Trưởng Phòng đang đếm ngược.
"Trưởng Phòng nói vậy là sao?" Trái Kiwi lo lắng quay sang hỏi Hạ Nhạc Thiên.
Cái gì gọi là người chơi xui xẻo?
Mà khi nghe Trái Kiwi nhắc đến hai chữ Trưởng Phòng, ba người Mê Luyến nháy mắt hoảng sợ mở to mắt.
Cứ như nghe được thứ gì đó rất đáng sợ.
Trần Lập Siêu giống như mèo bị dẫm phải đuôi, vội vàng hỏi Trái Kiwi "Trưởng Phòng mà cô nói là ai? Là Trưởng Phòng của group chat sao?"
Trái Kiwi bị phản ứng quá khích của đối phương doạ sợ, không dám trả lời.
Tầm mắt Hạ Nhạc Thiên lướt qua ba người đối diện, chợt ý thức được gì đó.
Hai chữ xui xẻo này, có lẽ là chỉ ba người chơi đối diện không hoàn thành nhiệm vụ.
Nói cách khác, nó sắp tới!
Hạ Nhạc Thiên đứng bật dậy, lập tức nói: "Đi mau, rời khỏi đây!"
Hàn Mai Mai nhìn cậu, nhanh tay kéo Trái Kiwi vẫn còn đang mờ mịt đứng lên.
Ba người Mê Luyến thấy thế, vội vàng duỗi tay ngăn đám Hạ Nhạc Thiên lại, hô to: "Không được đi, trò chơi còn chưa kết thúc."
Trần Lập Siêu sợ hãi đến cả người phát run, nhìn chằm chằm ba người gào rống: "Trưởng Phòng trong miệng các người rốt cuộc là ai!!!"
"Nói mau!!"
Hạ Nhạc Thiên không thèm để ý, dùng sức mạnh đẩy ba người ra chỗ khác, thuận lợi mở cửa phòng, ngay sau đó ánh mắt cậu ngừng lại chỗ căn phòng đối diện --
Cửa phòng đối diện mở toang.
Trong bóng tối âm u có một bóng đen đang đứng, ánh đèn hành lang hắt lên gương mặt trắng bệch đang nở nụ cười quỷ dị.
Cùng với xác chết đang nằm dưới chân nó.
Là Cao Tiểu Mỹ.
Cổ cô ta xiêu xiêu vẹo vẹo, mắt với miệng há to vặn vẹo khủng bố.
Trái Kiwi sợ tới mức che miệng lại.
Con quỷ chậm rãi giơ điện thoại lên, nhẹ nhàng lắc lắc với Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy những con số không ngừng đếm ngược trên màn hình điện thoại.
-- 15
-- 14
-- 13
Giống như điềm báo tử vong.
Hạ Nhạc Thiên không chút do dự kéo Trái Kiwi chạy về lối thoát hành lang, Hàn Mai Mai lập tức theo sát phía sau.
Tiếng bước chân của ba người nhanh chóng biến mất ở cuối đường.
Mà lúc này đám người Mê Luyến mới loạng choạng bò dậy, bất chấp đau đớn vội vàng chạy về phía cửa.
"Mau kéo bọn họ trở về, không thể để bọn họ chạy."
Nhưng ba người vừa bước chân ra khỏi phòng thì đã chú ý tới bóng người đứng ở phòng đối diện.
Và xác chết của Cao Tiểu Mỹ dưới sàn.
Bóng đen kia chậm rãi bước ra ngoài ánh sáng, nở nụ cười dài đến mép tai với ba người.
Ba người như bị xối một chậu nước đá, vẻ mặt co rúm hoảng sợ.
"Quỷ!!!" Trần Lập Siêu hoảng sợ hét lên.
Trong chớp mắt, Mê Luyến đột nhiên hiểu rõ đường sống và điều kiện giết người của trò chơi này.
Bí mật của năm người bọn họ là đều giết chết một người.
Mà người kia, chính là Trưởng Phòng!
Giờ đây Trưởng Phòng đã biến thành quỷ, không đúng, Trưởng Phòng từ lúc đầu đã là quỷ, cho nên mới bị giết chết tận năm lần.
Nó tới giết mình!
Phản ứng đầu tiên của Mê Luyến là muốn bỏ chạy, nhưng xác chết bên chân quỷ khiến hắn cắn răng dừng bước.
Không thể bỏ chạy như vậy.
Không đúng, ba người kia không bị nó đuổi giết, có phải vì bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ hay không?
