Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh cẩn thận kiểm tra thi thể, trong phòng mặc dù mở cửa sổ thông gió, cũng vẫn tràn ngập mùi chua thối buồn nôn.
Đặc biệt là bãi nôn gần tủ lạnh, thiếu chút nữa làm Hạ Nhạc Thiên có khứu giác nhạy bén trực tiếp ói ra, cậu vội vàng che miệng mũi rồi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt lập tức rơi xuống vệt nước trên mặt đất, cách bãi nôn kia một khoảng rất gần.
Trần Đỉnh chú ý tới trong miệng của tử thi có thứ gì đó, bèn đi vào phòng bếp tìm đôi đũa gắp nó ra, vẻ mặt hơi thay đổi.
Là cỏ nước.
Cái này làm hắn liên tưởng đến lệ quỷ chết chìm trong hồ nước ở cách vách, quả nhiên nó đã bắt đầu xuống tay với người dân.
Đồng thời, Trần Đỉnh cũng phát hiện nguyên nhân thi thể này chết, tử trạng giống hệt như chết đuối, thi thể đã trương phình thành "người khổng lồ", nhìn tê cả da đầu.
Những người dân tò mò theo phía sau cũng vào nhà thấy được tử thi, lập tức sợ tới mức mềm chân, suýt nữa ngồi bệt dưới đất.
Trần Đỉnh quay đầu nói: "Nếu sợ còn đi lên theo làm gì?"
Mấy người kia cứng họng không trả lời được, bị tử trạng của người chết dọa cho kinh hồn bạt vía, ngay cả lời giải thích cũng không thốt ra được, lúc này còn thắc mắc tò mò gì nữa, vội vàng đỡ nhau xuống lầu.
Chỉ còn vài người thần kinh thép vẫn đứng xung quanh cửa, trong lòng có chút khiếp sợ, cũng không phải sợ nhìn thấy thi thể, mà cảm thấy tử trạng của thi thể quá đáng sợ, nhìn có vẻ không giống bị người giết chết.
Chẳng lẽ có quỷ sao?
Suy nghĩ này vừa hiện trong đầu, lập tức bị hắn phủ định.
Tra xét xong manh mối, Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh cùng mọi người xuống lầu dưới, còn căn hộ này tạm thời khóa lại, tránh có người vào nhầm bị dọa cho chết khiếp.
Sau khi đến lầu một, mấy cư dân đang chực chờ xung quanh lập tức vây đến hỏi thăm, Trần Đỉnh bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, hơn nữa cả người cũng tự mang khí chất trầm ổn, làm mọi người an tĩnh lại.
Không đợi Trần Đỉnh nói chuyện, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu khủng hoảng, "Không xong rồi! Chung cư này cũng có người chết!!!"
Người trong tiểu khu ồ lên, lúc này bọn họ không kìm nén được nỗi sợ trong lòng nữa, kéo nhau đến phòng người chết thứ hai xem, kết quả sau khi nhìn thấy thi thể thì bị dọa sợ tới mức nhũn người, vội vàng té chạy mất.
Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh lại kiểm tra thi thể thứ hai, phát hiện nguyên nhân chết của người này cũng giống người thứ nhất, miệng và thực quản đều nhét đầy rong rêu, đều giống như chết đuối.
Bụng phình cao lên, thi thể cũng cũng hình thành trạng thái "người khổng lồ".
Sau hai cái chết liên tiếp xảy ra, các cư dân nhóm đều cực kỳ bất an, tất cả đều nhanh chóng về căn hộ của mình, gõ cửa phòng hàng xóm cách vách.
Trong nửa giờ ngắn ngủn, mọi người phát hiện trong tiểu khu đã chết chín người, trên người không có bất kỳ vết thương nào, thoạt nhìn giống như bị sống sờ sờ nhấn cho chết đuối, bụng trương phình như trống, mắt cũng trợn ngược.
Ba mươi lăm người còn lại trở nên thấp thỏm lo âu, loại chuyện này nhìn kiểu gì cũng không giống như án giết người bình thường, hơn nữa trước cổng tiểu khu còn một lớp màn nước quỷ dị, một suy đoán lập tức truyền đi khắp nơi.
Tiểu khu này! Rất có thể có quỷ!
Một người phụ nữ trung niên sợ hãi, vội vàng nói: "Nếu không, chúng ta mau chóng báo cảnh sát đi."
Một người khác nói: "Chị à, chị cũng không nhìn xem tình huống lúc này là thế nào, nếu có thể báo nguy thì chúng tôi đã sớm báo nguy rồi có được không."
Nữ trung niên lập tức run rẩy theo, "Lỡ như, lỡ như người chết tiếp theo, là tôi thì làm sao bây giờ..."
Lời này như đốm lửa quăng vào thảo nguyên, làm bùng lên ngọn lửa khủng hoảng trong lòng mọi người.
Đúng vậy.
Làm sao bây giờ?
