Nhưng điều làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy thắc mắc là, vì sao bàn tay vàng lại sợ hãi Thích Lệ Phi?
Bug sợ hãi Thích Lệ Phi là tất nhiên, dù sao Thích Lệ Phi vốn là NPC phụ trách tìm kiếm và tiêu diệt Bug mà quy tắc không thể phát hiện.
Đây vốn là công việc của Thích Lệ Phi, hắn có quyền hạn và năng lực tấn công.
Nhưng sao cậu lại có cảm giác, dường như bàn tay vàng cũng sợ Thích Lệ Phi nhỉ?
Cứ như đối với Thích Lệ Phi, nó cũng tương đương với một Bug.
Bằng không thì vì sao bàn tay vàng vẫn luôn yên lặng ẩn nấp, thậm chí còn mịt mờ nhắc nhở mình né xa Thích Lệ Phi.
Chẳng lẽ......
Vừa nghĩ đến đây, một thanh âm đột nhiên xuất hiện, cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu Hạ Nhạc Thiên.
"Sao còn chưa đi?"
Hạ Nhạc Thiên hoảng sợ, vội vàng xoay người.
Một người đàn ông đứng thẳng tắp bên đường, khí thế quanh người cực kỳ mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Nhạc Thiên, vẻ mặt trước sau đều lạnh nhạt.
Hạ Nhạc Thiên vừa thấy hắn đã nhịn không được cười rộ lên, vội vàng chạy ào tới, Thích Lệ Phi theo bản năng cầm lấy cánh tay Hạ Nhạc Thiên, nói: "Chậm một chút."
Tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủn.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại có thể cảm nhận được sự quan tâm của Thích Lệ Phi, cậu cười càng thêm vui vẻ, nói: "Tôi biết rồi, đúng rồi, anh cố ý lại đây nhìn tôi sao?"
Thích Lệ Phi lạnh nhạt ừ một tiếng, "Tiện đường lại đây."
Hạ Nhạc Thiên không những không thất vọng, ngược lại càng cười hớn hở, gật đầu với Thích Lệ Phi: "Vậy cũng rất tốt, ít nhất chứng minh anh vẫn để ý người bạn này"
Thích Lệ Phi nghe vậy thì hơi cong môi, nói: "Vui vẻ vậy sao?"
Hạ Nhạc Thiên bật thốt: "Bởi vì anh lại đây nhìn tôi, cho nên tôi cực kỳ vui."
Thích Lệ Phi không ngờ Hạ Nhạc Thiên sẽ trả lời như vậy, khiến một vị Thần không gì không làm được như hắn, giờ phút này cũng có chút hoảng hốt.
Lại nghĩ đến thanh niên loài người này có tình cảm khó nói đối với mình, Thần đột nhiên nảy sinh chút cảm giác mừng thầm.
Thích Lệ Phi vội vàng đè nén những suy nghĩ trong đầu, nghiêm trang khụ một tiếng, nói: "Nếu cậu không sao, vậy tôi đi trước đây."
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng giữ lấy tay áo Thích Lệ Phi, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Thích Lệ Phi truyền đến, tim cậu bỗng nhiên nhảy loạn lên, vội vàng rụt tay lại, lắp bắp: "Vậy, vậy anh... Không ở thêm chốc lát sao?"
Thích Lệ Phi lại ho khan vài tiếng, "Cũng không phải là không thể."
Hai người lập tức im lặng không nói, bầu không khí kỳ quái tràn ngập giữa hai người, tuy rằng chưa đến mức xấu hổ, nhưng không biết vì sao, Hạ Nhạc Thiên lại luống cuống không nói nên lời, tiếng tim đập chấn động màng nhĩ của cậu, cũng khiến cậu càng thêm tâm hoảng ý loạn.
Thích Lệ Phi rũ mắt nhìn gò má cậu, hắn cũng có loại cảm giác này.
Hai người đều không nói lời nào.
Cuối cùng Hạ Nhạc Thiên thật sự không chịu được bầu không khí quái dị này, mạnh mẽ lảng sang đề tài khác: "Đúng rồi, đôi mắt khổng lồ trên không trung có phải là quy tắc trò chơi không?"