Mà nhiệm vụ của hắn là muốn thông qua trò chơi sự thật hay thử thách, lừa thành viên của nhóm khác rời khỏi phòng.
Trong lúc đó, tuyệt đối không thể chọn nói thật.
Một khi tất cả mọi người đều nói thật, sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Đường sống cuối cùng của trò chơi đã biến mất theo đám người Hạ Nhạc Thiên.
Hiện tại chuyện duy nhất có thể làm, chính là cố gắng chạy trốn.
Nghĩ đến đây, đáy mắt Mê Luyến hiện lên một tia tàn nhẫn.
"Là Trưởng Phòng, nó biến thành quỷ đến giết chúng ta!" Trần Lập Siêu nói năng lộn xộn, theo bản năng kéo tay áo Mê Luyến, "Mê Luyến, chúng ta phải làm gì bây giờ, ba người kia đều chạy cả rồi!"
Mê Luyến không nói chuyện.
Trần Lập Siêu sốt ruột quay đầu nhìn hắn.
Mê Luyến trở tay lấy một cây đao từ Không Gian Bao Vây ra, dứt khoát xiên vài nhát vào bụng Hồng Mạo Tử đang bị doạ choáng váng, cuối cùng đem Hồng Mạo Tử đẩy ra ngoài.
Toàn bộ quá trình Hồng Mạo Tử đều không kịp phản kháng, che miệng vết thương ngã nhào trên hành lang, hộc máu không thể tin nhìn Mê Luyến, "Các người --"
"Còn ngây ngốc làm gì, đi mau!" Mê Luyến đẩy Trần Lập Siêu, quay đầu chạy khỏi phòng.
Lúc này Trần Lập Siêu mới phản ứng lại, hoảng loạn nhìn Hồng Mạo Tử, cuối cùng cắn răng chạy theo sau.
Bóng dáng hai người vội vàng khuất ở cuối hành lang.
Hồng Mạo Tử bụm chặt miệng vết thương, bỗng nhiên nhớ tới phía sau còn một con quỷ, một con quỷ vốn đã bị hắn giết chết quỷ.
Hàm răng Hồng Mạo Tử run lập cập, chậm rãi quay đầu.
Nháy mắt đối diện với một gương mặt trắng bệch.
Hành lang vang lên tiếng hét thảm thiết, sau đó im bặt.
Nó chậm rãi ngẩng đầu, cười hì hì đi về phía trước, điện thoại trong tay nó vẫn không ngừng gửi tin nhắn.
[Đàn Chủ:
--3
--2
--1]
Nó như được cởi bỏ gông xiềng, nháy mắt hiện ra trước mặt Mê Luyến và Trần Lập Siêu đang chạy trốn.
Trần Lập Siêu sợ tới quỳ sụp xuống đất, "Không, đừng giết tôi, đừng giết tôi."
Mê Luyến hoảng sợ không ngừng lùi ra sau, động não tự hỏi đường sống.
Đúng rồi.
Trong Không Gian Bao Vây của hắn có Cầu khói.
Ngay lúc Mê Luyến muốn lấy Cầu khói ra sử dụng, Trần Lập Siêu đã hoàn toàn không đứng dậy nổi, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo bò ra sau, sợ hãi khóc kêu: "Đừng, đừng tới đây!"
Động tác trên tay Mê Luyến chợt khựng lại, trong lòng dâng lên cảm giác rất quái dị.
Không đúng.
Nhưng mà......
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
"Đừng lại đây, đừng mà, cầu xin mày."
"Tao cũng không muốn giết mày, tao chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ sống sót mà thôi, cầu xin mày."
Mê Luyến nghe Trần Lập Siêu khóc kêu, nhìn dáng vẻ cụp đuôi khó coi của Trần Lập Siêu...
Cuối cùng hắn cũng phát hiện chỗ nào không đúng.
Trần Lập Siêu rõ ràng là người đã có kinh nghiệm trải qua ba trò chơi, sao có thể biểu hiện thua cả tân nhân như vậy được?
Quan trọng nhất là -- Rõ ràng bọn họ tham gia trò chơi bình thường, vì sao lại xuất hiện một nhóm người chơi khác?
Những người đó lừa hắn sao?
Hay là -- hắn và Trần Lập Siêu, vốn dĩ không phải người chơi?!!!!
Bỗng chốc, Mê Luyến đột nhiên trừng lớn mắt.
Hắn nhớ ra rồi!
Hóa ra năm người bọn họ căn bản không phải người chơi gì đó, ba người kia mới là người chân chân chính trong thế giới này.
