Hạ Nhạc Thiên rời khỏi phòng Triệu Bảo Toàn, vừa quay đầu đã thấy hai người Trần Đỉnh đang chờ ngoài hành lang, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Sao mọi người lại đứng ở đây?"
Trần Đỉnh nói: "Tôi và Bùi Anh đã điều tra xong rồi, nhưng lại nghe tin tiểu khu bị phong tỏa, nên nhanh chóng quay lại."
Hắn không biết Hạ Nhạc Thiên đi đâu, mà Lương Hoành Vũ lại nói cho hắn, vị đại lão [Da Da Hạ] đã đi theo một người dân địa phương về phía tòa chung cư thứ tư, hình như là muốn điều tra gì đó.
Hắn không biết vị trí cụ thể của người này ở đâu, chỉ đành về đứng trước cửa phòng 444 chờ Hạ Nhạc Thiên trở về.
Hạ Nhạc Thiên lấy chìa khóa mở cửa phòng, "Vào trong rồi nói."
Ba người vào đóng cửa phòng, nhưng vẫn không khóa lại, sau khi ngồi xuống sofa phòng khách, Trần Đỉnh mở đầu hỏi: "Cậu có phát hiện gì ở phòng cách vách không?"
Lúc nãy hắn thấy Hạ Nhạc Thiên bước ra từ phòng 402, lập tức ý thức được đây phòng của người dân địa phương trong miệng Lương Hoành Vũ.
Cho nên hắn mới nghĩ rằng Hạ Nhạc Thiên có thể đã phát hiện manh mối rất lớn.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, "Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ lệ quỷ đang ở phòng 403 kế bên chúng ta, là một thủy quỷ chết đuối."
Trần Đỉnh cùng Bùi Anh lập tức nghiêm túc lắng nghe.
Liên quan đến thủy quỷ sao?
Hai người nhanh chóng nhớ lại vách tường ẩm ướt trên hành lang, góc tiểu khu bám đầy rêu xanh, và không khí càng lúc càng ẩm thấp.
Quan trọng nhất là, ngoài cổng tiểu khu còn có một lớp màn nước, tất cả đều trùng hợp liên quan đến "nước".
Sau đó, Hạ Nhạc Thiên đem chuyện Triệu Bảo Toàn nói cho mình, kể lại cho Trần Đỉnh cùng Bùi Anh nghe, "Cho nên tôi đến phòng của hắn để xem những vệt nước đó là như thế nào, bức tường kề sát phòng 403 quả thật có nhiều vệt nước nhất."
Đây tuyệt đối không phải trùng hợp.
"Thảo nào trò chơi yêu cầu chúng ta ở phòng 444, hóa ra là kế bên phòng có lệ quỷ." Trần Đỉnh nói tới đây, trong lòng bỗng trầm xuống, "Nhưng mà, nếu vậy thì chẳng phải lệ quỷ kia sẽ ưu tiên tập kích chúng ta hay sao?"
Hạ Nhạc Thiên cũng rất lo lắng, "Không sai, nên chúng ta phải mau nghĩ cách tiếp cận với cô gái ở cách vách kia, nhưng làm vậy cũng có khả năng sẽ kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ."
Lệ quỷ rõ ràng chết trong hồ, nhưng vẫn quay trở về tiểu khu, đáp án không cần nói cũng biết, sau khi chết thành lệ quỷ, nó đi theo cô bạn gái.
"Trò chơi đã cho chúng ta hai lựa chọn, một là chủ động xuất đầu tìm kiếm đường sống, hai là chỉ cần lẩn tránh điều kiện giết người của lệ quỷ, nói không chừng cũng có thể sống qua bảy ngày." Bùi Anh đột nhiên nói.
Lời này lập tức khiến Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh đưa mắt nhìn nhau.
Đúng vậy.
Biện pháp mà Bùi Anh đưa ra, có lẽ có thể thử một lần.
