Ba người La Kim Thịnh nghe Hạ Nhạc Thiên nói, dần dần hiểu rõ mọi chuyện.

Thì ra trò chơi đã đưa ra manh mối, chẳng qua những manh mối này đều bị giấu ở chỗ dễ dàng bị bỏ qua.

Một khi bị Hạ Nhạc Thiên mổ xẻ phân tích ra, ba người lập tức cảm thấy kỳ thật trò chơi lần này cũng không quá khó.

Nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ chưa được cởi bỏ.

La Kim Thịnh nói: "Nhưng mà, điểm khen thưởng liên quan trực tiếp đến khó khăn trò chơi, lần này trò chơi khen thưởng vượt xa mức bình thường rất nhiều, điều này làm sao để giải thích?"

Hạ Nhạc Thiên: "Trong trò chơi bình thường tồn tại một đường sống mà không làm người chơi chịu bất kỳ tổn thương nào, nhưng lần này không thì khác."

Ba người La Kim Thịnh lập tức nghiêm túc nghe.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Ban đầu tôi cũng từng lo lắng chuyện này, nhưng sau khi tôi ý thức được rằng dù tôi không lên tàu biển thì vẫn phải cắt thịt, tôi đã hiểu vì sao điểm Sinh Tồn lại nhiều như vậy."

Nói đúng hơn là, câu nói thuận miệng lúc trước của Pudding Xoài đã đánh thức Hạ Nhạc Thiên.

La Kim Thịnh là người thông minh, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong đó, "Chẳng lẽ một phần điểm số là để cho người chơi mua sắm sinh cơ hoàn?"

Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Nói cách khác, cắt thịt là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng trò chơi sẽ bồi thường cho người chơi, điều kiện là chúng ta phải chọn đúng đường sống."

La Kim Thịnh bừng tỉnh, tự mình lẩm bẩm: "Thì ra là như thế này......"

Ngay sau đó, hắn nghĩ tới một chuyện khác.

Những người chơi chọn lên tàu biển chở khách chạy định kỳ kia, sẽ gặp phải chuyện khủng bố gì đây...

Hắn lập tức cảm thấy không rét mà run.

Phú Nhị Đại và lão Trương cũng nhìn nhau, hãi hùng khiếp sợ.

Phú Nhị Đại nói: "Vậy chẳng phải là, những người chơi lên tàu biển chở khách chạy định kỳ... chết chắc rồi sao."

Hạ Nhạc Thiên không trả lời, từ sau khi người chơi ra khỏi kết giới, chỉ sợ cũng không thể liên lạc với người chơi ở bên trong, nói cách khác, bọn họ chỉ có thể chờ đợi.

Hạ Nhạc Thiên chuyển đề tài, "Đi thôi, lên bờ rồi nói."

Ba người hoàn hồn gật đầu, sau khi chèo thuyền vào bờ mới thật sự thả lỏng hoàn toàn, cho tới giờ bọn họ vẫn rất cẩn thận tránh tiếp xúc với nước biển, đề phòng kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.

Tuy rằng nhìn tình huống trước mắt thì chuyện này không có khả năng lắm.

Bốn người nhặt lên ba lô thuộc về chính mình, đi sâu vào trong hơn một trăm mét mới ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi sau khi hô hấp bình ổn lại mới bắt đầu bổ sung năng lượng.

Ăn cơm xong, bốn người nhìn nhau không nói gì, đều nhìn về phía đường bờ biển thẳng băng phía chân trời, trời xanh biển biếc, giống như một thắng cảnh khiến lòng người vui vẻ thoải mái.

Nhưng bốn người lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, ngược lại chỉ cảm thấy châm chọc.

Bởi vì bọn họ biết rõ đây chỉ là biểu hiện giả dối, kỳ thật trong biển có rất nhiều lệ quỷ, đang tham lam nhìn chằm chằm người chơi, muốn xé nát bọn họ nuốt vào bụng.

"Tôi thử xem có thể liên hệ với người chơi khác không." La Kim Thịnh nói.

Hắn cũng không phải thánh mẫu, sẽ không mạo hiểm sinh mệnh để cứu những người khác, nhưng loại chuyện chỉ cần thuận tay là có thể hỗ trợ như thế này, dĩ nhiên hắn nguyện ý làm.