Mà hắn và đám người Cao Tiểu Mỹ, chẳng qua là NPC mà thôi!
Mê Luyến khiếp sợ hồi lâu cũng chưa lấy lại được tinh thần, chờ đến con quỷ kia dần dần tới gần, Mê Luyến mới phát hiện Trần Lập Siêu đã chết, hắn nhịn không được lộ ra nụ cười trào phúng.
Như đang cười sự ngu xuẩn của mình.
Cũng như cười nhạo con quỷ ở đối diện, đều là công cụ của trò chơi mà thôi... Sớm biết có kết cục như vậy, nếu như hắn sớm biết...
Lệ quỷ bóp chặt cổ Mê Luyến, khẽ dùng sức.
Ý thức của Mê Luyến hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Lệ quỷ đứng ở tại chỗ, mờ mịt trong chớp mắt, sau đó chậm rãi biến mất.
Không trung xuất hiện một con mắt khổng lồ, lạnh băng chuyển động, cuối cùng dừng lại trên thi thể Mê Luyến.
Một giây sau, thi thể của năm người mờ dần rồi biến mất.
Mà đám Hạ Nhạc Thiên đã chạy khỏi KTV cũng thu được nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ trò chơi.
"Trò chơi đã kết thúc." Hàn Mai Mai ngẩng đầu nhìn đôi mắt trên không trung, "Hai người nói xem, đôi mắt kia có sinh mệnh không?"
Cặp mắt kia quá mức lạnh lùng, không có cảm xúc mà con người nên có, thoạt nhìn một cỗ máy.
"Không biết......" Trái Kiwi nuốt nuốt nước miếng.
Mỗi lần cô nhìn thấy nó đều cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không biết phía sau đôi mắt to lớn kia có phải là người khổng lồ không nữa...
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhân loại trở nên nhỏ bé, chút hy vọng sống sót cuối cùng cũng sẽ tiêu tán trong khoảnh khắc.
Hạ Nhạc Thiên im lặng không lên tiếng, tâm trạng rất phức tạp.
Bởi vì trong mắt Hạ Nhạc Thiên, đôi mắt khổng lồ kia vẫn là một đống gạch men, mờ mờ ảo ảo không thấy rõ.
Rất nhanh, "đống gạch men" kia biến mất.
Lúc này Hàn Mai Mai mới quay sang Hạ Nhạc Thiên, nói: "Cảm ơn."
Trái Kiwi thấy thế cũng cúi người cảm ơn Hạ Nhạc Thiên, lại nói với Hàn Mai Mai: "Tôi mới là người nên nói cảm ơn nhất, nếu không phải có hai người, có lẽ tôi đã --"
Cô dừng một chút, cuối cùng lại nghiêm túc khom lưng với hai người, "Tóm lại, cảm ơn hai người rất nhiều."
Hàn Mai Mai vỗ vai Trái Kiwi, Trái Kiwi lập tức nở nụ cười đáp lại.
"Không cần cảm ơn, đối với tôi mà nói, hợp tác với hai người là một chuyện rất vui sướng." Hạ Nhạc Thiên cũng nói.
Ba người lập tức nhìn nhau cười.
Ngay lúc Trái Kiwi chuẩn bị nói gì đó, thế giới trước mắt bỗng nhiên quay cuồng, chờ đến khi cô mở mắt ra thì ngạc nhiên phát giác mình đã về hiện thực.
Đây là bị trò chơi đá ra ngoài sao?
Chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra, Trái Kiwi cũng không nghĩ nhiều, vội vàng lấy di động ra, không xem xét khen thưởng của nhiệm vụ trò chơi, mà nhanh chóng mở danh sách bạn tốt, rối rắm lầm bầm: "Có nên gửi lời mời kết bạn không?"
Lỡ như họ từ chối thì làm sao bây giờ?
"Nếu không thì thôi bỏ đi." Trái Kiwi uể oải gục đầu xuống.
Di động chợt truyền đến âm thanh tin nhắn.
Trái Kiwi ngẩn người, gò má đỏ bừng nhìn hai lời mời kết bạn trên điện thoại.
Là Hàn Mai Mai và Vương Tiểu Minh.
Trái Kiwi hận không thể nhảy lên, sau đó vội vàng hít một hơi, cẩn thận từng tí một nhấn nút đồng ý.
Nhìn hai cái tên trong danh sách bạn tốt, Trái Kiwi vừa hớn hở vừa khó tin.
