Buổi sáng 9 giờ.

Hạ Nhạc Thiên ngồi trong phòng đợi nghịch điện thoại, hắn mua vé xe lúc 10h sáng, đến lúc đó sẽ ngồi xe lửa trở về thành phố B.

9 giờ 40 phút.

Hạ Nhạc Thiên dựa vào vé xe tìm được rồi chỗ ngồi của mình, xung quanh còn rất nhiều người đều mang bao lớn bao nhỏ tìm chỗ ngồi, thường thường truyền đến tiếng khóc la chói tai của mấy đứa trẻ.

Hạ Nhạc Thiên nhịn không được nhíu mày, từ sau khi các phương diện cơ thể của cậu tăng đến mức nhạy bén, những âm thanh khóc kêu chỉ hơi khó chịu đối với người khác, vào tai Hạ Nhạc Thiên lại thành tạp âm khó có thể chịu đựng được.

Hạ Nhạc Thiên lấy tai phone ra đeo lên, mở một bài hát mềm nhẹ, chặn mọi tiếng ồn trong xe lửa ở bên ngoài.

Chậm rãi, cảm xúc khó chịu của Hạ Nhạc Thiên cũng giảm bớt, từ từ giãn chân mày đang nhíu chặt ra.

Qua hơn mười phút.

Xe lửa chậm rãi khởi động, nhân viên bắt đầu kiểm tra duy trì trật tự, bảo đảm hành khách an toàn.

Hạ Nhạc Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đêm qua cậu không nghỉ ngơi, sau nửa đêm lại phải canh chừng cho hai người kia, không dám ngủ sâu.

Ngủ qua một tiếng đồng hồ, Hạ Nhạc Thiên mới tỉnh lại, cậu ăn chút bánh mì rồi mở điện thoại lên, phát hiện có tin nhắn gửi đến.

Thông báo có 500 vạn đã được gửi vào tài khoản.

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, lập tức vào trò chơi gửi tin nhắn cho [Tiểu Ong Mật].

[Da Da Hạ: Là cô gửi cho tôi 500 vạn sao?]

Không bao lâu, đối phương trả lời.

[Tiểu Ong Mật: Đúng, cảm ơn anh đã cứu tôi, chuyện này tôi cảm thấy rất áy náy, anh đừng từ chối, chút tiền này đối với tôi không thành vấn đề.]

Hạ Nhạc Thiên dở khóc dở cười, nói vài câu với đối phương rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Coi như kết thiện duyên đi.

Sau đó, Hạ Nhạc Thiên lại gửi tin nhắn qua WeChat cho Đường Quốc Phi:

[Cậu sao rồi? Tính khi nào về trường?]

Sau vài giây, Đường Quốc Phi liền gửi tin đến:

[Tớ đang ngồi xe về trường đây, khoảng bốn giờ chiều chiều sẽ tới nơi, cậu muốn tới nhà ga đón tớ à?]

Đường Quốc Phi cũng không biết Hạ Nhạc Thiên đã rời khỏi thành phố B, Hạ Nhạc Thiên cũng không giải thích, cậu tính thời gian một chút, tỏ vẻ mình sẽ đón Đường Quốc Phi.

Hai người không nói chuyện nữa, rất mau đã tới hai giờ chiều, sau khi Hạ Nhạc Thiên xuống xe liền gửi tin hỏi Đường Quốc Phi hiện tại đến đâu rồi.

Đường Quốc Phi: [Hơn một tiếng nữa mới đến trạm.]

Sau khi xuống xe lửa, Hạ Nhạc Thiên dứt khoát ngồi trong phòng đợi, chờ gần hai tiếng đồng hồ mới thấy rất nhiều hành khách lục tục từ nhà ga ra ngoài.

Hạ Nhạc Thiên rất nhanh tìm được Đường Quốc Phi trong đám người, bèn giơ tay vẫy vẫy đối phương.

Đường Quốc Phi cũng phát hiện Hạ Nhạc Thiên, gương mặt nhìn qua có chút mệt mỏi sa sút lập lập tức nở một nụ cười tươi, cũng liều mạng phất tay, hô to: "Lão tam!"