Hạ Nhạc Thiên không nói chuyện, ánh mắt rơi xuống người Triệu Bảo Toàn đang đứng phía xa, khẽ nhíu mày.
Theo lý mà nói, người có khả năng bị lệ quỷ tập kích nhất, một là người chơi, hai là Triệu Bảo Toàn.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, đối tượng bị lệ quỷ ưu tiên tập kích, ngược lại là người dân địa phương bình thường không có điểm giống nhau nào.
Chẳng lẽ chín người đã cùng làm chuyện gì đó vào hôm qua, bởi vậy mới kích phát điều kiện giết người của lệ quỷ sao?
Có người lớn gan dùng khăn trải giường che phủ thi thể, sau đó đóng cửa lại, tất cả mọi người ầm ĩ không ngừng, mà người trước đó bị màn nước cắt đứt tay đột nhiên kích động nói: "Tôi biết làm sao để rời khỏi tiểu khu rồi!"
Mọi người sửng sốt, vội vàng thúc giục hắn mau nói ra biện pháp.
"Nếu không thể rời khỏi từ cổng tiểu khu, vì sao chúng ta không trèo tường rời đi?" Người đứt tay nói.
Các cư dân khác bừng tỉnh gật đầu, sôi nổi cảm thấy biện pháp này rất tốt.
Người đứt tay nói tiếp: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau đi đi."
Hạ Nhạc Thiên đứng ra, khuyên can: "Không được, không thể rời khỏi đây bằng cách trèo tường, anh đừng xúc động đi chịu chết."
Lòng tốt của Hạ Nhạc Thiên lại khơi dậy căm tức của người đứt tay, hắn giơ cánh tay bị băng y tế băng kín mít lên, vẻ mặt điên cuồng nói: "Cậu có thấy không, tay của tôi bị chặt đứt! Tôi cần phải đi ra ngoài nhặt tay của tôi về!"
Cứ kéo dài mãi, tay hắn thật sự sẽ không hy vọng nối lại được nữa.
"Cậu có bệnh đúng không, nếu cậu muốn ở laik thì ở lại một mình đi, vì cái gì muốn cản chúng tôi?"
"Đúng vậy, người này quá ích kỷ!"
Mấy cư dân xung quanh cũng sôi nổi chỉ trích Hạ Nhạc Thiên, trên mặt đều là vẻ tức giận.
Hạ Nhạc Thiên cũng không hy vọng những người này đâm đầu vào chỗ chết, nhưng thật lòng khuyên bảo thì đối phương lại không tin tưởng, vậy cậu cũng không còn cách nào, chỉ có thể nói: "Nếu các người không tin tôi, vậy thì đi đi, tôi không nói nữa."
Nhưng cũng có người thông minh, nhịn không được hỏi cậu: "Sao cậu lại biết không ra được?"
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên nảy sinh một kế, nếu muốn những người này phối hợp với mình, nhất định phải tìm cho mình một thân phận hợp lý, như vậy mới tăng độ đáng tin trong lời nói.
Hạ Nhạc Thiên nhìn bọn họ: "Chúng tôi là tổ chức điều tra sự kiện thần quái, lúc trước đã kiểm tra tường vây của tiểu khu, phát hiện ra không được."
Mọi người ồ lên.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại tổ chức tên Linh Dị Thần Quái.
Có người nơm nớp lo sợ hỏi: "Vậy ý của cậu là, trong tiểu khu thật sự có quỷ?!!"
"Không phải chứ?"
Hạ Nhạc Thiên lập tức bảo mọi người an tĩnh lại, dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Tổ chức Linh Dị của chúng tôi vẫn chưa xác nhận chuyện này, cho nên hy vọng mọi người có thể phối hợp với chúng tôi, tranh thủ sớm chạy khỏi tiểu khu, dù sao chúng ta cũng không thể chờ người bên ngoài tới cứu, chỉ phải tự lực cánh sinh."
Lời này khiến các cư dân sôi nổi gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Nhưng trong đó không bao gồm người đứt tay kia, hắn chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng tay mình không thể nối lại, đến lúc đó đừng nói là công việc, chỉ sợ ngay cả bạn gái cũng không có.
"Tôi không tin cậu!" Người đứt tay gào lên.
Sau khi nói xong, hắn lập tức chạy ra ngoài.
Mọi người nhìn nhau, do dự nói: "Hình như hắn chạy về phía tường vây sau tiểu khu."
"Đi theo nhìn xem."
Đến bây giờ vẫn còn một bộ phận cư dân không tin lời Hạ Nhạc Thiên, càng muốn tận mắt nhìn thấy, nên đều chạy qua đó.
Đám người Hạ Nhạc Thiên cũng lập tức đi theo.
Người đứt tay hì hục bò lên trên tường vây, sau đó dùng sức nhảy xuống dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của mọi người, một giây sau, tiếng hét thảm thiết vang lên.