[Hàn Mai Mai: Về sau có việc gì cứ gọi cho tôi, em ở ngoài thế giới Hiện Thực cũng đừng quên rèn luyện thể chất nâng cao khả năng phản ứng.]
Trái Kiwi luống cuống tay chân trả lời đối phương.
[Trái Kiwi: Em biết, thật sự rất cám ơn chị, em cũng không biết nên nói gì mới được.]
[Hàn Mai Mai: Ừ, tóm lại thường ngày cũng phải chú ý một ít, trừ tôi và Vương Tiểu Minh ra, về sau đừng quá tin tưởng bất kỳ người chơi nào, hiểu không.]
[Hàn Mai Mai: Về chuyện rèn luyện thân thể, em có thể tìm cái một huấn luyện viên đáng tin cậy để học.]
Hàn Mai Mai gửi mấy tin nhắn liên tục, Trái Kiwi đọc mà trong lòng ấm áp, lá gan cũng lớn một chút, ma xui quỷ khiến gõ chữ gửi đi.
[Trái Kiwi: Em có thể theo chị học không? Vừa lúc em cũng muốn mời chị ăn một bữa cơm.]
Đối diện hồi lâu không trả lời.
Trái Kiwi lập tức thấp thỏm lên.
Có phải chị ấy không muốn gặp mình không? Mình đưa ra yêu cầu như vậy có phải hơi quá đáng rồi không...
[Trái Kiwi: Em chỉ nói giỡn thôi, chị đừng tin thật.]
[Hàn Mai Mai: Được.]
Trái Kiwi ngẩn người, không hiểu Hàn Mai Mai là đang nói được cái gì, là có thể gặp nhau, hay là nói đừng tin thật?
Trái Kiwi vừa định hỏi rõ ràng thì Hàn Mai Mai đã trả lời.
[Hàn Mai Mai: Có thể gặp mặt, em ở thành phố nào?]
Trái Kiwi mừng quýnh lên, nhịn không được lăn lộn trên giường mấy vòng, ôm di động lẩm bẩm: "Hàn Mai Mai đồng ý gặp mình! Chị ấy quả nhiên là thấy mình phiền."
[Trái Kiwi: Em ở thành phố A.]
[Hàn Mai Mai: tiệm bánh ngọt thứ hai tại hẻm Trầm Hương đường Phong Lâm thành phố A, giờ tôi có việc phải đi vội, ngày mai gặp ở chỗ này.]
Ngay sau đó, avatar của Hàn Mai Mai lập tức tối sầm.
Trái Kiwi vẫn gửi thêm cho Hàn Mai Mai tin hắn hẹn gặp lại, sau đó mới sung sướng thả điện thoại, ôm gấu bông lăn một vòng trên giường.
Nếu là trước kia, mỗi khi từ trong trò chơi trở lại hiện thực, cô đều rất khó điều chỉnh lại tâm trạng, hơn vài ngày đều lâm vào trạng thái kinh hoàng khẩn trương, thường xuyên tự dọa chính mình.
Nhưng hiện tại, loại cảm xúc tiêu cực này hoàn toàn biến mất.
Qua nửa giờ Trái Kiwi mới bình tĩnh lại, thấp thỏm gửi tin nhắn cho [Da Da Hạ].
[Trái Kiwi: Cảm ơn cậu, về sau có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, tuyệt đối phải nói với tôi, tuy rằng tôi cũng nói biết tôi có thể giúp được chuyện gì.]
[Trái Kiwi: Tóm lại thật sự cảm ơn cậu! Tôi tin cậu nhất định sẽ thành công thông quan trò chơi, cố lên!]
[Da Da Hạ: Đừng khách khí, cô nghỉ ngơi cho tốt đi, vất vả một hồi Thi Đấu Xếp Hạng rồi.]
[Trái Kiwi: Được, cảm ơn cậu.]
*
"Nói xong?" Thích Lệ Phi nhìn thẳng Hạ Nhạc Thiên, bình tĩnh hỏi.
Hạ Nhạc Thiên buồn cười, nhanh chóng cất điện thoại ghé lại gần, "Nói xong rồi, có phải làm anh đợi lâu không?"
Tuy rằng thời gian của thế giới trò chơi và thế giới Hiện Thực không cùng một dòng chảy, nhưng không có nghĩa là tất cả thế giới Trò Chơi đều có thời gian khác nhau.
Giả sử thời gian của tất cả thế giới trò chơi đều trôi qua như nhau, vậy Hạ Nhạc Thiên ngây người ở thế giới này bao lâu, Thích Lệ Phi phải đợi chờ bấy lâu.
