sẽ càng cao.

Chỉ là nghĩ đến người chơi nữ bên cạnh rất có khả năng là Da Da Hạ.

Hắn bèn cắn răng đè xuống cảm xúc sợ hãi, căng da đầu tiếp tục theo sau.

Từ Thiên Ninh tự nhận mình không phải người thông minh, nhưng hắn có thể hiểu được cơ hội trước mắt trân quý cỡ nào.

Hắn phải nắm bắt cơ hội này đi theo Da Da Hạ, nói như vậy không chừng có thể kiếm được càng nhiều điểm tích lũy.

Phòng thứ hai là [Phòng chứa đồ].

Hạ Nhạc Thiên chậm rãi đẩy cửa vào, nhanh chóng quét mắt nhìn căn phòng.

Cũng không có người.

Hạ Nhạc Thiên tiếp tục đẩy cửa vừa đủ cho một người qua lọt, giống như lần trước, cánh cửa cũ kỹ di chuyển làm phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Âm điệu nghe cực kỳ chói tai.

Tim Từ Thiên Ninh lại tăng tốc, chuẩn bị sẵn sàng quay đầu chạy trốn.

Cũng may trong quá trình đi vào phòng vẫn không có gì xảy ra.

Ba người lần lượt đi vào phòng chứa đồ, trong phòng không có cửa sổ để chiếu sáng, ba người cũng không dám bật đèn, chỉ có thể dùng đèn pin nhỏ để tiến hành điều tra.

Phòng chứa đồ có rất nhiều giá kim loại, phía trên chồng chất một vài cái rương lớn lớn bé bé khác nhau, cùng với chai lọ vại bình kỳ quái.

Từ Thiên Ninh thậm chí còn thấy tóc trong một cái rương, sợ đến nỗi suýt nữa mềm chân ngồi dưới đất.

Chờ hắn bình tĩnh lại, cẩn thận cầm đồ vật khác đẩy mớ tóc kia ra, mới phát hiện thứ này là tóc giả, phía trong cùng đựng rất nhiều đồ hoá trang, cùng với dao phẫu thuật và kim chỉ.

Lúc này Từ Thiên Ninh mới bừng tỉnh nhận ra.

Đồ vậy trong rương là dùng để trang điểm lại cho thi thể có vẻ ngoài không dễ nhìn.

Bùi Anh vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nên khi thấy tóc trong rương thì vẫn không hốt hoảng, điều này càng làm cho Từ Thiên Ninh khẳng định người chơi nữ này chính là Da Da Hạ.

Bởi vì tạp vật trong phòng chứa đồ quá nhiều, ba người chỉ có thể chọn một ít đồ vật nhìn qua có khả năng chứa manh mối để xem xét, những thứ khác đành nhìn lướt qua.

Nhưng vẫn không phát hiện manh mối mới.

Ba người lại rời khỏi phòng chứa đồ, khi Từ Thiên Ninh đang chuẩn bị vào phòng thứ ba Hạ Nhạc Thiên lập tức giữ chặt hắn, thấp giọng nói: "Trước tiên đừng vào, về đại sảnh."

Từ Thiên Ninh ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Bùi Anh.

Bùi Anh lập tức gật đầu, tỏ vẻ mình cũng đồng ý với Hạ Nhạc Thiên.

Ba người quay về theo đường cũ.

Phùng Thành Thư và Hoàng Hiểu Giai đang quan sát hủ tro cốt được đặt ở trong góc.

"Những thứ đó đều là trống rỗng." Hoàng Hiểu Giai nói.

"Có thể là đặt chúng ở đây để người nhà lựa chọn kiểu dáng." Phùng Thành Thư suy đoán.

Chờ khi ba người Hạ Nhạc Thiên trở lại, Phùng Thành Thư cùng Hoàng Hiểu Giai lập tức bước nhanh qua, hỏi: "Các người tìm được phòng trưởng quản Lý không?"

"Không có, bị cắt đuôi." Hạ Nhạc Thiên lắc đầu.

Phùng Thành Thư không quá tin tưởng lời này, nhịn không được nhìn Hạ Nhạc Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ, ngoài miệng lại nói: "Cũng đúng, dù sao trưởng quản Lý cũng là quỷ, nói không chừng ông ta có thể trực tiếp biến mất."