Tất cả mọi người đều thấy rõ, người đứt tay kia biến mất trên không trung, chỉ còn lại một khúc chân rớt xuống, máu tươi bắn ra.
Mọi người sợ tới mức thét chói tai, kinh hãi ôm chầm lấy người bên cạnh.
Người thanh niên kia nói thật!
Mắt thấy một người sống sờ sờ chết trước mặt mình, một màn chấn động này làm tất cả người dân không dám tới gần bức tường, đều chạy tới trước mặt Hạ Nhạc Thiên cầu xin cậu mau chóng nghĩ cách giúp mọi người chạy đi.
Lúc này đến lượt Trần Đỉnh đứng ra, đầu tiên là châm chọc mỉa mai bọn họ, tỏ vẻ mấy người không tin lời của tổ chức Linh Dị bọn tôi, bây giờ nhận được bài học mới biết sai sao.
Người dân bị răn dạy thì càng thêm thấp thỏm lo âu.
Thấy mục đích đã đạt được, Trần Đỉnh lại đổi giọng, bắt đầu an ủi mọi người, đánh một gậy lại cho một quả táo, lập tức thu thập ổn thỏa mọi người.
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh triệu tập toàn bộ cư dân đến quảng trường nhỏ trong tiểu khu, bắt đầu dò hỏi bọn họ về thông tin của chín người chết.
Tỷ như hôm qua những người chết này có làm chuyện gì đặc hay không, hoặc là nói lời không nên nói nào không...
Hoặc là chín người này có quen biết nhau không, quan hệ có tốt không?
Người dân hỏi gì đáp nấy, tỏ vẻ chín người chết không làm gì cả, cũng chưa nói gì không nên nói, quan hệ giữa bọn họ nhiều lắm là quen biết ngoài mặt, không tính là quan hệ tốt.
Giữa chín người chết không có điểm chung nào, vậy rốt cuộc cơ hội giết người là cái gì, cũng không có khả năng lệ quỷ giết người ngẫu nhiên chứ?
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận nhớ lại, chỗ giống nhau duy nhất giữa chín người chết, hình như trước lúc chết đều chạm vào "nước".
Người thứ nhất chết trong lúc uống rượu.
Người thứ hai chết phòng tắm, rất có thể lúc đó đang rửa mặt, hoặc là chuẩn bị tắm rửa, bởi vậy kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.
Bởi vì không thể xác định thời gian tử vong chính xác, nên cũng không thể đoán ra lệ quỷ giết người lúc nào, Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể nói những người dân còn lại đừng chạm vào nước.
Nghe Hạ Nhạc Thiên nói, mọi người bất an gật đầu.
Nhưng cũng có người không hài lòng với việc Hạ Nhạc Thiên là thành viên tổ chức Linh Dị, lại chỉ nói ra chút đề nghị như vậy, "Các người không phải là tổ chức Linh Dị gì gì đó sao, chẳng lẽ không có biện pháp tìm ra lệ quỷ, sau đó tiêu diệt nó sao?"
Trần Đỉnh lạnh lùng nói: "Chúng tôi là tổ chức Linh Dị, không phải đạo sĩ, nếu anh không muốn phối hợp vậy không cần phối hợp, nhớ cho kỹ, chúng tôi không có trách nhiệm cũng không nghĩa vụ bảo vệ các người."
Người dân bất mãn lúc này mới biết sợ, hắn phát hiện những người tự xưng là tổ chức Linh Dị không để nhìn lọt mắt thái độ này của hắn, chỉ có thể sợ hãi lắp bắp: "Tôi, tôi biết rồi."
Những người trong lòng mang bất mãn như người này cũng rụt vòi lại, từng người đều tự bóp chết tâm tư nho nhỏ của mình, tất cả đều hợp tác gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên không ngăn cản Trần Đỉnh, đến khi bọn họ định tản ra về nhà mới mở miệng dặn dò: "Nếu mọi người cảm thấy sợ hãi thì có thể ở cùng người mình quen biết, hai người một phòng, nếu gặp nguy hiểm thì nhất định phải lớn tiếng hô lên, biết không?"
Mọi người gật đầu đáp lời, lúc này mới tản ra.
Mà Triệu Bảo Toàn nghe xong toàn bộ câu chuyện, thân thể bắt đầu run rẩy kịch liệt, vẻ mặt co rúm hoảng sợ.
Quả nhiên!
Nhất định thủy quỷ kia muốn phong toả mọi người, sau đó giết sạch bọn họ.
Lúc này, mấy người Hạ Nhạc Thiên tụ họp với nhau ở chỗ vắng người, thảo luận chuyện vừa rồi.
Lương Hoành Vũ nghe vậy thì, không kìm được nghi hoặc, hỏi Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh: "Vì sao chúng ta không tụ tập tất cả cư dân vào một chung cư? Vậy không phải có thể phát hiện chuyện không thích hợp trước tiên sao?"
*****