Hai người cho nhau một cái ôm, Đường Quốc Phi dùng nắm tay đánh nhẹ lên bả vai Hạ Nhạc Thiên, cao hứng hỏi: "Có chờ lâu lắm không?"

Hạ Nhạc Thiên cười không đáp, ánh mắt lơ đãng đảo qua mặt Đường Quốc Phi, tạm thời đè nén nghi vấn trong lòng, ngược lại nói: "Đi, ăn cơm trước."

Đường Quốc Phi lập tức nhiệt tình ôm vai Hạ Nhạc Thiên, "Đúng đúng, đi thôi đi thôi, tớ đói lả cả người, trên xe cũng chưa ăn cơm."

Hạ Nhạc Thiên vẫn mỉm cười, cùng Đường Quốc Phi gọi xe taxi đến một quán cơm tương đối nổi tiếng.

Đường Quốc Phi thấy thế nhịn không được nhắc nhở cậu: "Một bữa ở đây tốn không ít tiền đâu, dù sao tớ với cậu cũng không cần ăn mấy món đắt tiền kiểu này, tớ thấy chúng ta vẫn nên ăn mấy quán cơm gần trường học thôi."

Ít nhất vừa rẻ vừa ngon.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Không sao, gần đây kiếm được một ít tiền, xuống xe đi."

Đường Quốc Phi chơi với cậu lâu như vậy cũng coi như hiểu biết đối phương, biết chuyện mà Hạ Nhạc Thiên đã quyết định thì sẽ không đổi ý, chín con trâu cũng không kéo lại được.

Nghĩ đến đây, Đường Quốc Phi cũng không ngượng ngùng nữa, trực tiếp xuống xe đi theo cậu, bụng nghĩ sau này có thể bù lại cho Hạ Nhạc Thiên ở phương diện khác.

Sau khi hai người vào tiệm cơm, Hạ Nhạc Thiên đưa menu cho Đường Quốc Phi chọn món, cũng gọi vài món mình thích, ngoài ra còn thêm bốn chai bia.

Trong lúc chờ thức ăn bưng lên, Hạ Nhạc Thiên chú ý tới Đường Quốc Phi hình như có chút khẩn trương, liền hỏi: "Sao vậy?"

Đường Quốc Phi hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì, tớ chỉ nhớ tới chuyện xảy ra ở tiệm cơm lần trước."

Hạ Nhạc Thiên nhớ tới sự kiện Quỷ Tân Nương, cậu cười cười, nói: "Yên tâm đi, sẽ không trùng hợp đến nỗi đụng phải sự kiện thần quái hai lần liên tục đâu."

Sắc mặt Đường Quốc Phi hơi trắng bệch, miễn cưỡng cười nói: "À, ha ha, đúng vậy đúng vậy, sao có thể trùng hợp vậy chứ."

Sau đó vội vàng uống ngụm nước trà, giảm bớt khẩn trương trong lòng.

Có lẽ là không muốn để Hạ Nhạc Thiên lo lắng, Đường Quốc Phi cưỡng ép mình phải bình tĩnh, nhưng khẩn trương quá mức làm hắn nhịn không được liếc mắt dè dặt đánh giá xung quanh.

Mà phản ứng này, ngay cả Đường Quốc Phi cũng không tự biết.

Hạ Nhạc Thiên cũng thuận thế uống một ngụm nước, nghi hoặc trong lòng cũng theo đó dần dần mở rộng.

Phản ứng này của Đường Quốc Phi, tuyệt đối không bình thường.

Cậu không nghĩ rằng Đường Quốc Phi trở nên như vậy là do sự kiện Quỷ Tân Nương, sau khi giải quyết xong nhiệm vụ Quỷ Tân Nương, câu và Đường Quốc Phi cũng từng đi ra ngoài ăn cơm, nhưng không thấy Đường Quốc Phi khẩn trương -- nói đúng hơn là sợ hãi như thế này.

Không lẽ, Đường Quốc Phi gặp phải sự kiện thần quái, hơn nữa còn bị lệ quỷ quấn lên?