Hạ Nhạc Thiên nói: " Còn một việc nữa." Cậu nghiêm túc nhìn hai người, một bên tự hỏi một bên nói: "Hiện tại không chỉ có chúng ta bị nhốt ở trong tiểu khu, ngay cả người địa phương cũng là thế, nhất là chuyện của Triệu Bảo Toàn, hai người có nghĩ tới chuyện này ám chỉ cái gì không?"
Trần Đỉnh và Bùi Anh đều sửng sốt.
Ngay sau đó hai người họ lập tức ý thức được Hạ Nhạc Thiên muốn nói gì.
Rất có thể thủy quỷ kia sẽ không chỉ tấn công người chơi, mà còn xuống tay với tất cả cư dân trong tiểu khu.
Nhưng mục đích là gì?
Ba người tạm thời không có manh mối nào, chỉ có thể chờ qua ngày hôm sau để xem tình huống, dù sao hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, có thể tra ra nhiều thông tin như đã không tệ.
Ba người bàn luận xong, bắt đầu chia ra tra xét phòng 444, tìm xem có vệt nước khả nghi nào hay không.
Nhưng kỳ quái chính là, phòng 444 hoàn toàn sạch sẽ, ngoài một ít bụi ra thì không có bất kỳ vệt nước nào.
Sau đó, ba người Hạ Nhạc Thiên quyết định xuống lầu đến trước cổng tiểu khu xem xét tình huống, trên đường vừa vặn đi qua phòng 403.
Cũng chính là phòng có quỷ trong lời của Triệu Bảo Toàn.
Cũng không biết là ảo giác xuất hiện, hay chỉ là ám chỉ tâm lý, khi ba người bước qua cánh cửa này, luôn có cảm giác âm trầm lạnh lẽo, nổi da gà cũng nổi lên hết .
Ba người vội vàng bước nhanh hơn rời đi.
Không bao lâu, trong phòng 403 truyền tiếng động rất nhỏ, "Tí tách --"
Rồi tan vào bầu không khí yên tĩnh.
Tuy người đứng ở cổng tiểu khu đã tản ra gần hết, nhưng vẫn còn bốn năm người đứng tụ tập nhìn màn nước, trên mặt đầy lo lắng và suy tư.
Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ nhìn thấy đám người Hạ Nhạc Thiên lại đây thì vội vàng kể hết mọi chuyện, "Vừa mới có người không tin quỷ quái, một hai phải đi ra ngoài, vài người sống chết ngăn cản hắn không cho đi, sau đó thật sự không khuyên được, có người trực tiếp cầm bình nước khoáng làm thí nghiệm cho người kia xem."
Trần Đỉnh tò mò hỏi: "Sau đó thì sao?"
Lương Hoành Vũ nói: "Người kia sợ hãi, trực tiếp tiểu trong quần, mọi người xúm lại đỡ đi rồi."
Nói lên việc này, đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy đáng sợ, cư dân thế giới này sao lại linh hoạt thông minh như vậy, hoàn toàn không cứng nhắc chút nào.
Tuy rằng lúc trước hắn cũng từng gặp qua một số dân địa phương có trí thông minh hệt con người thật, nhưng những cư dân đó có liên quan đến manh mối nhiệm vụ.
Mà những người dân trong tiểu khu này, hoàn toàn chỉ là phông nền mà thôi.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy, chuyện này ngược lại có thể chứng minh một chuyện, đó là những người dân bị nhốt trong tiểu khu cũng không phải là số liệu phông nền mà trò chơi giả lập nên.
Nếu là vậy, cậu cần phải thử kêu gọi tất cả người dân trong tiểu khu, không cần tất cả bọn họ đều đến, nhưng ít ra cũng phải biết rõ số lượng người sống trong tiểu khu là bao nhiêu.
Để đến lúc quỷ thật sự giết người, ít nhất bọn họ có thể phát hiện chuyện không đúng, sau đó tránh được cơ hội giết người.
Hạ Nhạc Thiên đem ý tưởng của mình nói cho bốn người, sau khi nghe xong mọi người đều sôi nổi gật đầu đồng ý.