Nói không chừng một ngày nào đó, phần ân tình này có thể phát huy tác dụng cho hắn.

Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện.

La Kim Thịnh mò mẫm một hồi lâu thì thở dài: "Quả nhiên không thể liên lạc với người bên trong."

Phú Nhị Đại lấy rượu vang đỏ từ Không Gian Bao Vây ra, nhấp một ngụm mới nói: "Những người đó cũng thật là ngốc, vậy mà lại lựa chọn lên tàu biển chở khách chạy định kỳ."

Hắn ngồi thẳng người, lập tức thổi phồng Hạ Nhạc Thiên, "Rõ ràng có một đại lão trâu bò như vậy, còn không chịu tung tăng đi theo, bây giờ chết như thế nào cũng không biết, nếu không phải có ngài, tôi nhất định cũng sẽ chết ở đó."

"Đúng vậy đúng vậy, vô cùng cảm ơn ngài." Lão Trương và La Kim Thịnh cũng nhanh chóng cảm tạ Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên nhíu mày, không nói gì.

Phú Nhị Đại thấy Hạ Nhạc Thiên có vẻ như không thích nghe những lời này, lập tức thông minh nói sang chuyện khác, bây giờ Hạ Nhạc Thiên rất muốn nói chuyện với Thích Lệ Phi, lại nhịn không được thở dài.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã không quá thích tiếp xúc với người chơi khác, sâu trong lòng từng người đều có mặt âm u không thể phơi bày ra ánh sáng.

Cậu đã thấy quá nhiều.

Phú Nhị Đại thấy không khí hoà hoãn hơn, bèn nói: "Mấy người nói xem, tình huống bên kia hiện giờ như thế nào?"

*

Trong kết giới.

Sau khi Triệu nữ sĩ cắt thịt lần đầu tiên, thuyền nhỏ đi khoảng một phần ba quãng đường, lệ quỷ đã có không dấu hiệu thoát khỏi móc câu.

Triệu nữ sĩ không thể không câu lệ quỷ lên, vì lúc trước có Hạ Nhạc Thiên làm mẫu nên tuy Triệu nữ sĩ rất sợ hãi lệ quỷ, nhưng vẫn coi như bình tĩnh.

Trong nháy mắt lệ quỷ rơi xuống thuyền, một túi bọt khí lập tức phát ra ánh sáng vàng kim, lệ quỷ theo bản năng giãy giụa rít gào, cuối cùng vẫn bị hút vào túi, yên tĩnh không tiếng động.

Triệu nữ sĩ vỗ vỗ ngực, có chút hốt hoảng ngây người một hồi lâu, Triệu nữ sĩ xoa mồ hôi lạnh trên đầu, dè dặt tiến lại gần túi bọt khí để quan sát.

Túi bọt khí vẫn không khác gì lúc trước, chỉ là từ trạng thái nửa trong suốt biến thành vàng óng, xem ra lệ quỷ này đã hoàn toàn bị phong ấn bên trong.

Triệu nữ sĩ ngẩng đầu nhìn khoảng cách hai phần ba còn dư lại, khẽ cắn môi tiếp tục dùng móc câu xẻo một miếng thịt, máu tươi lập tức trào ra, chảy xuôi trên làn da trắng nõn, thoạt nhìn vô cùng ghê người.

Triệu nữ sĩ kêu thảm thiết một tiếng, đau đến run người, nhìn miệng vết thương thê thảm trên cánh tay, trong lòng vừa bi thương vừa phẫn nộ.

Chị ta nhất định phải sống sót, cho dù phải đánh đổi tất cả!

Triệu nữ sĩ dùng móc câu xé một quần, quấn mảnh vải lên cánh tay để băng bó đơn giản, sau đó run tay treo thịt của mình lên móc câu.

Lúc ở nhà, chị ta xử lý thịt heo thịt cá không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn giết cá sống, nhưng không có lần nào như lúc này, sờ miếng thịt của chính mình chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Rõ ràng cảm xúc không khác gì thịt heo.

Chẳng qua là hơi mềm hơn một chút.

Chỉ cần kiên trì thêm chút nữa là có thể lên thuyền.

Triệu nữ sĩ tự cổ vũ cho mình, quay đầu nhìn người chơi khác, Pudding Xoài đã theo sát phía sau chị ta, có lẽ rất nhanh cũng sẽ dừng lại.