Nói cách khác, đã ba ngày hai người không gặp nhau.
"Không lâu, vừa vặn ba ngày." Thích Lệ Phi nhàn nhạt trả lời.
Hạ Nhạc Thiên à một tiếng, lại ghé sát vào Thích Lệ Phi, đến khi cánh tay hai người dính sát vào nhau, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, Hạ Nhạc Thiên mới có thể cảm giác được sự chân thật của thế giới này.
Đến tận bây giờ cậu vẫn không quá tin thế giới trò chơi thật ra chính là một thế giới chân thật mang ý nghĩa khác.
Người sống, sinh hoạt ở thế giới Hiện Thực.
Người chết, cũng đến một thế giới song song khác, không liên quan gì đến nhau.
Mà những người ở thế giới Hiện Thực đều cho rằng người chết sẽ đi đến Địa Ngục, sau đó luân hồi đầu thai.
Loại tin đồn này, đến từ những người chơi tham gia Trò Chơi Tử Vong từ rất rất lâu trước kia.
Kỳ thật nếu nhìn từ một góc độ khác mà nói, thế giới Trò Chơi quả thật không khác gì Địa Ngục trong miệng mọi người.
Nhưng quỷ trong địa ngục có thể đầu thai, nếu đời trước làm chuyện tốt, kiếp này sẽ đầu thai làm người.
Nếu làm chuyện xấu, sẽ đầu thai thành súc sinh.
Nghĩ vậy, Hạ Nhạc Thiên quay đầu hỏi Thích Lệ Phi: "Nếu người ở thế giới này thật sự chết đi thì sẽ thế nào? Bọn họ còn có cơ hội trở lại thế giới Hiện Thực không?"
"Nếu anh không tiện nói thì có thể không nói." Hạ Nhạc Thiên bổ sung một câu.
Đáy mắt Thích Lệ Phi hiện lên ý cười, âm thanh trầm thấp, "Không có gì không thể nói."
"Người của thế giới Trò Chơi, nếu không chết theo cách bình thường, sẽ vĩnh viễn biến mất, trừ khi 'thần' đồng ý hồi sinh bọn họ, nếu không cho dù là quy tắc trò chơi cũng không có quyền hồi sinh bất kỳ người nào dám rời khỏi tuyến đường vốn có."
Nói đến đề tài sống chết, vẻ mặt Thích Lệ Phi trở nên nghiêm túc hơn hẳn: "Chỉ có người đã đi hết tuyến đường định sẵn, mới có cơ hội trở lại thế giới Hiện Thực, đây chính là luân hồi trong miệng của loài người."
Hạ Nhạc Thiên rốt cuộc hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Hóa ra chuyển thế luân hồi là như thế này."
"Nhưng mà, "tuyến đường định sẵn" là cái gì?" Hạ Nhạc Thiên hỏi ra thắc mắc.
Thích Lệ Phi đứng ngược ánh mặt trời.
Hạ Nhạc Thiên ngửa đầu, không thấy rõ vẻ mặt của Thích Lệ Phi, chỉ đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Thích Lệ Phi dường như cất giấu ngụ ý khác, mơ hồ đến nỗi không thể nghe thấy.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên vẫn được Thích Lệ Phi trả lời: "Chờ em thông quan thì sẽ biết...... Ngày đó sẽ đến nhanh thôi."
Hạ Nhạc Thiên không khỏi hoảng hốt, suy nghĩ dần dần bay xa.
Thích Lệ Phi nói về chuyện 'thông quan' không chỉ một lần.
Nếu mình thật sự thông quan rồi trò chơi, khi đó mình sẽ biết được chuyện gì?
Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên càng thêm khẩn trương nôn nóng.
Thậm chí còn có một chút chờ mong.
"Đi thôi, muốn đi dạo một vòng hay không?" Thích Lệ Phi hỏi.
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, đứng lên nhìn đối phương, hỏi: "Chúng ta đi dạo ở đâu?"
Thích Lệ Phi nhắm mắt vài giây, sau đó nói: "Thành phố này có công viên trò chơi, em muốn xem không?"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy thì nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh như được điểm xuyết những ngôi sao, nói: "Anh còn nhớ Công Viên Tử Vong kia không? Khi đó có tính là lần đầu tiên anh hẹn hò với em không?"
Thời điểm hai người ngồi trong xe trở lại công viên trò chơi, cũng chính là từ khi đó, Hạ Nhạc Thiên mới phát hiện Bug trông như thế nào, cũng ý thức được Bug nguy hiểm đến cỡ nào.