Nhưng từ đầu tới cuối, Hạ Nhạc Thiên đều không cảm thấy tiệm cơm này có chỗ nào không thích hợp, nhưng vì đề phòng biến cố, cậu vẫn âm thầm thông qua những vật phẩm có thể phản chiếu để quan sát xung quanh, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Là mình nghĩ nhiều sao?

Hạ Nhạc Thiên cau mày, gõ mặt bàn, "Lão ngũ, trong khoảng thời gian này có phải cậu gặp chuyện gì kỳ quái đúng không?"

Đường Quốc Phi thình lình bị âm thanh gõ mặt bàn dọa phát hoảng, giật bắn người đứng lên khỏi ghế, phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ.

Các thực khách xung quanh không khỏi quay đầu nhìn về phía Đường Quốc Phi, vẻ mặt khó hiểu và nghi hoặc, cũng có người rất khó chịu nhìn Đường Quốc Phi, cảm thấy đối phương quấy rầy mình dùng bữa.

Đường Quốc Phi vội vàng nói câu rất xin lỗi, sau đó lại ngồi xuống, khẩn trương uống mấy ngụm nước.

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên rơi xuống bàn tay đang siết chặt ly nước đến trắng bệch của Đường Quốc Phi, chỉ có thể nhắc nhở thêm: "Uống nữa sẽ no mất, chút nữa chúng ta còn phải ăn cơm."

Ăn cơm?

Đường Quốc Phi nhịn không được run tay, vội vàng buông ly nước ra, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, suýt chút nữa tớ quên mất"

Hạ Nhạc Thiên thấy Đường Quốc Phi phản ứng bất thường như vậy, trên cơ bản đã khẳng định suy đoán của mình, biểu tình trở nên nghiêm túc hơn, nhìn Đường Quốc Phi nói: "Cậu nói thật đi, có phải cậu gặp phải sự kiện thần quái không?"

Đường Quốc Phi kinh ngạc nhìn cậu, lại lắc đầu: "Không, cậu nghĩ nhiều rồi, trên đời này sao lại có nhiều quỷ để đụng phải như vậy chứ."

Vừa lúc lúc này đồ ăn đều được đem lên, Đường Quốc Phi thúc giục nói: "Ăn cơm ăn cơm."

Hạ Nhạc Thiên khoanh tay trước ngực, sắc bén nhìn Đường Quốc Phi, nói: "Cậu ăn trước một miếng cho tớ xem."

Con ngươi Đường Quốc Phi hơi hơi run rẩy, chậm rãi cầm đôi đũa kẹp một miếng thịt, nhưng ánh mắt lại nhịn không được bắt đầu nhìn quanh bốn phía, biểu tình dần dần kinh sợ.

Bộ dáng kia, giống như đang nhìn thấy cái gì đó rất kinh khủng!

Hạ Nhạc Thiên lập tức nhìn theo tầm mắt Đường Quốc Phi, nhưng vẫn không phát hiện cái gì, Hạ Nhạc Thiên quay lại đầu, nhìn chằm chằm đồng tử Đường Quốc Phi, sống lưng hơi tê rần!

Trong mắt Đường Quốc Phi, phản chiếu một gương mặt cực kỳ khủng bố!!!!

Trắng bệch vặn vẹo, vô cùng quỷ dị.

Hơn nữa, trên đầu mặt quỷ lại treo dòng chữ nhỏ màu đỏ quen thuộc.

[Quỷ Đến Từ Trong Trò Chơi ↓]

Hạ Nhạc Thiên nhịn xuống xúc động muốn quay đầu nhìn xem, lập tức làm bộ từ móc gương nhỏ ra, sau đó chiếu về hướng Đường Quốc Phi đang nhìn.

Trong gương không có bất kỳ hình ảnh gì.

Nói cách khác -- chỉ có Đường Quốc Phi mới có thể nhìn thấy nó, những người khác thì không thể.

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào đồng tử của Đường Quốc Phi, ngay sau đó cậu phát hiện con quỷ kia đã bò lên vai mình từ lúc nào, quỷ dị nở nụ cười.