Nói đến trò chơi, không khí vi diệu giữa hai người cũng theo đó trôi mất, Thích Lệ Phi ừ một tiếng, kiên nhẫn giải thích cho Hạ Nhạc Thiên, "Đúng, mỗi thế giới Trò Chơi đều có một đôi mắt khổng lồ giữa không trung, chúng nó phụ trách vận hành thế giới trò chơi, đồng thời cũng phụ trách thống kê khen thưởng cho người chơi, cậu có thể xem chúng nó là quy tắc."
Hạ Nhạc Thiên bừng tỉnh, nhớ đến sau khi cậu hấp thu Bug, đôi mắt khổng lồ kia lại đột nhiên xuất hiện.
Quả nhiên giống như cậu nghĩ.
Có lẽ lúc ấy nó đã nhận ra gì đó, nên mới xuất hiện bất thình lình, chỉ là không biết vì sao nó lại biến mất kỳ lạ như vậy.
Chẳng lẽ là vì không phát hiện gì nên mới biến mất?
Nhưng chuyện này cũng chứng minh bàn tay vàng của mình che giấu năng lực vô cùng mạnh mẽ.
Chuyện này ít nhiều gì cũng làm Hạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Cứ như vậy, cậu không cần lo lắng bị quy tắc phát hiện nữa.
Có vẻ như Thích Lệ Phi không hề phát hiện, hỏi ngược lại: "Sao cậu lại hỏi cái này?"
Hạ Nhạc Thiên theo bản năng tránh đi ánh mắt của Thích Lệ Phi, chớp mắt giải thích: "Không, chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."
Thích Lệ Phi nhìn Hạ Nhạc Thiên một cái thật sâu, đáy mắt hiện lên chút chế nhạo, "Ồ, thật vậy sao?"
Hạ Nhạc Thiên không ngừng gật đầu, dùng giọng điệu chân thật nhất của mình, "Thật đến không thể thật hơn."
Lời thì nói vậy, nhưng Hạ Nhạc Thiên nhớ Thích Lệ Phi thà vi phạm quy tắc cũng muốn tới nhìn mình, trong lòng lập tức áy náy.
Cậu không cố ý giấu giếm Thích Lệ Phi.
Nhưng có vẻ như bàn tay vàng của mình và Thích Lệ Phi có quan hệ đối địch, dù thế nào, cậu cũng không thể để Thích Lệ Phi biết sự tồn tại của bàn tay vàng.
Nói đến chuyện này, Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nhớ ra ba dấu chấm hỏi trên đầu Thích Lệ Phi đã biến mất không thấy.
Không đúng, phải nói là khi Thích Lệ Phi lấy thân phận NPC xuất hiện trong Thi Đấu Xếp Hạng, dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu như bị ẩn giấu, hoàn toàn không thấy đâu.
Thích Lệ Phi thấy Hạ Nhạc Thiên nhìn đỉnh đầu mình đến phát ngốc, hắn nhướng mày: "Trên đỉnh đầu tôi có gì sao?"
Hạ Nhạc Thiên ra vẻ bình tĩnh: "Không có!"
Thích Lệ Phi vốn chỉ muốn chọc ghẹo Hạ Nhạc Thiên, căn bản không tính toán tìm ra đáp án, hắn trực tiếp thay đổi đề tài nói: "Nếu trò chơi đã kết thúc, sao cậu còn không trở về hiện thực?"
Hạ Nhạc Thiên nghe vậy, ánh mắt đột nhiên ảm đạm, có chút uể oải nói: "Tôi chỉ muốn nhìn những Quan Tài đó thêm một lúc, người chơi sau khi chết sẽ hoàn toàn biến mất ở thế giới Hiện Thực, ngay cả mộ bia cũng không có."
Thích Lệ Phi nhìn chân mày hơi chau lại của Hạ Nhạc Thiên, trong lòng có cảm xúc khác thường.
Hắn nhìn Hạ Nhạc Thiên, nói lời thâm ý: "Tử vong không có nghĩa là biến mất."
Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, không rõ nguyên do, "Đây là... Có ý gì?"
Thích Lệ Phi không trả lời Hạ Nhạc Thiên, chỉ hỏi: "Muốn đi dạo giải sầu ở thế giới này không?"
Hạ Nhạc Thiên có chút chần chừ: "Có được không?"
Thích Lệ Phi lộ ra ý cười, "Không có gì không thể, chút quyền hạn này tôi vẫn có, đi thôi."
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu.