Đủ để lấy mạng tất cả mọi người.
Thực tế thì thời gian từ lần tham gia [Công Viên Tử Vong] đến nay cũng không quá lâu.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy như đã cách mấy năm trời.
Lâu đến nỗi khiến cậu có chút thổn thức.
Ánh mắt Thích Lệ Phi ấm áp nhìn cậu, khóe miệng lộ ra ý cười, "Nhớ rõ."
Thậm chí sau đó hắn còn chụp ảnh lưu lại kỹ niệm lúc hai người tạm biệt nhau.
Chẳng qua chuyện bày không cần phải nói cho người yêu nhỏ của hắn.
Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ cánh tay Thích Lệ Phi, có hơi gấp không chờ nổi: "Chúng ta đi đến đó như thế nào? Gọi xe sao?"
"Nếu em muốn thì chúng ta đi xe." Thích Lệ Phi lại nhấn vào hư không, một vòng xoáy đen thình lình xuất hiện, hắn đưa tay làm tư thế mời, "Dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể đi từ cửa không gian trực tiếp đến công viên trò chơi."
Dù Hạ Nhạc Thiên đã trải qua nhiều trò chơi, tính tình sớm đã bị mài nhẵn không dễ phập phồng, nhưng khi nghe Thích Lệ Phi nói có thể thông qua cánh cửa thần kỳ để truyền tống đến công viên, đôi mắt vẫn không nhịn được sáng rực lên.
Thậm chí còn xác nhận lại một lần: "Thật sao? Em cũng có thể đi vào sao? Nhưng chuyện này trái với quy định của --"
Còn chưa có nói xong, Thích Lệ Phi đã ôm éo Hạ Nhạc Thiên bước vào lốc xoáy.
Tầm nhìn trước mắt tối đen trong một giây.
Chờ đến khi sáng lên......
Hai người đã đứng ở trung tâm của công viên giải trí.
Du khách xung quanh đi lại tấp nập, nói cười hi hi ha ha, không ai phát hiện có hai người đột nhiên xuất hiện từ không khí.
Nụ cười trên mặt Hạ Nhạc Thiên suýt chút nữa không giữ nổi.
Hình như...... có hơi nhanh?
Cậu còn chưa kịp cảm thụ cảm giác xuyên qua cánh cửa không gian là như thế nào mà đã xong rồi?
Hạ Nhạc Thiên hơi bĩu môi, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Thích Lệ Phi nhướng mày, chế nhạo: "Thế nào? Thất vọng với cánh cửa không gian sao?"
Hạ Nhạc Thiên vội vàng lắc đầu, đáp: "Không phải, chỉ là cảm thấy cửa không gian không giống trong tưởng tượng của em."
Thích Lệ Phi nắm tay cậu bước đi, làm như lơ đãng hỏi: " Vậy cửa không gian trong tưởng tượng của em là như thế nào?"
Khí chất và vẻ ngoài của Thích Lệ Phi quá doạ người, hơn nữa đối phương còn tỏ vẻ chăm chú lắng nghe rất nghiêm túc.
Khiến Hạ Nhạc Thiên có cảm giác như mình đang đưa ra kiến nghị trò chơi cho bộ phận chăm sóc khách hàng.
Hạ Nhạc Thiên vội vàng đá văng trí tưởng tượng không đáng tin cậy này ra sau đầu, dùng giọng điệu trêu đùa miêu tả cho Thích Lệ Phi: "Cửa không gian trong tưởng tượng của em...... là khi có người tiến vào, sẽ có một con đường không gian cực kỳ lớn, màu sắc vừa sáng lạn lại vừa mộng ảo, chờ đi hết con đường, sẽ phát hiện mình đã tới một địa điểm khác."
Sau khi Thích Lệ Phi nghe xong, đáy mắt hiện lên vẻ suy tư.
"Anh nhìn kìa, là ngựa gỗ xoay tròn." Khóe mắt Hạ Nhạc Thiên vừa lúc nhìn thoáng qua vòng xoay ngựa gỗ, lập tức dò hỏi Thích Lệ Phi: "Muốn qua đó xem không?"
Thích Lệ Phi ừ một tiếng.
Hai người đều ăn ý bỏ qua đề tài về cửa không gian vừa rồi, bắt đầu hứng thú dạo một vòng công viên trò chơi, sau khi ra ngoài còn ghé vào quán ăn ở gần đó.
Sắc trời dần dần ảm đạm.