Những người khác cũng đều đang hướng về phía này.

Triệu nữ sĩ cẩn thận đếm số lượng lệ quỷ bơi quanh thuyền nhỏ, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, lệ quỷ vẫn còn hơn ba con, không cần lo lắng việc không có lệ quỷ cắn câu.

Triệu nữ sĩ quăng cần câu, móc câu rơi vào trong biển, vài lệ quỷ như cá cấp ngửi thấy mùi máu tươi, lập tức hung dữ xông đến, tranh đoạt thịt tươi trên móc câu.

Từng gương mặt quỷ vốn có biểu tình khác biệt, giờ phút này đều biến thành dữ tợn tham lam.

Thấy cảnh này, Triệu nữ sĩ lạnh toát cả người, thiếu chút nữa đã run tay làm rớt cần câu, từ trước tới nay chị ta chưa từng thấy nhiều lệ quỷ ở khoảng cách gần như vậy.

Trên người lệ quỷ quấn quanh oán khí nồng đậm, cho dù người chơi đang ngồi trên thuyền cũng có thể cảm nhận được oán khí lạnh lẽo đánh vào mặt, cùng với cảm giác rùng rợn không biết tên.

Cuối cùng, có một lệ quỷ trong đó cắn câu, nhưng sau đó hình như nó đã nhận ra nguy hiểm nên bắt đầu giãy giụa, muốn rời xa con thuyền này.

Nó không thể tránh thoát móc câu, thuyền nhỏ nhanh chóng bị nó kéo về phía trước.

Triệu nữ sĩ vội vàng điều khiển cần câu, làm lệ quỷ chạy về phía tàu biển chở khách chạy định kỳ, những con quỷ khác đều ngó lơ lệ quỷ bị mắc câu, bọn chúng đều tham lam nhìn chằm chằm vết thương vẫn chưa đang chảy máu không ngừng của Triệu nữ sĩ, không chịu rời đi.

Hận không thể bò lên trên thuyền cắn xé từng thớ thịt trên người chị ta, nhấm nuốt vị thịt người tươi ngon.

Triệu nữ sĩ dĩ nhiên chú ý tới ánh mắt đáng sợ của bọn chúng, nhưng nó chỉ khiến chị ta càng thêm kiên định phải lên chiếc du thuyền kia, không tiếc hết thảy.

Còn dư lại hai phần ba khoảng cách.

Triệu nữ sĩ biết lát nữa mình còn phải cắt thêm một miếng thịt, chỉ cần một lần cuối cùng.

Nhưng không được bao lâu, lệ quỷ cắn móc câu đã chậm rãi dừng lại, hé miệng muốn cắn đứt móc câu.

Triệu nữ sĩ kinh ngạc đứng lên khiến thuyền nhỏ lắc lư theo, chị ta đành phải ngồi quỳ trên thuyền, tránh ngã xuống, "Tại sao lại như vậy?!"

Còn chưa tới một nửa quãng đường, tại sao con quỷ này lại thoát ra được?

Triệu nữ sĩ không kịp nghĩ nguyên nhân, vội vàng câu lệ quỷ lên, chị ta không thể không làm vậy, bằng không sẽ lãng phí miệng thịt lần này.

Lệ quỷ bị câu lên cũng giống con lần trước, bị hút vào túi bọt khí thứ hai.

Triệu nữ sĩ thở hổn hển che miệng vết thương, bắt đầu trở nên luống cuống.

Vì sao lệ quỷ lần này không cắn câu lâu như lần trước? Chị ta nhớ rõ hai miếng thịt đều có kích thước như nhau cơ mà, cho nên nguyên nhân tuyệt đối không phải do thịt.

Chẳng lẽ là do lệ quỷ?

Triệu nữ sĩ nhịn không được đưa mắt nhìn lệ quỷ trong biển, phát hiện vẻ mặt chúng nó dường như dữ tợn hơn lúc đầu rất nhiều, phảng phất như có thể nhảy lên thuyền bất kỳ lúc nào.

Triệu nữ sĩ sợ tới mức run lên, sau đó lại cắn răng cắt một miếng thịt, miệng thịt này lớn hơn lúc trước lớn rất nhiều, chị ta cắt thịt ở đùi, cũng là nơi có nhiều thịt nhất trên cơ thể.