Hai người vai sát vai bước lên con đường mòn trong trấn nhỏ, nhóm cư dân lúc trước thấy Hạ Nhạc Thiên xác chết vùng dậy doạ sợ tới mức chạy tán loạn, lúc này đứng ở xa xa nhìn Hạ Nhạc Thiên, chỉ chỉ trỏ trỏ nói gì đó.
Hạ Nhạc Thiên không quan tâm bọn họ đang nói gì, chỉ hưởng thụ cảm giác cùng Thích Lệ Phi tản bộ.
Tâm trạng thả theo làn gió nhẹ, trở nên tốt hơn nhiều.
Cảm giác u sầu khi nhìn thấy ba thi thể cũng biến mất, đi chưa được bao lâu, Hạ Nhạc Thiên ngạc nhiên phát hiện quan cảnh của trấn nhỏ lại giống y như đúc thị trấn lúc cậu ở trong Quan Tài.
Hoặc là nói, hai thị trấn là một.
Chỉ là trấn nhỏ trong Quan Tài không thấy bất kỳ người sống nào, mà trấn nhỏ này lại bừng bừng sức sống, từ cửa sân mở rộng có thể nhìn thấy một ít vật phẩm sinh hoạt hằng ngày.
Tỷ như quần áo đang phơi, trong sân còn có rào tre, có rất nhiều rau dưa xanh non.
Mỗi hành vi cử chỉ của người dân đều cực kỳ giống người thật.
Thậm chí Hạ Nhạc Thiên còn có ảo giác, nơi này kỳ thật là thế giới song song.
"Cảm giác nơi này chân thật quá." Hạ Nhạc Thiên lẩm bẩm.
Thích Lệ Phi không nói gì.
Hạ Nhạc Thiên quay đầu, tò mò hỏi Thích Lệ Phi, "Ngày thường khi anh rảnh rỗi không làm việc thì sẽ nghỉ ngơi trong thế giới này sao?"
Thích Lệ Phi nói: "Không phải, tôi đều nghỉ ngơi ở trung tâm thế giới trò chơi."
Dù sao thì Thần cũng không cần nghỉ ngơi.
Hạ Nhạc Thiên muốn hiểu biết thêm một chút về Thích Lệ Phi, lại nói: "Vậy chẳng phải là rất mệt sao? Trò chơi trước giờ đều không cho các anh ngày nghỉ gì đó sao?"
Thích Lệ Phi cứng họng, sau đó nghiêm túc tự hỏi gì đó, nửa ngày sau mới trả lời Hạ Nhạc Thiên, "Không được, thế giới Trò Chơi luôn luôn phải vận hành."
Hạ Nhạc Thiên à một tiếng, "Vậy ngày thường tôi nhắn tin trò chuyện với anh, chẳng phải là sẽ quấy rầy anh làm việc sao."
Nếu liên lụy Thích Lệ Phi bị quy tắc trách phạt thì làm sao bây giờ?
Không biết có phải Thích Lệ Phi đoán được Hạ Nhạc Thiên đang nghĩ gì hay không, đột nhiên dùng giọng điệu chắc chắn trả lời: "Sẽ không ảnh hưởng đến công việc của tôi, ngược lại, nếu cậu thường xuyên trò chuyện thì sẽ giúp tôi thả lỏng tinh thần."
Hạ Nhạc Thiên a một tiếng, "Vậy à, thế thì sau khi tôi về thế giới Hiện Thực, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ tìm anh nói chuyện phiếm, đến lúc đó anh đừng ghét bỏ tôi phiền phức."
Thích Lệ Phi khẽ cúi đầu, nhìn vẻ mặt sinh động của thanh niên trước mắt, mặt nước phẳng lặng trong lòng như bị ném vào một viên đá nhỏ, khuấy lên từng gợn sóng.
Hắn không nhịn được vươn tay, ma xui quỷ khiến đặt nên đỉnh đầu thanh niên xoa nắn, trong tim lập tức được lấp đầy khoảng trống, cảm giác vô cùng yên bình thỏa mãn.
Thích Lệ Phi thất thần vài giây.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Hạ Nhạc Thiên để Thích Lệ Phi xoa đầu vài giây, mới ra vẻ không vui nói: "Đủ rồi, anh làm tóc tôi rối hết cả lên!"
Thích Lệ Phi lấy lại tinh thần, bình tĩnh thu tay về: "Ừ."
Hạ Nhạc Thiên á khẩu không trả lời được.