Con phố náo nhiệt dần dần trở nên tiêu điều, lượng người bắt đầu giảm bớt, thỉnh thoảng có hai ba người vẻ mặt mỏi mệt đi qua, có lẽ là vừa mới tan tầm về nhà.
Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên xẹt qua những người này, như là nhớ tới gì đó, nói: "Đúng rồi, NPC sắm vai vai người chơi nếu bị quỷ giết chết, có phải sẽ thật sự biến mất hay không?"
Giống như năm thành viên lúc trước.
Tuy Hạ Nhạc Thiên không nhìn thấy chuyện sau đó, nhưng cũng có thể đoán được kết quả.
Trưởng Phòng nhất định đã giết chết bọn họ.
Nhưng mà, dù sao bọn họ cũng không phải người chơi chân chính.
Thích Lệ Phi nói: "Em nói NPC thế giới này sao, nhiệm vụ của bọn họ chỉ có thể là bị lệ quỷ giết chết, sau đó tiếp tục vòng chơi tiếp theo, cái chết của bọn họ là kết cục đã thiết lập sẵn."
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu, ngơ ngẩn nhìn về phía cuối con phố buôn bán, trong khoảng thời gian ngắn không ai nói chuyện nữa.
Hai người đều hưởng thụ thời khắc yên bình bên nhau.
Thẳng đến khi Hạ Nhạc Thiên lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này, "Anh còn nhớ cô bé bán hoa kia không, hai mẹ con cô bé ấy cần phải dựa vào bán hoa để kiếm sống sao?"
Thích Lệ Phi nghe vậy thì hơi ngẩng đầu, sau đó quay sang nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Tình huống của cô bé ấy tương đối phức tạp, theo tôi."
Hai người lại xuyên qua cửa không gian, đến cổng tiểu khu.
Hạ Nhạc Thiên đánh giá xung quanh, cảm thấy rất quen thuộc, "Nơi này là...... Tiểu Khu Tử Vong?"
Nhiệm vụ đầu tiên mà Trưởng Phòng đưa ra chính là yêu cầu người chơi đi đến Tiểu Khu Tử Vong chụp ảnh lệ quỷ.
Thích Lệ Phi ừ một tiếng nhẹ bẫng, ý bảo Hạ Nhạc Thiên đi theo mình.
Hai người một trước một sau đi vào tòa nhà thứ 2.
Vẻ mặt Hạ Nhạc Thiên hơi đổi.
Bé gái chết ở hành lang kia, chính là chết ở toà nhà thứ hai......
Có liên hệ gì với cô bé bán hoa?
Thích Lệ Phi bước vào thang máy, Hạ Nhạc Thiên theo sát phía sau, Thích Lệ Phi lại ấn xuống lên tầng 4.
Hạ Nhạc Thiên cau chặt mày, tâm trạng nặng nề hẳn.
Cửa thang máy mở ra.
Hai người đi ra ngoài, ánh mắt Hạ Nhạc Thiên quét qua cầu thang giữa lầu 4 và lầu 3.
Nơi đó còn dính vết máu.
Mà tại phòng 444 lầu 4.
Chính là căn phòng của tên biến thái giết người mà bọn họ đã vào lúc trước.
Thích Lệ Phi chỉ chỉ một căn phòng, nói: "Cô bé bán hoa ở phòng 332."
Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm nói: "Anh muốn nói, cô bé bán hoa kia thật ra là quỷ sao?"
Thích Lệ Phi bình tĩnh nhìn cậu, "Phải, ở thế giới Hiện Thực, cô bé đó bị hàng xóm lầu 4 lỡ tay đẩy xuống lầu tử vong, cuối cùng bị phanh thây giấu vào tường xi măng."
"Mẹ của cô bé báo cảnh sát tra ra hung thủ, vì không thể tiếp nhận sự thật mà lựa chọn tự sát."
Hạ Nhạc Thiên thật sự không muốn nghe chân tướng nặng nề như vậy, nói: "Nhưng bé gái bị giết chỉ vừa mới qua sinh nhật 4 tuổi, mà cô bé bán hoa kia hẳn đã 8 tuổi rồi."
"Hai đứa bé đó, không thể là một được."
Thích Lệ Phi vẫn nhẹ nhàng nhìn cậu, như đang tự thuật một sự thật, "Bởi vì, cô bé ấy đã ở thế giới này 4 năm, đã trưởng thành."
Hạ Nhạc Thiên giật mình đứng lặng ở nơi đó.