Giờ phút này Lương Hoành Vũ hận không thể chui vào khe đất, khó trách người ta là đại lão, mà mình chỉ là một kẻ vô danh.
Chênh lệch không thể với tới.
Tuy hắn cũng kinh ngạc với phản ứng chân thật của cư dân, nhưng chưa từng nghĩ tới đây có thể là manh mối mà trò chơi thiết lập.
Kế tiếp, Trần Đỉnh tìm một chỗ kín đáo lấy ra một cái loa lớn, lúc đầu hắn cầm thứ này là vì muốn thu hút lệ quỷ, không ngờ lại phát huy công dụng vào thời điểm này.
Lại ghi âm giọng nói to lớn vang dội của Lương Hoành Vũ, đứng dưới lầu mở loa phát thanh.
"Các hộ gia đình trong tiểu khu -- Xin hãy đến quảng trường nhỏ tập hợp để đăng ký thông tin, thống kê nhân số."
Mấy người dân đứng gần lập tức thò lại gần, hỏi: "Thống kê nhân số để làm gì vậy?"
Lúc này cần Bùi Anh đứng ra giải thích, vẻ ngoài xinh đẹp tinh tế của Bùi Anh có thể khiến người khác thả lỏng hơn nhiều, nàng nhỏ nhẹ nói: "Chúng ta tạm thời bị nhốt trong tiểu khu, cần phải đoàn kết giúp đỡ nhau, sau khi đăng ký thì có thể thống kê số lượng người dân, lỡ có vấn đề xảy ra, chúng ta có thể kịp trở tay, anh nói có đúng không?"
"À à, hóa ra là vậy."
Dù sao chỉ là viết vài dòng thông tin, bọn họ lập tức cầm lấy sổ tay mà Bùi Anh đưa ra, viết chung cư và số phòng, cộng thêm họ tên của mình.
Những người bàng quan đứng ngoài cũng cảm thấy chuyện này không tồi, bèn xếp hàng viết theo.
Có người dứt khoát đăng ký thay cho người nhà.
Bùi Anh cười cảm ơn mỗi người dân.
Loa còn đang tiếp tục thông báo, nhưng sau mấy tiếng đồng hồ, hầu như không còn người nào tới để đăng ký nữa.
Cứ phát loa như vậy cũng không còn tác dụng nữa.
"Số liệu thống kê này nhất định không chuẩn xác, chúng ta có nên tiếp tục chờ không?" Lương Hoành Vũ hỏi.
"Không chờ nữa, cứ đợi trời chạng vạng tối mọi người trong tiểu khu đều về nhà thì gõ cửa từng nhà đăng ký." Hạ Nhạc Thiên nói.
Dù sao cũng vừa mới xảy ra chuyện này, không phải tất cả cư dân đều hợp tác, có người tính cảnh giác rất mạnh, không muốn để lại thông tin cá nhân của mình.
Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là tới tận cửa.
Lúc này Vương Nhược Vũ mới rụt rè giơ tay lên, hỏi: "Nhưng mà... nếu đối phương không mở cửa, cũng không muốn cung cấp thông tin thì làm sao bây giờ?"
Trần Đỉnh trực tiếp trả lời nói: "Cũng không nhất thiết phải biết tên đối phương, lúc gõ cửa mọi người cẩn thận chú ý tiếng động bên trong, chỉ cần xác định trong phòng có bao nhiêu người, là nam hay nữ như vậy đủ rồi."
Vương Nhược Vũ bừng tỉnh gật đầu, "Tôi biết rồi."
Sau khi Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh thương lượng xong, năm người chơi chia thành bốn tổ.
Ba người nam chia nhau đi từng chung cư, để Bùi Anh và Vương Nhược Vũ đi cùng nhau, đến chung cư thứ hai điều tra nhân số.
Bởi vì trong số bốn chung cư, thì cái có mức độ nguy hiểm nhỏ nhất, có lẽ là chung cư thứ hai.
Mà nguy hiểm nhất, đương nhiên là chung cư thứ tư, kế tiếp là chung cư thứ nhất.