Suýt nữa cậu đã quên Thích Lệ Phi là một NPC da mặt dày siêu cấp! Bằng không cũng không thể mặt không đổi sắc mà ném nồi cho người khác đội.
Nói lên chuyện này, Hạ Nhạc Thiên liền cảm thấy oan ức, lúc ấy bởi vì sợ hãi Thích Lệ Phi nên cậu mới nén giận, đến bây giờ cậu mới dám nói: "Anh còn có nhớ chuyện lúc trước anh ném nồi cho tôi không?"
Thích Lệ Phi ngẫm nghĩ một chút, đáp: "Có chuyện này sao?"
Hạ Nhạc Thiên lườm hắn: "Anh cứ giả vờ đi, tôi đã sớm nhìn thấu chiêu trò của anh."
Thích Lệ Phi banh mặt nhìn cậu: "Tôi cảm thấy cậu nên trở về rồi."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Hả? Về đâu?"
Vừa dứt lời, Thích Lệ Phi đã giơ tay búng nhẹ vào trán Hạ Nhạc Thiên, cậu nhịn không được nhỏ giọng a một tiếng, cả người như là một cơn lốc xoáy hút vào.
Trước mắt tối sầm.
Một giây sau trước mắt lại sáng lên, Hạ Nhạc Thiên phát hiện mình đã về hiện thực.
Cậu vẫn đang ngồi xổm trong phòng vệ sinh của phòng bệnh, trong tay còn cầm di động.
Vẫn duy trì tư thế trước khi tiến vào trò chơi, chỉ khác ở chỗ giao diện trò chơi hiện lên kết quả về Thi Đấu Xếp Hạng.
Hạ Nhạc Thiên không nhìn điểm tích lũy mà Thi Đấu Xếp Hạng khen thưởng, mà nhanh chóng nhấn vào danh sách bạn tốt, gửi cho [Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần] một tin nhắn.
[Da Da Hạ: Xem như anh lợi hại!]
Trong nháy mắt, đối phương đã hồi đáp.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Bạn tốt của ngài không online, xin hãy nhắn tin sau.]
Hạ Nhạc Thiên lập tức phụt cười, không để ý tới Thích Lệ Phi nữa, nhấn mở mục Thi Đấu Xếp Hạng, xem xét điểm khen thưởng của trò chơi lần này.
Đột nhiên cửa phòng vệ sinh truyền đến tiếng gõ dồn dập.
"Hạ Nhạc Thiên, có phải cậu đã trở lại hay không? Tôi thấy điểm tích lũy của cậu trên Bảng Xếp Hạng thay đổi."
Là giọng của Trần Đỉnh.
Hạ Nhạc Thiên đành buông điện thoại xuống, đứng lên mở cửa, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Trần Đỉnh, gật đầu nói: "Tôi sống sót."
Trần Đỉnh thở ra một hơi thật sâu, nhịn không được cho Hạ Nhạc Thiên một cái ôm thật mạnh.
"Cám ơn trời đất cậu đã trở lại."
Tuy Hạ Nhạc Thiên cảm động vì Trần Đỉnh quan tâm mình, nhưng vẫn khoa trương nói: "Ấy ấy, anh còn ôm nữa thì người nào đó sẽ ghen mất."
Trần Đỉnh buông Hạ Nhạc Thiên ra, có chút bất đắc dĩ nói: "Mới từ trò chơi nguy hiểm ra mà cậu còn tâm trạng nói giỡn."
Bùi Anh đứng ở cách đó không xa nói: "Được rồi, Trần Đỉnh, anh mau để Hạ Nhạc Thiên nằm trên giường nghỉ ngơi một chút."
Trần Đỉnh nói: "Đúng vậy, sẵn tiện mau kể cho chúng tôi về Thi Đấu Xếp Hạng."
Hạ Nhạc Thiên nằm trên giường, nhận ly nước Bùi Anh đưa qua, khẽ gật đầu với nàng: "Cảm ơn." Sau đó nói tiếp, "Tôi vẫn chưa kịp xem điểm tích lũy trong Thi Đấu Xếp Hạng lần này, để tôi nhìn trước rồi sẽ kể cho hai người về trò chơi ."
Trần Đỉnh và Bùi Anh gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên mở app trò chơi, vào giao diện nhiệm vụ cẩn thận xem xét.
***
Editor: Gần nửa truyện rồi vẫn chưa xác định yêu đương.