Qua một hồi lâu, Hạ Nhạc Thiên mới cất lời: "Nói cách khác, cô bé ấy đã chết nhiều năm ở thế giới Hiện Thực."
Một mầm non còn chưa kịp hưởng thụ tương lai tốt đẹp, cứ như vậy bị một tên biến thái giết chết.
Khi mẹ của cô bé nhìn thấy con mình bị phân thành mảnh vụn như vậy, phải chịu đựng đả kích như thế nào mới tuyệt vọng lựa chọn tự sát, kết thúc thống khổ.
"Cho nên cô bé bán hoa mà chúng ta nhìn thấy chính là bé gái ấy sau khi lớn lên sao?" Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm nói với Thích Lệ Phi.
Thích Lệ Phi gật đầu: "Đúng vậy."
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận nhớ lại nhiệm vụ thứ nhất, đột nhiên ý thức được...... Dường như từ đầu tới cuối bọn họ chưa từng thấy cô bé kia hóa thành quỷ.
Thậm chí nguy hiểm chân chính của nhiệm vụ cũng chưa từng xuất hiện.
Chẳng lẽ là cô bé lặng lẽ giúp đỡ người chơi, hỗ trợ mọi người an toàn vượt qua nhiệm vụ sao?
Bởi vì nhiệm vụ đầu tiên so với hai cái phía sau, thật sự quá đơn giản.
"Cô bé ấy...... Có phải đã giúp bọn em không?" Hạ Nhạc Thiên nhìn về phía Thích Lệ Phi.
"Bức ảnh mà em phải chụp không phải là thi thể của cô bé, mà là lệ quỷ chân chính, nhưng cô bé ấy đã hạ thấp khó khăn."
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên bỗng nhiên tức giận và khổ sở không nói nên lời.
Tên cặn bã bại hoại kia, hắn đã hủy hoại một đứa trẻ tốt cỡ nào vậy chứ.
"Hung thủ còn sống không?" Hạ Nhạc Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Hạ Nhạc Thiên hận không thể đem đối phương chém thành tám khúc.
"Hắn đã chết rồi anh đẹp trai." Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng trẻ con.
Hạ Nhạc Thiên hơi cứng lại, chậm rãi quay đầu.
Cô bé 8 tuổi đang cười hì hì đứng sau cậu, "Cảm ơn bánh sinh nhật của anh, mẹ em nói ăn rất ngon, bảo em lại đây cảm ơn anh."
"Đúng rồi, còn có chị đẹp đã giúp em đắp chăn, cũng rất ấm áp."
Cô bé lấy từ lẵng hoa ra một đoá hoa chuông gió, "Hy vọng anh có thể bình an cả đời, đạt được ước nguyện."
Hạ Nhạc Thiên nghiêm túc cầm lấy đoá hoa, đồng thời nhớ lại ngôn ngữ của hoa chuông gió.
Giống như lời chúc của cô bé, có ý khỏe mạnh bình an.
Cậu rất thích món quà này.
Lúc Hạ Nhạc Thiên ngẩng đầu định cảm ơn, lại phát hiện cô bé đã không thấy.
"Đi rồi." Thích Lệ Phi nói, lại sợ Hạ Nhạc Thiên hiểu lầm, lại bổ sung thêm: "Cô bé về nhà với mẹ."
Hắn dừng một chút, ánh mắt sâu thẳm như xuyên thấu qua cánh cửa nhìn vào cảnh tượng bên trong, lại bỏ thêm một câu, "Mẹ cô bé lại khen bánh kem của em ăn rất ngon."
Lo lắng trên mặt Hạ Nhạc Thiên lúc này mới biến mất, cậu mỉm cười, sau đó lại hỏi Thích Lệ Phi: "Vậy về sau cô bé còn phải lặp lại nhiệm vụ sao?"
Nếu như vậy, cô bé kia......
Thích Lệ Phi nhìn thẳng cửa phòng cô bé, nói: "Không cần, sau khi chúng ta rời đi, cô bé sẽ trở thành cư dân địa phương, cùng mẹ sống một cuộc đời bình an, thẳng đến khi kết thúc sinh mệnh."
Cho nên, tội phạm giết người cách vách sẽ vĩnh viễn biến mất.
Lòng thương hại của thần sẽ giúp hai mẹ con thuận lợi trôi chảy cả đời, một lần nữa đầu thai đến nhân gian.
****
Editor: Tuần sau thi rồi, căng thẳng quá nên edit truyện cho mọi người đọc (. ❛ ᴗ ❛.)
- Hoa chuông gió