Máu tươi đầm đìa nhỏ giọt trên thuyền, Triệu nữ sĩ không kịp dùng mảnh vải siết chặt đùi lại, chị ta sợ hãi những lệ quỷ kia sẽ nhảy lên thuyền, lập tức giành giật từng giây ném móc câu xuống biển, thuyền nhỏ tiếp tục chạy về phía trước......

"Phải nhanh lên, không thể dừng lại, tuyệt đối không thể." Triệu nữ sĩ điều khiển cần câu, lầm bầm lầu bầu.

Là người xuất phát thứ hai, Pudding Xoài cũng gặp phải tình huống tương tự như Triệu nữ sĩ, lệ quỷ dường như muốn thoát khỏi khống chế của móc câu.

Thuyền nhỏ đã hoàn toàn ngừng lại.

Pudding Xoài sợ tới mức nước mắt đầy mặt, khóc kêu: "Đừng mà, đừng mà."

Cô hốt hoảng vung vẩy cần câu, muốn ngăn cản lệ quỷ thoát ra, cô biết lúc này mình phải nhanh chóng câu nó lên thuyền.

Nhưng cô sợ quá.

Con quỷ này thoạt nhìn vô cùng dữ tợn khủng bố, ngay cả việc nâng cần câu lên cô cũng không dám, nhưng cô muốn sống sót.

Pudding Xoài điên cuồng hét to, cuối cùng cũng đủ can đảm kéo cần câu lên, nhưng đã quá muộn, lệ quỷ đúng lúc này đã thoát khỏi móc câu, nhanh chóng cong người giữa không trung vọt xuống biển, làm nổi lên một đợt sóng.

Vài giọt nước biển bắn lên người Pudding Xoài khiến cô nhịn không được hét lên, hốt hoảng thả cần câu liều mạng lau nước biển trên người.

Cô sợ hãi.

Liệu đêm nay lệ quỷ có tới giết chết giống như người tên Lưu Dương kia không, chết dưới làn nước lạnh lẽo trong đêm, không ai biết lúc ấy hắn đã gặp phải chuyện gì.

Thấy Pudding Xoài gặp sự cố nhỏ, những người phía sau như lâm đại địch, sợ người chơi nữ này sẽ phát điên làm ra hành vi không lý trí.

Cũng may Pudding Xoài mau chóng bình tĩnh lại, ôm hai chân khóc nức nở.

Thạch Phủ Đầu ở phía sau gãi đầu, "Ấy da, sao tự dưng lại khóc."

Pudding Xoài càng khóc lớn hơn nữa.

Cô gái tên Lâm Tử Hân thấy thế thì nhếch mép trào phúng, không hề lên tiếng an ủi Pudding Xoài.

Thạch Phủ Đầu nói: "Cô không an ủi cô ấy sao, dù sao cũng đều là con gái."

Lâm Tử Hân liếc mắt qua: "Đều con gái, tôi biết phải kiên cường, sao cô ta không biết."

Chiêu trò giả bộ đáng thương này, ai mà chẳng biết làm.

Nhưng đáng tiếc, đối với người chơi lâu năm mà nói thì chả có tác dụng gì, ngược lại càng dễ bị bọn họ coi như nước cờ để lợi dụng.

Trong lòng Lâm Tử Hân xoay chuyển mấy trăm lần, cuối cùng dựng thẳng sống lưng, nói với Thạch Phủ Đầu: "Nhanh cắt thịt câu quỷ đi, lên tàu biển càng sớm càng tốt."

Thạch Phủ Đầu nhìn Lâm Tử Hân thêm vài lần, đôi mắt hơi dữ tợn lộ ra tia thưởng thức, nhưng hắn vẫn lắc đầu: "Không được đâu, cũng không thể bỏ mặc cô bé này ở đây được."

Lâm Tử Hân nháy mắt ra cái gì đó, có chút thương hại nhìn Pudding Xoài vẫn đang khóc thút thít, sau đó cúi đầu che đậy vẻ mặt.

Muốn sống sót trong trò chơi đáng sợ này, thứ đầu tiên phải vứt bỏ chính là lòng thương hại.

****

Editor: Nhặt sạn đi bà con, mình sắp beta lại đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play