Hạ Nhạc Thiên điều tra chung cư thứ tư, Trần Đỉnh đi chung cư thứ nhất, làm Lương Hoành Vũ cảm thấy hơi ngại ngùng, trước nay hắn và Vương Nhược Vũ đều chưa từng được đối xử ưu đãi như vậy.
Đặc biệt hơn là người này lại là đệ nhất Bảng Xếp Hạng, đại lão trong đại lão.
Nhưng một chút cũng không giống những người chơi lâu năm luôn kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn thích sai bảo hắn đi làm một ít chuyện nguy hiểm.
May mà hắn là kiện tướng chạy nước rút(*), mỗi lần gặp được nguy hiểm đều thoát ly trong đường tơ kẽ tóc.
(*)Chạy nước rút: là hình thức chạy cự ly ngắn trong khoảng thời gian giới hạn, là môn thể thao tốc độ cơ bản.
Nghĩ nghĩ, Lương Hoành Vũ nói: "Cứ để tôi đi chung cư lầu một đi, trong tay tôi có đạo cụ, nếu gặp được nguy hiểm còn có thể chạy thoát."
Hạ Nhạc Thiên cũng không từ chối, dù sao cậu đã cho người này một ít ưu đãi, thái độ của hắn cũng làm Hạ Nhạc Thiên có thêm một chút hảo cảm.
Ít nhất không phải một kẻ ăn cháo đá bát.
Hiện tại mới hơn bốn giờ chiều, còn không ít người dân đang ngồi bên ngoài hóng mát, không khí ẩm ướt lại oi bức, một ít người tiếc tiền hoặc không có điều hòa, dĩ nhiên không muốn ngồi ngốc trong phòng.
Hạ Nhạc Thiên cũng không tìm những người này để đăng ký, lỡ như bọn họ không phối hợp, chỉ sợ ngay cả việc bọn họ ở chung cư nào cũng cũng không biết.
Trong quá trình chờ đợi, năm người chơi cũng ngồi ngoài trời để trò chuyện, Hạ Nhạc Thiên lấy một băng ghế nhỏ từ Không Gian Bao Vây, cúi đầu đùa nghịch di động.
Tuy rằng tiểu khu đã bị phong tỏa, nhưng người chơi vẫn có thể lên mạng, chẳng qua chỉ có thể trò chuyện trong đội ngũ, không thể nhắn tin lên Kênh Thế Giới.
Hạ Nhạc Thiên mở danh sách bạn tốt, lẳng lặng nhìn ID của Thích Lệ Phi.
Nghĩ đến chuyện xảy ra lúc vừa vào trò chơi, Hạ Nhạc Thiên không nhịn được tim đập nhanh hơn rất nhiều, lúc ấy sao cậu có thể làm ra chuyện xấu hổ như vậy!
Hạ Nhạc Thiên xoa xoa mặt, muốn đem cảm giác vui sướng không thể che giấu này đè xuống.
*
Xa xôi sao trời.
Màn hình phát sóng trực tiếp hiện lên hình ảnh Hạ Nhạc Thiên cầm điện thoại, thất thần nhìn ID [Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần], nhóm cầu sáng lập tức nhảy nhót, cứ như quần chúng ăn dưa quần thấy được gian tình của sếp tổng, sôi nổi phát ra âm thanh trêu ghẹo.
Mà Thần chí cao vô thượng lại liếc mắt qua, lạnh lùng trách cứ: "Không muốn xem thì màu đi làm việc, cấm nói chuyện phiếm."
Cầu sáng uể oải lóe lóe lên, tản ra hơi thở tủi thân và ngoan ngoãn.
Lúc này thần mới tiếp tục nhìn màn hình, nghiêm túc nhìn sườn mặt của thanh niên kia, nhịn không được cong cong môi.
Thật vui vẻ.
***
Editor: Triệu Bảo Toàn ở phòng 402, đôi tình nhân là 403, đám Hạ Nhạc Thiên phòng 444.