Đường Quốc Phi cũng đang dùng ánh mắt kinh sợ nhìn chằm chằm vai Hạ Nhạc Thiên, cuối cùng nhịn không được đứng bật dậy hô to: "Cút ngay!! Tránh xa bạn tao ra!"

Đường Quốc Phi như phát điên xông lên, quơ nắm đấm múa may trong không khí, muốn đuổi mặt quỷ đang nằm trên vai Hạ Nhạc Thiên đi.

Các thực khách xung quanh lập tức bị hành động điên rồ của Đường Quốc Phi dọa sợ tới mức đứng lên, vội vàng né ra xa, có mấy nữ sinh nhịn không được hô to gọi nhỏ.

Mấy nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới, "Quý khách! Xin quý khách bình tĩnh lại!"

Đường Quốc Phi đã giận đỏ mắt, đẩy ra những phục vụ đang ngăn trước mặt, nhìn chằm chằm bả vai Hạ Nhạc Thiên, phẫn nộ gào thét: "Cút! Né xa bạn tao ra, nếu mày muốn hại tao thì trực tiếp tới đây, chỗ này nhiều máu này!"

Hạ Nhạc Thiên nhìn thấy gương mặt quỷ ghé vào vai mình thì cũng không quá sợ hãi, thứ làm cậu cảm thấy kinh sợ chính là......

Nơi này rõ ràng là thế giới Hiện Thực, nhưng trên đầu con quỷ này lại treo dòng chữ cảnh báo.

Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng ngăn Đường Quốc Phi lại, "Lão ngũ, cậu bình tĩnh một chút!"

Đường Quốc Phi vội vàng kéo tay Hạ Nhạc Thiên, khẩn trương quan sát cậu từ trên xuống dưới, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, sau một hồi mới thả lỏng cả người, Hạ Nhạc Thiên vội đỡ Đường Quốc Phi ngồi xuống, đưa ly nước qua, "Uống nước đi."

Ánh mắt Đường Quốc Phi cực kỳ bi ai, môi run run, "Lão, lão tam......"

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể đứng lên, vỗ vai Đường Quốc Phi nói: "Cậu ngồi ở chỗ này một lát, tớ đi tính tiền."

Cả tinh thần và thể xác của Đường Quốc Phi đều mệt mỏi, hắn khẽ gật gật đầu.

Trong lòng Hạ Nhạc Thiên rất rõ ràng, bữa cơm này chỉ sợ không thể ăn nữa.

Thanh toán xong, Hạ Nhạc Thiên dìu Đường Quốc Phi rời đi, hai người đến một công viên tương đối vắng người, tìm một ghế đá ngồi xuống.

Lúc này Đường Quốc Phi đã bình tĩnh lại, có chút áy náy ngượng ngùng nhìn Hạ Nhạc Thiên: "Xin lỗi."

Dứt lời, hắn lại trầm mặc cúi đầu, vẻ mặt dần dần trở nên khổ sở tuyệt vọng.

Hạ Nhạc Thiên thở dài, nói: "Nói đi, rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì, sao cái mặt quỷ kia lại nhìn chằm chằm cậu?"

Mặt quỷ?

Đường Quốc Phi kinh sợ ngẩng đầu, không thể tin nổi: "Lão tam, cậu cũng nhìn thấy nó sao?"

Sau khi nói xong hắn lại lầm bầm lầu bầu, "Sao có thể, những người khác đều không nhìn thấy nó mà."

Hắn nói một hồi, nhịn không được túm tóc mình, gần như phát điên lên, "Rốt cuộc tớ đã tạo nghiệt gì mà lại đụng phải chuyện này... Hoá ra, hoá ra những gì trò chơi kia nói đều là thật."

Trò chơi?

Hạ Nhạc Thiên giật mình, trong đầu lập tức loé lên một tia sáng.

Không lẽ -- Đường Quốc Phi bị tuyển chọn thành người chơi trò chơi sao?

Nghĩ đến đây, Hạ Nhạc Thiên vội vàng kéo Đường Quốc Phi, khẩn trương hỏi: "Có phải điện thoại của cậu đột nhiên xuất hiện một app tên là Trò Chơi Tử Vong không?"

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play