Hạ Nhạc Thiên lạnh nhạt ừ một tiếng, làm như không phát hiện nghi ngờ trong mắt Phùng Thành Thư.

"Được rồi, chúng ta nên bàn về kế hoạch tiếp theo đi." Bùi Anh thấy thế lập tức nói.

Năm người ra khỏi nhà tang lễ, tìm chỗ có ánh mặt trời sung túc ngồi xuống, bắt đầu thảo luận.

Hoàng Hiểu Giai vốn sợ lạnh nhịn không được thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng thở phào.

Nhà tang lễ thật sự quá lạnh.

Lạnh hệt như mỗi vị trí đều được lắp đặt máy đông lạnh, vừa lạnh vừa âm u làm người sởn tóc gáy.

Trước khi tiến hành thảo luận, năm người chơi cùng trao đổi manh mối.

Bùi Anh kể lại chuyện ở chỗ hành lang bên kia.

"Chúng tôi chỉ điều tra sơ qua văn phòng và phòng chứa đồ, chỉ tìm ra bức ảnh này, có thể ảnh chụp trưởng quản Lý và nhân viên công tác khác, chỉ là bức ảnh không có ghi ngày tháng, nên không thể xác nhận thời gian cụ thể."

Phùng Thành Thư và Hoàng Hiểu Giai cùng ghé sát vào nhìn kỹ bức ảnh.

"Tấm hình này chụp ít nhất là 5 năm trước, nó đã ố vàng như thế này rồi." Phùng Thành Thư phỏng đoán.

"Có khả năng." Bùi Anh gật đầu, sau đó tiếp tục nói: "Giờ chỉ còn hai căn phòng vẫn chưa đi vào, một là phòng đặt tro cốt, còn lại là -- phòng chứa xác."

Nhắc tới ba chữ phòng chứa xác, Phùng Thành Thư và Hoàng Hiểu Giai bỗng ngẩng đầu, vẻ mặt hơi thay đổi, hiển nhiên là vô cùng kiêng kỵ chỗ này.

"Hai chỗ này có khả năng xuất hiện quỷ rất cao, vì bảo đảm an toàn, ba chúng tôi không tùy tiện vào." Bùi Anh giải thích.

Lúc này Từ Thiên Ninh mới bừng tỉnh.

Phùng Thành Thư và Hoàng Hiểu Giai đều là người chơi cũ, dĩ nhiên là hiểu cách làm của ba người Hạ Nhạc Thiên, ngay sau đó hai người cũng nói về manh mối mà mình phát hiện.

"Tôi và Hoàng Hiểu Giai đi dạo xung quanh một chút, chúng tôi phát hiện phía sau nhà tang lễ có một khoảng đất trống, nơi đó hẳn là lò hỏa thiêu đốt."

Nói cách khác, mỗi người bọn họ đều phải đến chỗ lò hỏa thiêu, đem thi thể mà mình phụ trách thiêu hủy.

Chỉ là, trước khi thiêu hủy, không biết sẽ có chuyện đáng sợ gì xảy ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí càng trở nên nặng nề áp lực.

Bùi Anh đúng lúc mở miệng nói sang chuyện khác, hỏi Phùng Thành Thư: "Vậy các người có tìm được phòng công nhân không?"

Nếu dựa theo yêu cầu mỗi người cần giữ xác ba ngày mà nói, bọn họ cần ở trong nhà tang lễ trụ ít nhất tám ngày.

Hoàng Hiểu Giai nói: "Nhà tang lễ có hai hành lang, bên trái là hành lang mà các người đi lúc trước, mà hành lang bên phải chính là phòng của công nhân." Cô hơi ngừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa, vừa lúc có năm căn phòng."

"Trùng hợp như vậy?" Từ Thiên Ninh như nhớ tới cái gì đó, vội nói: "Trong ảnh không phải vừa lúc có năm người sao, lúc trước bọn họ có thể ngủ ở trong năm căn phòng này?"

"Nhưng vẫn không thích hợp, nếu trưởng quản Lý muốn nghỉ ngơi thì vì sao không về phòng mình, sao lại đi vào hành lang bên trái chứ?" Từ Thiên Ninh lẩm bẩm.

Quỷ dị nhất là, trưởng quản Lý không ở văn phòng và phòng chứa đồ, chẳng lẽ là -- ở phòng chứa xác hoặc là phòng gửi tro cốt??

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play